Quan Thuật

Chương 669: Chương 669: Trố mắt đứng nhìn.




- Không được, tuổi còn quá nhỏ, kinh nghiệm quá ít ỏi, lập công thêm một lần nữa đã đưa lên đại tá rồi.

Giọng điệu Trấn Đông Hải không chút thương lượng.

- Thể thì được rồi. tôi biết là cậu ấy còn thiếu một chút, nhưng, cái cậu ấy muốn là một thùng thuốc loại đặc biệt.

Thiết Chiêm Hùng vòng vo, tung ra quân bài tẩy.

- Cấp nào?

Trấn Đông Hải nói.

- Ờ! Gấu Trúc.

Thiết Chiêm Hùng ói ra mấy chữ.

- Cái loại đó là để những nhân vật cấp cao hút, chuyên cung cấp cho Ủy viên thường vụ cục Chính trị. Quan to cấp Phó quốc gia, mấy đại Tư lệnh quân khu một năm cũng chỉ được mấy cây. Cậu ta chẳng qua chỉ là một thượng tá, tầng của cấp bậc kém quá xa, cấp cho loại đặc biệt bình thường được không?

Trấn Đông Hải nói.

- Hơi lạnh lòng người đó, haha…

Thiết Chiêm Hùng mặt dày mày dạn nói.

- Được rồi, thì cấp cho một thùng đặc biệt nhất. Nhưng, danh sách của anh còn thiếu hai cây, coi như gom lại cho tiểu Diệp luôn, dù sao thì ba viên thuốc kia anh cũng dùng một viên mà, hơn nữa còn là viên tốt nhất nữa chứ, thôi thì cống hiến hai cây thuốc đi, hahaha…

Trấn Đông Hải cười lớn.

- Sếp Trấn, tôi một năm chỉ có năm cây. Đi mất hai cây thì còn gì mà hút nữa, thế này thì keo kiệt quá đúng không?

Thiết Chiêm Hùng suýt chút nữa đứt hơi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, đương nhiên là thấy tên nhãi này đang lén cười rồi.

- Haha, có được thì phải có mất chứ, anh khôi phục công lực, còn có tiền công lập được công lớn, khi lập được công lớn tôi luận theo công để thưởng, có thưởng công cho anh mấy cây thì người ta cũng không nói được gì đúng không nào? Mà, một thùng không ít, cả hai mươi cây, đừng nói là cậu, phải lấy thêm bốn cây đầu năm nay của tôi mới có mà đưa đủ cho tên nhóc kia đấy.

Trấn Đông Hải nói thực tình hình, kỳ thực cũng rất đau lòng.

Dù Trấn Đông Hải này làm một nhân vật làm mưa làm gió, nhưng mỗi năm cũng chỉ được khoảng mười cây. Đương nhiên, ông ta còn nắm quyền phê duyệt loại hàng hóa xa xỉ này trong tay, lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng chiếm dụng vài cây cũng có.

Trên thế giới này, chỗ nào cũng có khe hở để chui qua cả. Trên có chính sách thì dưới có đối sách chính là đây.

Đương nhiên, trên tầng cao cũng biết chuyện này, những khe hở này, đương nhiên cũng là do những kỳ thủ tầng cao này cố ý để lại.

Bằng không, ai còn sẵn sàng bán mạng vì anh nữa. Có lẽ có đồng chí nghĩ không thông, sao không trực tiếp cho chúng tôi nhiều thêm một chút là được.

Kỳ thực cấp nhiều một chút cũng không khó, mấu chốt là cấp nhiều thì không có hiệu quả. Con người mà, chẳng hạn như Thiết Chiêm Hùng, một năm anh cho ông ta hai mươi cây loại đặc biệt cao cấp ông ta vẫn còn chê ít.

Mà cho dù số lượng đó là dành cho ông ta đi chăng nữa. Nhưng một năm bạn chỉ cho ông ta năm cây, số còn lại thì dựa vào việc ông ta lập đại công thì sẽ thưởng, lúc đó lại thưởng thêm cho vài cây, trong lòng đồng chí Thiết chắc chắn sẽ tương đối kích động, có phải bán mạng đi nữa cũng hăng hái hơn, đúng không nào?

