Thực ra tiểu tử này chỉ là động lòng thôi, Tào gia chắc chắn không bại dưới tay Cố gia. Nếu nói trên phương diện quận sự thì Tào gia còn có thực lực hơn Cố gia nhiều.
Đương nhiên, nếu xét về phương diện chính trị thì Cố gia có ưu thế hơn. Nói tóm lại hai gia tộc này kẻ tám lạng người nửa cân, ai thắng ai là điều khó nói.
Bình thường người ta gọi liên minh Tào – Cố là hệ Nam Viên phái thành Bắc Kinh.
Hơn nưa, Tào Phi Nhi lại không ưa gì Cố Tuấn Phi. Sau này em họ Tống Dao Trinh của Tào Phi Nhi tới Bắc Kinh, trong bữa tệc của Tào gia toàn bị tên Cố Tuấn Phi kia liếc trộm.
Lão gia nhà họ Tào vì muốn củng cố liên minh vững chắc Tào – Cố, nhưng Tào Phi Nhi không ưa Cố Tuấn Phi , ông chỉ còn cách hi sinh cô cháu gái Tống Trinh Dao mà thôi.
Vì thế mà mẹ Tống Trinh Dao Tào Mai Phương mới ra đòn ngăn cản , cho Diệp Phàm đổ ngay vòng ngoài.
Đương nhiên, tình cảm của Diệp Phàm giành cho Trinh Dao vẫn chưa tới mức tính đến chuyện cưới xin, chỉ là trên tình cảm bạn bè vì thế cũng có thể từ bỏ. Nếu không với tính cách của Diệp Phàm bất chấp dùng thủ đoạn gì cũng sẽ có được Trinh Dao trước.
Hơn nữa, lão gia nhà họ Tống vì tiền đồ của con trai Tống Sơ Kiệt, và vì lợi ích của Tống gia đương nhiên cũng không thể chấp nhận gả Trinh Dao cho kẻ tép riu như Diệp Phàm.
Thực sự tình cảm mà Diệp Phàm dành cho Trinh Dao rất phức tạp, anh cũng không hề có dự định sẽ lấy Trinh Dao làm vợ. Khi đó, chỉ đơn giản là muốn tìm cơ hội tiếp cận Tống lão gia mà thôi, để thuận tiện cho việc sau này.
Đương nhiên nếu nói, Diệp Phàm đối với Trinh Dao không hề có chút động lòng nào cũng không đúng. Chỉ là động lòng thôi, chứ vẫn chưa tồn tại dự định lấy cô ấy làm vợ. Hơn nữa lại có trở ngại lớn là Tào Mai Phương, Diệp phàm cũng có chí khí, đã cắt đứt chuyện này
Nhưng lấy hay không là một việc, nếu bị cản trở thì sẽ rất khó chịu, đặc biệt lại đối với con người như Diệp Phàm thế này.
Thế nên chỉ có thể để tình cảm trong lòng. Hơn nữa, cũng phải tỏ ra nghẹn ngào cho Tống gia xem
- Bán nồi cũng còn hơn cái kiểu khoe khoang thẻ nát của các người.
Cố Tuấn Phi liếc nhìn Diệp Phàm chế giễu. Ám chỉ hành động của đồng chí Diệp Phàm có vấn đề.
Hahaha …
Sa Quân cười ăn ý, bơm hơi cho công tử Cố Tuấn Phi của y.
- Ha ha, được rồi, có gì đáng so sánh với bán nồi đây, chúng ta đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhưng thực sự là biến Tập đoàn Thiên Đỉnh của Sa Quân thành bán nồi rồi.
Khuôn mặt Sa Quân tự nhiên sầm lại, đường đường là một Thiếu gia của một tập đoàn lớn mà lại bị Diệp Phàm châm biếmlà thằng bán nồi. Không thể chịu được nữa rồi.
- Ủa đây không phải Diệp Phàm sao?
Cô nàng Diệp Khả Hinh bất ngờ từ đằng sau xuất hiện ra, sau khi nhìn thấy Diệp Phàm đã đến chào hỏi.
Đối với “Ngọc Nhan Hoàn Hậu Cung” Diệp Phàm, khi đó Diệp Khả Hinh là đệ nhất tứ đại mỹ của nhân Thủy Châu, lúc này nhìn thấy Diệp Phàm thì hình ảnh Ngọc Nhan Hoàn Hậu Cung lại xuất hiện, dường như Diệp Phàm chính là viên thuốc thần diệu đó.
- Khả Hinh à, Điền Trúc có tới không?
Diệp Phàm thuận miệng nói, tứ đại mỹ nhân Thủy Châu hiện nay Triệu Tứ có khả năng là ở Bắc Kinh, Tống Trinh Dao là người mà anh ta không muốn gặp, chỉ sợ cô ấy xuất hiện đột ngột thì lại xảy ra chuyện.
Đầu năm sợ cái gì là cái đó hay xuất hiện lắm.
