Quan Thuật

Chương 315: Chương 315: Trở mặt




- Những chuyện khác không cần nói, chỉ cần cậu giải thích rõ với cục Công an, cục Kiểm sát nói đây là một chuyện hiểu lầm.

Sau đó về huyện thành Ngư Dương xin lỗi Tiểu Ba cho tôi thì chuyện này nể mặt phó trưởng ban Tiêu mà bỏ qua.

Vương Thiên Lượng phất phất tay giống như ra lệnh.

- Chuyện này e là khó làm, đã là vụ án hình sự nên cho dù tôi muốn rút đơn kiện lại, nhà nước cũng sẽ truy cứu, vụ án hình sự không giống với vụ án dân sự.

Về điểm này xin được giải thích với cục trưởng Vương, nếu nói là giải thích một chút còn được, cân nhắc mức hình phạt sẽ nhẹ hơn. Nhưng phải xin lỗi một tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Diệp Phàm gắng vớt vát, trong lòng thầm mắng, “ Cuối cùng vì người dân Lâm Tuyền mà tranh đoạt một lần nữa, không được thì buông tay. Phía đông không sáng thì phía tây sáng, mình không tin ngoài y ra thì không còn cách nào.”

- Không xin lỗi thì chuyện này không cần nói nữa, nhãi ranh, đừng tưởng trèo lên được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn thì là đệ nhất thiên hạ, có người chức vị còn lớn hơn cậu. Nếu không xin lỗi thì quên đi, trưởng ban Tiêu, tôi kính anh một chén, hừ!

Vương Thiên Lượng cũng khí thế hơn, hừ một câu uống rượu với trưởng ban Tiêu, không thèm để ý đến Diệp Phàm.

- Được rồi, tôi muốn hỏi cục trưởng Vương. Ngài chuẩn bị xử lý như thế nào? Diệp Phàm hỏi, trong giọng điệu bắt đầu hiện ra vẻ khó chịu rồi.

- Xử lý, với cậu sao? Có gì đâu mà nói, nói thẳng một câu, cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu. Kêu Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung của Ngư Dương các cậu đến còn chưa ra gì.

Vương A Triết cay độc.

- Được! Vậy xin hỏi cục trưởng Vương Thiên Lượng, 200 vạn mà các ngài hứa hẹn đến lúc nào mới đưa xuống, ngài sẽ không…

Diệp Phàm chỉ nói ra nửa câu, ý tứ là ngài sẽ không quỵt nợ chứ! Xem ra muốn giải quyết hòa bình chuyện của Vương Tiểu Ba là không có khả năng, Diệp Phàm quyết định không van xin anh em Vương gia chó má này nữa.

Con người ai cũng có sĩ diện, làm chuyện trái với lòng mình, chi bằng kiêu ngạo chơi với y một trận.

- Ha ha ha, yên tâm đi nhãi ranh, 200 vạn của cậu hôm qua tôi đã quét xuống Ngư Dương rồi, có thể lấy ra được hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu. Vương Thiên Lượng tôi nói có trời đất chứng giám, không đến mức đi ăn chặn 200 vạn của cậu. Đồ nhãi con, chưa từng thấy tiền.

Vương Thiên Lượng đắc ý cười sằng sặc không thôi, cái bụng nhúc nhích mỡ cũng run lên từng chập, làm Mâu Dũng có chút lo lắng không biết cái tảng thịt mỡ núc ních đó có rơi xuống không nữa.

- Được! Tôi sẽ tự đi lĩnh về, lần này làm cục trưởng Vương phải nhọc tâm rồi. Sự vật luôn thay đổi không ngừng, tôi tin rằng Mặc Hương vẫn là thiên hạ của Đảng. Bàn tay không che hết được thiên địa nhật nguyệt.

Biểu hiện sắc mặt của Diệp Phàm vô cùng lạnh nhạt, giơ chén rượu lên mời phó trưởng ban Tiêu Bỉnh Quốc:

- Trưởng ban Tiêu, vãn bối cuối cùng xin kính ngài một chén, chuyện tối nay đã làm phiền đến ngài rồi, vãn bối năng lực không đủ, không làm được chuyện, hại ngài phải phí công một chuyến.

Nói xong một hơi cạn sạch, lại cùng chạm chén với Mâu Dũng rồi không thèm liếc nhìn anh em Vương gia, phủi tay áo đứng dậy bỏ đi.