Cái này gọi là cách khích lệ đó!

- Được rồi! Nếu ngay cả anh mà cũng phải tốn kém thì tôi còn gì để nói nữa.

Thiết Chiêm Hùng bất đắc dĩ che máy. Quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nhỏ giọng cười nói:

- Thế nào, anh Thiết đủ nghĩa khí chưa? Đợi khi nào một thùng hai mươi cây kia đem đến phải cho anh Thiết vài cây đấy, tôi chỉ lấy phần của tôi thôi, không cần nhiều đâu. Để ông em không xuyên tạc gì sau lưng tôi.

Nhưng Thiết Chiêm Hùng vừa mới mở tay ra, trong điện thoại đã truyền ra giọng vang dội của Trấn Đông Hải, cười nói:

- Tên nhóc Thiết, anh chú ý một chút, đừng có lấy thùng thuốc của tiểu Diệp đó, dó là tổng bộ đặc biệt thưởng riêng cho cậu ấy.

Không cho phép bất cứ ai được cắt xén, bao gồm cả anh cũng không được. Nếu thiếu bao nào thì tôi sẽ giáo huấn anh đó.

Lần trước bị ông Triệu phạt đứng rồi, hay là đứng chưa đủ, Trấn Đông Hải tôi cũng không ngại phạt anh đứng một ngày đầu, cứ tùy ý mà luyện đứng tấn, hahaha…

Trấn Đông Hải gác máy, Tổng bộ tổ đặc nhiệm A ở thủ đô cười to, chỉ cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt buồn bực của Thiết Chiêm Hùng lúc này.

Tình hình như thếm thằng nhãi kia gương mặt đau khổ:

- Xui xẻo, toàn là rơi vào kế của Sếp Trấn.

- Không sao đâu anh Thiết, em lén đưa cho anh hai cây là được rồi, dù sao cũng là phần của anh. Chúng ta cứ giấu đi, chắc là Sếp Trấn cũng không thể phạt anh đứng thật đâu, người ta là ai, là một nhân vật lớn, làm sao để ý đến chuyện cỏn con này, haha.

Diệp Phàm an ủi.

- Không được! Cậu nghĩ anh Thiết là ai? Đó là mệnh lệnh của Tướng quân Trấn nghiêm túc đưa xuống, tôi không thể làm trái lệnh. Chúng ta là quân nhân, quân lệnh như sơn, do cậu không lăn lộn bên quân đội nên khó mà cảm nhận được.

Vẻ mặt Thiết Chiêm Hùng chính trực, nghiêm túc nói.

- Vậy em mà từ chối là bất kính rồi.

Diệp Phàm đương nhiên vui vẻ. Thứ hàng tốt này không phải chia bớt chút nào càng tốt chút đó rồi, có ngốc thì cũng chẳng chê nhiều.

- Nhưng, cậu em à, cậu có thể đưa cho anh Thiết hút mà! Chẳng hạn một gói mở ra đưa mấy điếu cho anh Thiết hút, cái này chắc chắn là được.

Khuôn mặt Thiết Chiêm Hùng vô cùng xấu xa, làm Diệp Phàm thầm cảnh giác, ra vẻ thoải mái, cười nói:

- Chuyện nhỏ, đưa vài điếu mời anh Thiết hút là chuyện nên làm mà.

- Không phải mấy điếu, phân như thế này này. Cậu nghe rồi đó, đến lúc đó cậu lấy ra bốn cây, không phải là bốn mươi gói sao? Sau đó mỗi gói cậu đều lấy ra một điếu hút, số còn lại để cho tôi, coi như là tôi với cậu vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm, cái này xem như không trái quân lệnh của Sếp Trấn rồi, hahaha…

Thiết Chiêm Hùng đúng là gian manh, cười đến nỗi làm đồng chí Diệp Phàm cứ đứng trố mắt ra nhìn.