Diệp Phàm chưa dứt lời thì bóng dáng Tống Trinh Dao xuất hiện. Diệp Phàm vừa nhìn thấy vẻ mặt ưu oánkia , khiến hắn không khỏi rung mình một cái, trong lòng cũng tràn đầy tâm tư. Mặc dù Tống gia phản đối nhưng Trinh Dao vốn chẳng có lỗi gì.
- Trinh Dao…Haha
Diệp Phàm có chút ngượng ngùng, nói vấp, chào cô ấy. Nếu vẫn không nói gì thì tròng mắt của Trinh Dao sẽ bắn ra cắn người mất.
Cố Tuấn Phi trong lòng thấy chua xótbước lên nói với Trinh Dao:
- Chỉ là Phó chủ tịch huyện con con, cần gì phải chào với loại như hắn?
Xem điệu bộ đó như thể Trinh Dao là của nó rồi. Thật ra Trinh Dao cũng mới chỉ gặp mặt Cố Tuấn Phi có một lần, đó là do mẹ cô ép buộc nên không thể không gặp anh ta.
Nghe giọng điệu Cố Tuấn Phi, trong lòng cô cũng tức, liền trả lời:
- Tôi chào anh Diệp thì liên quan gì đến anh?
- Đúng vậy, Trinh Dao sớm đã nhận Diệp Phàm là anh rồi, Cố đại công tử anh đâu có quyền gì mà nói.
Diệp Khả Hinh bên cạnh lên tiếng, cô ấy không thèm quan tâm đến Cố Tuấn Phi kia công tử hay không phải công tử của Phó bí thư tỉnh ủy gì đó, có lời gì bèn nói luôn, không nể nang.
- Anh Diệp, dựa vào đâu em gọi hắn ta là anh Diệp?
Cố Tuấn Phi đỏ mặt nói, nhìn về phía Diệp Phàm, trừng mắt. Cố Tuấn Phi đang thử bảo Trinh Dao gọi anh ta là anh Cố không nhưng lại không dám thẳng thắn nói ra suy nghĩ đó. Hai người cùng so đo, trong lòng cảm thấy có gì đó không hay lắm.
- Dựa vào cái gì?
Diệp Phàm lên tiếng, thầm nghĩ, ta đây không lấy được cô ấy thì cũng không để loại như ngươi có được.
Thằng nhãi này, đột nhiên quay về phía Trinh Dao nói:
- Trinh Dao, lại đây, không cần phải để ý loại người này.
Khẩu khí hống hách nói.
- Em….
Trinh Dao do dự, cũng không tiến về phía trước, xem ra cô cũng là nghĩ cho gia tộc, nếu như bước đi sẽ làm kích động nhà Cố gia.
Kích động nhà Cố gia thì Tống gia cũng sẽ không yên, bố cô Tống Sơ Kiệt đang tranh chức Phó bí thư Tỉnh, dù Tống Trinh Dao không ưa gì Cố Tuấn Phi nhưng cũng phải nhường nhịn chút thôi, đợi sau khi cha lên chức rồi sẽ trở mặt.
Diệp Khả Hinh chạm vào Tông Trinh Dao nói:
- Không cần quan tâm tới hắn ta, chúng ta đi.
Tống Trinh Dao cũng do dự, nhưng bị Diệp Khả Hinh đẩy đi nên tiến về phía Diệp Phàm.
- Trinh Dao, em đi cùng tên Phó chủ tịch huyện hèn mọn này thật ?
Cố Tuấn Phi nổi điên sôi máu…
- Xin lỗi, Diệp Phàm là bạn của tôi.
Tống Trinh Dao từ tốn nói, bước vững vàng về phía Diệp Phàm.
- Giám đốc Khương, sao Phi Vân Các lại có thể cho đủ loại người tùy tiện vào thế này, cái loại người không có thẻ lại còn muốn đến ăn nhậu, sao không mau tống ra ngoài?
Cố Tuấn Phi nhìn Giám đốc Khương quát tháo, vốn là để công kích Diệp Phàm.
- Xin lỗi công tử, không có thẻ thì không thể chi tiêu ăn uống tại Phi Vân Các nhưng chúng tôi không có quy định không được vào sảnh ạ.
Giám đốc Khương nghiêm túc giải thích.
- Giám đốc nếu hôm nay không tống những người này ra khỏi đây, thì sau này tập đoàn chúng tôi sẽ không bao giờ bước chân vào Phi Vân Các.
Sa Quân làm ra vẻ ép buộc.
- Ha ha, Sa công tử, tập đoàn Thiên Đỉnh đúng là nổi tiếng cả đất Nam Phúc này, chúng ta đều biết Sa công tử cũng khí phách lớn. Nhưng, Phi Vân Các của chúng tôi không phải thiếu tập đoàn Thiên Đỉnh thì phải đóng cửa?
Khi đó xuất hiện một vị trung niên, ánh mắt khép hờ, chợt nhìn rồi lại biến mất.