Vừa mở cửa ra đã nghe thấy một tiếng hỏi:

- Ủa, sao lại là anh?

Thì ra có mấy người đang đứng bên ngoài, có lẽ cũng là tới ăn cơm. Một người trong đó chính là Tạ Vưu Liên trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạt.

- A! Xin chào Bí thư Tạ!

Diệp Phàm vừa liếc nhìn đã thấy phó Bí thư chuyên trách thứ hai của thị ủy Tạ Quốc Trung đang đứng bên cạnh Tạ Vưu Liên, vội lên tiếng chào hỏi.

Nghe hắn chào như vậy, anh em Vương Thiên Lượng và Tiêu Bỉnh Quốc đang ở trong phòng đều âm thầm buồn bực nghĩ, “ Bí thư Tạ, không phải là phó Bí thư Tạ Quốc Trung của thị ủy chứ? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng nói không chừng nghe nói lần trước vì chuyện của Diệp Phàm mà Tạ Quốc Trung đã đặc biệt gọi điện thoại đến mắng té tát đám thường ủy của Ngư Dương.”

- Ha ha ha…là cậu à!

Tạ Quốc Trung cười ha ha, tiếng cười này càng khiến anh em Vương gia và Tiêu Bỉnh Quốc sợ hãi ngồi không yên, vừa nghe giọng nói đã biết đó là Tạ Quốc Trung chứ còn ai.

Cả đám hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài cửa, khẽ khom người chào hỏi, khuôn mặt tươi cười:

- Xin chào Bí thư Tạ.

- Bí thư Diệp, sắc mặt của anh không tốt lắm! Lẽ nào có ai chọc vào anh sao!

Tạ Vưu Liên là người đơn giản, không che dấu gì, trực tiếp hỏi luôn vì cô thấy sau khi anh em Vương gia ra thì dáng vẻ đang bình tĩnh của Diệp Phàm chợt biến sắc.

Tạ Vưu Liên sau khi nói xong, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn người vừa ở trong phòng chui ra, đoán chừng Diệp Phàm vừa bị ức hiếp bên trong rồi.

Tạ Quốc Trung đương nhiên dày dặn kinh nghiệm hơn, ánh mắt khẽ lướt qua đã hiểu rõ, liên tưởng đến tranh cãi của Diệp Phàm với người nhà Vương Thiên Lượng lần trước, có lẽ là bị anh em Vương gia đè ép.

Anh em Vương gia bị Tạ Quốc Trung liếc nhìn như vậy, trong đáy lòng có chút chột dạ. Sợ Tạ Quốc Trung đột nhiên nhớ lại chuyện xấu xa của Vương Tiểu Ba cháu mình thì Tiểu Ba thật sự không còn cách nào phải ngồi nhà giam mấy năm rồi.

Vương Thiên Lượng không có tự tin đối kháng với Tạ Quốc Trung. Dù sao người ta cũng là lão đại có vị trí cao thứ tư ở thành phố Mặc Hương, gia thế của Tạ gia cũng khổng lồ, cũng không phải là thứ mà loại rễ cỏ bên ngoài như Vương gia có thể so sánh được.

- Ha ha ha…Tối qua ngủ không ngon, cho nên cảm thấy hơi mệt. Tôi đi trước đây Bí thư Tạ, còn có vài việc gấp phải xử lý, mọi người từ từ ngồi chơi.

Diệp Phàm cố nặn ra một nụ cười gật gật đầu, không thèm liếc mắt nhìn anh em Vương gia xoay người đi thẳng.

Nhìn theo bóng lưng đi xa của Diệp Phàm, Tạ Quốc Trung mỉm cười không nói, nghĩ thầm, “ Tính cách vẫn chưa gọt giũa, còn phải tôi luyện nhiều, trong ánh mắt không giấu được tâm sự. Nhưng cũng không tệ, chí ít không có trực tiếp kể tội anh em Vương gia trước mặt mình, đúng là một hạt giống tốt.”

Tạ Vưu Liên không kìm được trách cứ nói:

- Hừ! Sao giống như ăn đạn vậy, mình còn chưa trút giận với anh ta, làm gì vậy chứ? Cha, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn, kiêu ngạo gì chứ. Chẳng qua chỉ là một Phó Bí thư thị xã hơi to một chút mà thôi, có gì đâu mà kiêu ngạo.