Trong lòng thằng nhãi thầm nói: “Ngụy biện trong thiên hạ không ngờ là thế này, bốn cây bốn mươi bao, không thể đưa cho anh được, tặng anh là trái với quân lệnh.

Biến báo rồi, mỗi bao mình hút một điếu, bốn cây mới hút có bốn mươi điếu, trê thực tế bốn cây thuốc mình mới hút được hai gói, vậy là anh kiếm được ba mươi tám bao rồi, lợi hại!

Hai cây phần anh chẳng những anh lấy đi rồi, mà còn đem cả phần Trấn tướng quân cấp cho mình nữa, tính toán trên đời này còn có cách này nữa à, đúng là người khôn khéo mà! Mở mang kiến thức, mở mang kiến thức..."

Biết trúng kế nhưng cũng không còn cách nào khác, Diệp Phàm đành cười khổ nói:

- Anh Thiết nên đổi tên là Thiết bàn tính đi. Mấy hạt châu trên bàn tính của anh đang kêu cách cách kìa, lợi hái quá! Em không bằng anh được!

- Quá khen! Quá khen, haha…

Thiết Chiêm Hùng cười khan.

- Sếp Hồ, bệnh tình của Trọng Chi tương đối ổn định rồi. Trải qua lần khai thông này nữa thì sẽ từ từ khôi phục, chắc là trong một năm sẽ không tái phát nữa.

Nhưng, đương nhiên tôi cũng không giấu sếp Hồ nữa, muốn trị tận gốc căn bệnh của Trọng Chi phải tìm được người xuống tay.

Chỉ có điều chuyện này tương đối khó, tuy nói là xã hội hiện đại rồi, có pháp luật, có nhà nước, nhưng cho dù ông có kiện người đó ra tòa thì cũng chẳng có căn cứ gì.

Bệnh của Trọng Chi khá phiền phức, mặc dù là sử dụng những khoa học kỹ thuật hiện đại nhất của y học hiện nay cũng không thể biết được nguồn gốc căn bệnh.

Hơn nữa, năng lượng của người kia cũng không nhỏ, không phải là người đó là quan lớn quyền cao chức trọng, tiền tài giàu có. Tôi muốn nói là, người đó là thủ lĩnh của băng nhóm xã hội đen, hơn nữa cũng không phải một thủ lĩnh bình thường.

Từ việc Trọng chi bị hắn ta đánh lén thì tôi nghĩ Chủ tịch Hồ cũng biết được một chút rồi, người đó chắc chắn có thể xưng là một cao thủ.

Ngoài mặt không thể nào kêu người đó đến chữa tận gốc căn bệnh của Trọng Chi, chúng ta chỉ còn cách tìm biện pháp khác.

Nhưng hiện nay thời cơ chưa chín muồi, nên đợi thêm nữa. Haizz, chuyện này tôi cũng có lỗi với Chủ tịch Hồ.

Ông đã coi trọng Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi như vậy, chẳng những tự mình đầu tư hai chục triệu, mà còn đem một con số nhỏ trong lợi nhuận ra đầu tư.

Lần này còn giới thiệu một người bạn đến đầu tư nữa, lòng tôi rất hổ thẹn.

Diệp Phàm giúp Hồ Trọng Chi, con trai Chủ tịch Tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu Hồ Thế Lâm lưu thông máu, châm cứu, nói với Chủ tịch Hồ tình hình thực tế.

Diệp Phàm cũng hiểu, Hồ Thế Lâm mạo hiểm lỗ vốn đầu tư vào Nhà máy giấy Lâm Tuyền chẳng phải là vì bệnh tình của con trai Hồ Trọng Chi sao.

Mà Hồ Trọng Chi khi đó vì chú của nó Hồ Thế Hùng gây chuyện với Câu Trần Âm Quỳ gia tộc Câu Trần Nam Hải, làm cho Hồ Trọng Chi bị vạ lây.

Bị người được xưng là Nam Hải Nhất Thần Cước Câu Trần Âm Quỳ hạ độc thủ, chắc là dùng biện pháp điểm mạch, làm cho Hồ Trọng Chi bị bệnh nặng, không chết ngay, nhưng người trở nên ngu đần, khó có thể hồi phục được.