- Quái lạ, người này có vẻ có nội công, hơn nữa, cũng là cao thủ cao cấp, bằng không thì đôi mắt của ta khó có thể cảm nhận được. Đây chẳng lẽ là ảo giác sao, người này rốt cuộc là ai?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
- Bác cả, bác tới rồi.
Diệp Khả Hinh vui cười nói, vội chạy đến nắm lấy tay vị trung niên kia, rất thân thiết.
- Nha đầu này, đừng có làm ồn, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa.
Người đó cười nói, bộc lộ rõ tình cảm yêu thương Khả Hinh.
- Chủ tịch Diệp.
Mọi người khom người chào ông ấy.
- Hóa ra đây là chủ nhân của Phi Vân Các, không ngờ Diệp Phả Hinh lại thân với ông ấy như thế.
Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, cười nói:
- Khả Hinh, vị này là….
- Đây là bác của tôi Diệp Kính Khai, là chủ nhân của Phi Vân Các này.
Diệp Khả Hinh có chút kiêu ngạo giới thiệu, rồi chỉ về phía Diệp Phàm nói:
- Thưa bác, đây là Diệp Phàm, hiện đang là Chủ tịch Huyện, rất giỏi đấy ạ.
- Ha ha, Chủ tịch Diệp, rất hoan nghênh anh đến Phi Vân Các.
Sau khi Diệp Kính Khai hết ngạc nhiên bèn chào hỏi lễ nghi Diệp Phàm, đương nhiên cũng không mấy nhiệt tình, chỉ là nể mặt cô cháu gái Khả Hinh thôi.
- Về.
Cố Tuấn Phi lạnh lùng quát người đi cùng hắn, một hàng người ra về.
Căn phòng có Diệp Khả Hinh lanh lợi nên náo nhiệt nhiều. Phó chủ tịch Bao và Phó chủ nhiệm Nông chỉ có thể đứng nghe thôi.
- Trinh Dao, em sống vẫn tốt chứ?
Diệp Phàm hỏi cô.
- Vẫn tốt ạ.
Trinh Dao ngẩn người rồi gật đầu.
- Em có tâm sự gì chăng?
Diệp Phàm ghé vào Trinh Dao hỏi nhỏ
- Dạ… không ạ.
Trinh Dao lắc đầu.
- Cái tên Cố Tuấn Phi có ý gì?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Ôi… Diệp Phàm, anh nhắc đến anh ta làm gì?
Trinh Dao thở dài, có vẻ bực tức.
- Tên đó có ý gì phải không?
Diệp Phàm cười nói, bộ dạng hồn nhiên không ý gì.
- Cha anh ta Cố Phong Sơn là phó bí thư tỉnh ủy, sau này chắc chắn sẽ có nhiều phiền phức.
Tống Trinh Dao liếc nhìn Diệp Phàm, có chút lo lắng
- Chết có số, lo gì chứ.
Diệp Phàm cười nói, ngọn đèn trong căn phòng mờ ảo, anh ta đưa tay ra, Trinh Dao lại rút tay lại, rồi từ từ anh ta cũng chạm vào tay cô.
- Anh Diệp…
Tống Trinh Dao chợt rưng rưng nước mắt.
- Đừng lo, có anh ở đây.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cô hơi bối rối, rồi cuối cùng anh cũng ôm chặt lấy cô.
- Có tâm sự gì cứ nói với anh.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.
- Không có ạ…
Trinh Dao lắc đầu nói.
- Không có, thế chuyện Cố công tử là thế nào? Khi nãy hắn nói như là hạ lệnh vậy.
Diệp Phàm cứng rắn nói
- Biết cũng không bằng không biết.
Tống Trinh Dao nhất định không nói, lấy một ly rượu vang
- Anh Diệp, chúng ta uống rượu đi, uống đi…
Khi nói xong thì cũng uống hết chén rượu, vẻ mặt bừng đỏ.
- Không phải em không biết uống rượu sao, đừng uống nữa.
Diệp Phàm cướp lấy chén rượu, gắt lên.
- Em muốn uống rượu.
Tống Trinh Dao càu nhàu vẫn với lấy chai rượu trên bàn, khi Diệp Phàm lấy chai rượu đó vẫn còn nửa chai. Trinh Dao toàn thân mềm nhũn, mặt đỏ bừng, nằm gọn trong lồng ngực Diệp Phàm.
Không lâu sau.
Đèn sáng, trước khi dùng bữa Bao Minh Thanh và Nông Âm Vận mượn cớ đi ra ngoài, biết là Diệp Phàm có chuyện nói với hai người họ nhưng cũng chẳng giúp được gì, ở lại cũng chẳng tích sự, lại còn chướng mắt.
Diệp Phàm đưa dự án khai thác trà Thanh Vụ cho Vệ Thiết Thanh, cứ thế vừa ôm Tống Trinh Dao vừa nói chuyện với Vệ Thiết Thanh. Bên này Tiền Hồng Tiêu cũng đang lật xem dự án quốc lộ Thiên Tường.