- Cô Tạ, cậu ấy hiện tại đã là Chủ tịch thị trấn rồi.

Mâu Dũng ở bên cạnh chen miệng nói vào, muốn kích động cơn tức giận trong lòng Tạ Vưu Liên, có chút tâm tư quỷ dị.

Y nghĩ thầm, “ Xem ra Diệp Phàm và người nhà họ Tạ cũng không có nhiều giao tình, có lẽ lần trước Bí thư Tạ chịu ra mặt toàn là do nể mặt Tạ Mi Nhi làm ông mày có hơi lo lắng. Hôm nay cũng có thu hoạch rồi.”

- Chủ tịch thị trấn, lên chức nhanh thật, Vưu Liên, chúng ta đi, cha đói bụng lắm rồi.

Tạ Quốc Trung hừ một tiếng gật gật đầu, mấy người vội vàng đi ra.

Đi khỏi đại tửu lầu Mặc Hương, Diệp Phàm càng nghĩ càng tức, cứ tìm cách đối phó với anh em Vương gia.

Phiền đến lão ca Tào Vạn Niên của ban Tổ chức trực tiếp chặn đường thăng quan của Vương A Triết hình như không có nhiều tác dụng.

Nếu Vương A Triết không thăng quan, có lẽ sẽ càng trút giận lên người mình. Hạng mục trạm phát điện càng không có khả năng rơi vào xã Khanh Hương.

Hơn nữa Tào Vạn Niên nghe nói gần đây luôn bận rộn với chuyện vận động bản thân lên chức trưởng ban ban Tổ chức, lúc này đi làm phiền anh ấy cũng có chút không hay.

Chuyện của người ta còn loay hoay đến bể đầu sứt trán, làm gì còn thời gian để ý tới chút chuyện cỏn con của mình, chí ít cũng phải đợi sau khi anh ấy ngồi lên chiếc ghế trưởng ban rồi hãy nói.

Cho nên con đường này không hay, Diệp Phàm lập tức loại bỏ ra ngoài.

Lão ca Vu Kiến Thần lại thuộc hệ thống công an, không giúp gì được nhiều. Cũng không thể kêu anh ấy vô duyên vô cớ đi điều tra nội tình của Vương A Triết, chuyện này hình như có chút ép người quá đáng.

Nhưng cũng phải có tính toán xấu nhất, nếu như anh em Vương gia khăng khăng muốn ngăn cản thì mình cũng không ngại xuất ra một số thủ đoạn nham hiểm, đương nhiên đây chỉ là dự tính xấu nhất.

“Không nghĩ nữa, quay về lĩnh 200 vạn Vương Thiên Lượng cấp đến huyện về Lâm Tuyền rồi hãy nói. Số tiền này để ở huyện nhất định không yên ổn, nếu bị Trương Tào Trung cắt mất thì đúng là khóc không ra nước mắt.”, Diệp Phàm lắc lắc đầu quyết định quay về huyện trước xem đã.

Hơn 9 giờ tối, xe vừa mới lái đến thị trấn Vũ Khê thì điện thoại vang lên.

- Chủ tịch Diệp, anh đang ở đâu vậy, xin nhanh chóng quay về thị trấn.

Đoàn Hải ở tổ công tác lo lắng kêu lên trong điện thoại, giống như đang hét. Hơn nữa thanh âm truyền ra trong điện thoại vô cùng hỗn loạn, giống như có mấy chục người đang ồn ào.

Trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh, có lẽ xảy ra chuyện rồi, lập tức hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng vội, từ từ nói xem nào.

- Diệp…Chủ tịch Diệp, tối nay toàn thể nhân viên của tổ công tác nhà máy giấy chúng ta phối hợp với phó Chủ tịch Tiêu, triệu tập cuộc họp các chủ cửa hiệu mặt tiền trên đường Đông Tỏa Dương để trình bày phương án của thị trấn cho mọi người biết, nhưng vừa nói đến mặt tiền mỗi cửa hiệu phải lùi xuống độ sâu 10 mét, hiện trường nhất thời đã nổ tung.

Tôi và phó Chủ tịch Tiêu cố gắng ra sức giải thích, nhưng những chủ phòng đó căn bản không chịu nghe. Lúc đó đã loạn, sau này càng ngày càng loạn hơn, có người còn đập vỡ cả bàn ghế.