Trên thực tế là một thằng ngốc, người này đúng là thâm độc, một đứa trẻ vài tuổi mà cũng có thể hạ độc, uổng cho y được xưng là Nam Hải Nhất Thần Cước.

Nhưng Nam Hải Nhất Thần Cước này là cái tên quá lớn, được xưng là một trong bốn cao thủ trẻ tuổi nhất của giới Quốc thuật Trung Quốc. Lúc này nhân sĩ trong vòng đã sáng tác một ca khúc để hình dung về bốn người này——

Nam Hải Nhất Thần Cước, Mạc Bắc phi điêu ưng,Tây Cương Ba Ly Miêu, Đông Phương thăng thổ địa

Mà "Nam Hải Nhất Thần Cước" chính là chỉ chân thần Câu Trần Âm Quỳ, người này được xưng là hậu duệ của Câu Trần Đại Đế, hơn nữa bộ dạng của người này giống như Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, cho nên đã đổi tên thành "Câu Trần Âm Quỳ ".

Nghe nói người này sống trên đỉnh Lục Chỉ của lục đảo Hải Nam, độ cao cách mặt nước biển khoảng ngàn mét. Nhân khẩu trên đảo đó khoảng mấy trăm ngàn người, và họ “Câu” chiếm sáu phần.

Gia tộc họ Câu là điển hình, họ này ngược dòng lịch sử có thể hơn ngàn năm trước. Người này rất mạnh bạo. Là cao thủ Khai Nguyên thất đẳng, bản lĩnh thâm hậu, nội lực thuần khiết.

Đặc biệt là lực tấn công ở chân rất lợi hại, có thể một cước đá gãy thân cây to như miệng chén. Lúc thực sự tức giận đá chết vài người chỉ là chuyện nhỏ.

Lúc đó Thiết Chiêm Hùng nghe Diệp Phàm hỏi thăm người này thì đã khuyên Diệp Phàm: Không có chuyện gì cậu ngàn vạn lần đừng chọc vào sát tinh đó, ngay cả tôi thấy y cũng phải đi đường vòng đó.

Có thể thấy được sự lợi hại của người này, đương nhiên, Thiết Chiêm Hùng nói cũng hơi kiêm tốn một chút rồi, Tổ đặc nhiệm A có một cao thủ bát đẳng trấn thủ, tuy nhiên người này là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi. Thực sự nếu tranh chấp với Câu Trần chân thần này, Tổ đặc nhiệm A muốn tiêu diệt gia tộc Câu Trần thì cũng chẳng khó.

Chẳng qua chỉ là nhà nước sẽ không thể làm như vậy, ảnh hưởng rất xấu, sẽ làm cho những gia tộc xa xưa khác của Trung Quốc sẽ rất thất vọng. Làm náo loạn lên không chừng bọn họ liên kết lại với nhau, vậy thì cả nước sẽ bước vào thời kỳ hỗn loạn, cái này, tầng cao chắc chắn không muốn thấy.

Khi Diệp Phàm nghe nói Chủ tịch Hồ Thế Lâm lại đầu tư cho Khu kinh tế Lâm Tuyền hai mươi triệu thì cũng đã sớm suy xét chuyện này.

Trước mắt mình chẳng qua cũng chỉ là một cao thủ thất đẳng Khai Nguyên, cùng đẳng cấp với Câu Trần Âm Quỳ. Tuy nhiên, thân thủ để tỷ thí thì không chỉ dựa vào đẳng cấp là được, thực lực kinh nghiệm cũng là những yếu tố quan trọng.

Câu Trần Âm Quỳ lăn lộn trong giới giang hồ, đánh người bị thương dễ như ăn cháo. Kinh nghiệm đánh đấm của người này chắc chắn phong phú hơn mình gấp nhiều lần.

Hơn nữa người này vào Thất đẳng chắc hẳn đã hai năm, sớm hơn so với mình, nội lực chắc chắn lợi hại hơn so với một thất đẳng đi lên toàn bằng dược vật như mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.