Cũng không biết từ chỗ nào có một quyển sách vẽ mỹ nữ khêu gợi bay tới đập thẳng vào mặt phó Chủ tịch Tiêu.

Phó Chủ tịch thị trấn Tiêu tránh không kịp, lỗ mũi bị đập trúng chảy máu ngay tại chỗ. Lấy giấy ra xoa xoa nói là phải tới bệnh viện kiểm tra, nhưng anh ấy vừa đi đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa. Có lẽ là…

Đoạn Hải vừa nói đến đây, Diệp Phàm đã hỏi:

- Có nghiêm trọng không?

- Không nghiệm trọng, chỉ chảy mấy giọt máu thôi, nếu bình thường dùng giấy bịt lại một lát là không sao.

- Báo cho giám đốc Triệu chưa, kêu ông ấy sắp xếp mấy cảnh sát tới duy trì trật tự hiện trường, không được ra tay, mọi người phải kiên nhẫn.

Diệp Phàm hỏi.

- Giám đốc Triệu đi tới vùng ngoại thành giải quyết công việc vẫn chưa quay về. Trong sở hiện giờ chỉ còn lại Phó giám đốc sở Hồ Đức Lượng. Ông ấy tìm hiểu tình hình, nghe nói phó Chủ tịch Tiếu đã vào bệnh viện, còn trong đám người hình như có một số đàn em của tam bá Lâm Tuyền, sau đó…

Đoạn Hải nói đến đây có chút chần chừ, có lẽ có lời khó nói.

- Sau đó thế nào? Mau nói đi, lúc này còn lề mề gì nữa.

Diệp Phàm tức giận mắng.

- Sau đó ông ta nói hiện tại đã tan sở, sắp nửa đêm rồi. Trong sở chỉ còn lại một cảnh sát trực ban thôi.

Tôi nói một người đến cũng được, y lại từ chối nói chuyện như vậy, cảnh sát tốt nhất không nên tham dự vào, sợ dẫn đến dân chúng càng bất mãn hơn.

Vì sợ quần chúng tưởng rằng cảnh sát tới bắt bọn họ, phái sinh chuyện đổ máu thì phiền phức. Nói xong liền gác điện thoại, khi gọi lại thì điện thoại báo máy bận.

Giọng nói của Đoạn Hải có chút khàn khàn quát lên.

- Được rồi! Đừng hoảng hốt, 15 phút nữa tôi sẽ chạy tới, kêu mọi người cố gắng giữ bình tĩnh, đừng kích động đám chủ nhà đó. Chú ý bảo vệ an toàn bản thân, tôi sẽ kêu Phó Chủ tịch Thiết tới.

Sau khi Diệp Phàm cúp điện thoại liền lạp tức gọi cho Phó Chủ tịch Thiết Minh Hạ, hắn vẫn đang ở vùng ngoại thành, tạm thời không về được.

Không thể làm gì khác hơn đành kiên trì gọi cho Hoàng Hải Bình, tên này sau khi nghe xong bèn cười lạnh, nói là chuyện lùi cửa hiệu, từ đầu trong hội nghị Đảng ủy y đã hứa hẹn không tham dự. Cũng không đồng ý đi làm chuyện này, sau đó nói không rảnh rồi cúp điện thoại, khiến Diệp Phàm tức đến nỗi suýt đập nát điện thoại.

Sau đó gọi cho Hạ Giai Trinh, cô ta vừa nghe nói lập tức đã chạy đến.

- Mẹ nó! Hoàng Hải Bình, mày đợi đó. Là một lãnh đạo thị trấn, cho dù có mâu thuẫn, lúc khẩn cấp cũng phải đứng ra, đằng này lại quăng gánh đi.

Hồ Đức Lượng xem ra cũng không phải là con chim tốt, trước đây tranh giành chiếc ghế Giám đốc sở với Triệu Thiết Hải thất bại, hiện giờ cả ngày có vẻ bệnh tật, làm gì cũng không có sức lực.

Hừ! Nếu ông đã muốn bệnh vậy tôi sẽ để ông nằm bên nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy nói.

Diệp Phàm tăng tốc đến tốc độ kinh người, dùng tốc độ 90 km lái xe như bão táp.

Quốc lộ đá vụn vẫn chưa rải nhựa, mặt đường không vượt quá 8 mét, bình thường tốc độ cũng chỉ có 35 km.

Những tay đua xe máy điên cuồng nhiều nhất cũng chỉ chạy với tốc độ 80 km, nhưng Diệp Phàm lúc này không để ý đến những chuyện đó, trong lòng gấp gáp chỉ biết nhấn ga, chiếc xe giống như mũi tên được dây cung bắn đi, điện thoại lại vàng lên, không có cách nào đành phải bắt máy.

Đoạn Hải kêu lớn:

- Chủ tịch Diệp, mau gọi cảnh sát, phó Bí thư Hạ bị đánh rồi.

- Tôi tới ngay lập tức, bình tĩnh một chút, mẹ kiếp!

Diệp Phàm buông tục đặt điện thoại xuống, chân ga bị hắn đạp đến tận đáy, lao đi với tốc độ cao nhất.

Ngay vào lúc này, trước mặt lại có một đường rẽ, một chùm tia sáng yếu ớt lóe lên. Dưới Ưng nhãn thuật Diệp Phàm lờ mờ nhìn thấy hình như là một chiếc xe ba bánh, phía trên còn đứng đầy người, có lẽ có bảy tám người. Mắt nhìn đã thấy đụng rồi, muốn tránh cũng không kịp.

Mọi người trên xe lam cũng phát hiện chiếc xe trước mặt giống như đạn pháo đâm tới, khiếp sợ la lên, Diệp Phàm không chút nghĩ ngợi liền ngoặt tay lái, chiếc xe đột nhiên đổi hướng lao ra bên ngoài.

Một tiếng ầm lớn vang lên, chiếc xe giống như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, lao đi về phía bên dòng suối, lăn lông lốc mấy vòng, phát ra tiếng động loảng xoảng rồi mới dừng lại, chìm nghỉm xuống suối.

- A! Mau cứu người!

Chiếc xe ba bánh không bị gì phanh gấp lại, mười mấy công nhân nhanh chóng nhảy xuống lao đến bên dòng suối.

- A! Hình như là xe của Chủ tịch thị trấn Diệp, trời ạ. Nhanh lên, mẹ kiếp, nhanh lên.

Một tiếng hét vang lên, thì ra là thanh âm của Ngọc Tiêu.

Ngọc Tiêu cũng là thành viên tổ công tác nhà máy giấy, từ trạm cơ khí nông nghiệp điều tới.

Sau khi đi mấy chuyến với Diệp Phàm sớm đã đối đãi với Diệp Phàm giống như thần linh.

Đặc biệt là lần đầu tiên đến nhà máy giấy, Chủ tịch Diệp chỉ cần mấy cước đã dẹp yên được mọi chuyện, một mình mà thản nhiên đối phó với mấy trăm tên công nhân. Loại khí phách này khiến một quân nhân giải ngũ như Ngọc Tiêu bội phục, có cảm giác như thần tượng. Tối nay Ngọc Tiêu dẫn công nhân của nhà máy giấy đến tăng ca trên công trường của Quỷ Anh Than trong đêm, vừa vặn muốn đi vận chuyển ít đồ, ai ngờ trên đường đèn xe lại hư.

May mà còn mang theo đèn pin, kết quả góp lại dùng đèn pin chiếu đường cho xe, không ngờ lại đâm vào xe của Chủ tịch thị trấn Diệp.

Nhưng vì mấy hôm trước vừa có mưa to, cho nên nước trong suối Lâm Tuyền cực kỳ hung dữ.

Chiếc xe nổi bong bóng chìm xuống đáy suối. Xui xẻo là đoạn mặt nước đó ở suối Lâm Tuyền bình thường độ sâu cũng phải sáu mét, mấy hôm nay lại cộng thêm nước suối hung hãn, sâu thêm đến 7, 8 mét.

- Mau quay về thị trấn kêu người tới cứu.

Ngọc Tiêu lo lắng hét to, khàn giọng, trong lòng chìm xuống tận cùng, có lẽ hi vọng còn sống của Chủ tịch Diệp là rất mong manh.

Mười mấy người trên chiếc xe lam phía sau cũng nhảy xuống cùng tìm kiếm.

- Đừng kêu nữa. Ngọc Tiêu, tôi ở đây.

Lúc này đột nhiên trong đám cỏ tranh bên cạnh con đường quốc lộ sát bên dòng suối truyền đến thanh âm khàn khàn.

- A! Là Chủ tịch thị trấn Diệp.

Ngọc Tiêu vui mừng như điên, lập tức xông tới.

Thì ra khi chiếc xe bắn ra khỏi đường quốc lộ, Diệp Phàm dù sao thân thủ rất cao, thân thủ quốc thuật thất đoạn, đương nhiên cũng không phải lên thiên đàng.

Trong nháy mắt hắn đá tung cửa xe dùng lực nhảy từ trên xe xuống, nhưng vì nhảy xuống quá mạnh, lại cộng thêm trời tối đen nên cũng không nhìn thấy tình hình ở dưới.

Cơ thể đập vào đống đá hỗn độn có chút choáng váng, chỗ bắp đùi và cánh tay tê dại. Lúc đang mê man thì nghe thấy tiếng Ngọc Tiêu gọi nên tỉnh táo lại một chút.

- Chủ tịch Diệp, anh không sao chứ?- Ngọc Tiêu hỏi. - Chúng tôi lập tức đưa anh tới bệnh viện

- Được rồi! Có lẽ không việc gì, khiêng tôi về trước đã. Đúng rồi, tới Ủy ban nhân dân thị trấn trước, tôi có việc phải làm rồi mới đến bệnh viện.

Diệp Phàm cảm thấy xương cốt trên người mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Nghe Diệp Phàm nói vậy, mấy công nhân của nhà máy ba chân bốn cẳng khiêng Diệp Phàm lên chiếc xe lam chạy thẳng về ủy ban thị trấn, còn mấy chiếc xe lam phía sau cũng đi theo hộ tống.

Diệp Phàm trong lời nhậm chức Chủ tịch thị trấn hôm đó đã hứa hẹn trước cuối năm phải để công nhân nhà máy cầm được hai tháng tiền lương, ngoài ra còn thêm một phong bì một trăm đồng về nhà ăn tết, lời hứa hẹn này thoáng cái khiến uy tín của Diệp Phàm tăng cao trong nhà máy giấy Lâm Tuyền.

Hơn nữa gần đây tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu của Hồ Thế Lâm gia nhập, nghe nói sẽ rót vào gần hai ngàn vạn để đổi mới toàn bộ nhà máy, khiến các công nhân nhà máy giấy đột nhiên nhìn thấy hi vọng về cuộc sống hạnh phúc.

Cho nên thời gian gần đây các công nhân nhà máy giấy vô cùng nghe lời và tích cực, có thời gian đều tới công trường Quỷ Anh Than làm việc.

Hơn nữa còn không lấy tiền, mọi người đều vui vẻ làm việc, ngoài miệng luôn khen ngợi Diệp Phàm là Chủ tịch thị trấn biết làm việc.

Chỉ có một ngàn công nhân viên chức của nhà máy sắt Kim Ngưu Ngư Dương đối diện với nhà máy giấy Lâm Tuyền đều sắp buồn bực muốn chết, tiền lương cũng chỉ có thể cầm được khoảng một trăm đồng.

Giương mắt nhìn nhà máy giấy sống dậy, các công nhân sắp cầm được hai tháng tiền lương, ngoài ra còn có một phong bao một trăm đồng về nhà ăn tết, nhưng nhà máy sắt của mình thì không thấy động tĩnh gì, đã mơ hồ có người ngồi không yên.

Mưa gió ngập đầu chính là tình trạng hiện nay của nhà máy sắt Kim Ngưu, cũng may mà nhà máy là xí nghiệp của huyện, trực thuộc Uy ban kinh tế thương mại huyện quản lý. Có lẽ Chủ nhiệm Tần Chí Minh vừa mới nhậm chức còn nhức đầu, có thể ăn tết vui vẻ hay không còn khó nói.

Vì chủ nhà của các cửa hiệu trên đường đến tương đối nhiều, có một nhà đến mấy người, hợp lại có gần bốn trăm người.

Trong phòng họp lớn của chính quyền Lâm Tuyền nhiều nhất có thể ngồi được trên trăm người, cho nên lúc đầu sau khi Đoạn Hải và Tiếu Trường Hà thương lượng, dứt khoát bày ghế ở chỗ trống trong sân lớn của Ủy ban, kéo điện làm việc ngoài trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.