Quan Thuật

Chương 2009: Chương 2009: Trong lòng sợ hãi




Mấy ngày nữa là tết rồi, ai còn muốn mấy ngày lễ tết mà còn chọc vào những chuyện phiền phức.

Những chủ nhiệm bình thường nhậm chức, chắc chắn sẽ để chuyện này sang năm sau xử lý, không thể ngờ Diệp Phàm lại đề xuất trước. Vốn đồng chí Vu Quý Phát nghĩ hàng trăm cách để đề xuất việc này, nhưng giờ thì chẳng cần nữa rồi.

Giống như một nắm đấm vào không khí, không có chút sức nào. Vu Quý Phát không khỏi buồn bực. Nếu việc càng khó xử lý, đến lúc làm xong càng thể hiện bản lĩnh của mình. Trong cuộc họp tối cũng sẽ có cơ hội để thể hiện với Thứ trưởng Trần Thiên Hòa.

Sau khi giới thiệu đơn giản, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Vu Quý Phát, nói

- Chủ nhiệm Vu, sáng nay anh lòng như lửa đốt cầm tài liệu “tam nông” tỉnh Giang Đô xông vào phòng họp trung ương. Vậy giờ, anh báo cáo tình hình cụ thể với mọi người đi.

Chú ý, Diệp Phàm dùng từ “xông vào”. Vu Quý Phát nghe xong, suýt chút nữa là chửi mẹ nó. Nghĩ đến những nhục nhã buổi sáng, lão này không khỏi chép miệng.

Tuy nhiên, lão già này cũng rất biết cách che giấu, không bị Diệp Phàm kích động. Vẻ mặt lo lắng liếc mắt nhìn mọi người, nói:

- Đúng vậy, việc này quá gấp gáp. Sáng nay vừa mới nhận được chỉ thị do Thư lý của Ủy viên Trương Hướng Đông đem tới, Ủy viên Trương dùng những lời lẽ vô cùng nghiêm khắc. Nghiêm lệnh Phòng đốc tra văn phòng trung ương chúng ta phải giải quyết việc trước tết...

- Chỉ còn lại có sáu ngày, làm sao mà giải quyết xong được?

Trưởng phòng Phòng đốc tra ba đồng chí Đỗ Trường Đức vẻ mặt xanh lè, thằng nhãi này hơi sốt ruột.

Vì, tỉnh Giang Đô thuộc “khối Hoa Trung” của nước cộng hòa. Theo quy định phân chia nghiệp vụ rõ ràng của phòng Đốc tra, khối Hoa Trung xảy ra chuyện gì đều sẽ do Phòng đốc tra ba xử lý. Đương nhiên, nếu gặp phải việc lớn thì Phòng đốc tra sẽ phái một phó chủ nhiệm nắm giữ ấn soái cùng đi. Rất hiếm khi chủ nhiệm đích thân đi xuống điều tra.

- Sao chứ, dù không thể thì cũng phải có thể. Ủy viên Trương đưa chỉ thị rõ ràng, ai không làm thì đừng làm, ai không xử lý nổi thì cứ đứng sang một bên. Hơn nữa, không xử lý được việc này, Ủy viên Trương đệ trình lên lãnh đạo Trung ương để thảo luận, khiển trách người phụ trách chủ yếu của Phòng đốc tra.

Vu Quý Phát lạnh lùng hừ nói, vừa nói ra những lời này, mọi người không khỏi mờ mịt liếc mắt nhìn Diệp Phàm. Vì, người phụ trách chủ yếu của Phòng đốc tra không phải đồng chí Diệp Phàm thì còn ai vào đây nữa.

Vu Quý Phát đã chỉ ra rõ rồi mà!

- Chủ nhiệm Diệp, phòng ba chúng tôi có không quá sáu đồng chí. Hai người bị bệnh hiện đang nằm viện. Còn một người lo về quê chịu tang người thân.

Tính cả tôi nữa cả phòng chỉ còn lại ba người. Mà chúng tôi ai cũng đang có việc phải xử lý, hai người kia đi xuống dưới rồi, hôm qua đã báo cáo với tôi là cuối năm mới có thể trở về.

Trên thực tế, phòng ba này chỉ còn lại có một mình tôi. Nếu phải đi điều tra xử lý chuyện này, cũng phải sắp xếp một Phó chủ nhiệm của Phòng đốc tra nắm giữ ấn soái mới được.

Nếu Ủy viên Trương coi trọng chuyện này như thế, rồi lại thúc giục gắt gao, chúng ta chắc chắn phải làm rồi. Cho nên, phòng chúng tôi càng phải coi trọng thêm chút nữa mới được.

Đỗ Trường Đức liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ám chỉ gì đó.

- Càng phải coi trọng, muốn coi trọng thế nào. Chủ nhiệm Đỗ, anh nói rõ ràng một chút. Đến thời khắc mấu chốt rồi mà còn giả bộ ngớ ngẩn, tôi cần anh nói rõ chuyện này. Chẳng hạn, cần điều người từ phòng ban nào sang. Bằng không, đến lúc không hoàn thành nhiệm vụ, ủy viên Trương trách tội, anh làm thế nào để đối phó?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, dĩ nhiên là đang ép người này.

- Tôi cảm thấy Chủ nhiệm Vu rất có năng lực xử lý những việc lớn. Việc này không có Chủ nhiệm Vu nắm giữ ấn soái là không được.

Đỗ Trường Đức ra vẻ đang giúp Vu Quý Phát, kỳ thực là báo mối thù lúc nãy.

Vừa rồi Vu Quý Phát lôi từ ủy viên Trương đến Đỗ Trường Đức ra, hiện tại Đỗ Trường Đức tung ra một sợi dây, mục tiêu là Vu Quý Phát, đương nhiên là muốn trói Vu Quý Phát lên một thuyền với mình. Đến lúc đó không hoàn thành được nhiệm vụ, cũng kéo được một cái đệm lưng.

Bởi vì Đỗ Trường Đức là Chủ nhiệm phòng ba cấp Phó giám đốc sở, bản thân cũng có chút bối cảnh nho nhỏ. Ắt hẳn, gã với Vu Quý Phát còn có chút khúc mắc nhỏ.

Trước nay không hề qua lại. Hơn nữa do bản thân y cũng có chút bối cảnh nên cũng chẳng sợ gì Vu Quý Phát.

- Không thể nào!

Vu Quý Phát như giẫm phải đuôi mèo, suýt chút nữa là nhảy dựng lên ghế.

- Chủ nhiệm Vu, anh là Phó chủ nhiệm thường trực, phân lượng nặng hơn thì xuống dưới xử lý việc cũng nhanh hơn một chút. Theo lý mà nói thì anh phụ trách công tác cụ thể của toàn bộ Phòng đốc tra. Nếu Ủy viên Trương thúc giục gấp gáp như thế, anh ra tay có gì mà không được?

Đỗ Trường Đức cắn chặt lấy Vu Quý Phát.

- Nếu anh đã biết tôi phụ trách công tác toàn diện, thì anh nên hiểu cuối năm, tôi có bao nhiêu việc phải làm chứ.

Phòng đốc tra chúng ta có nhiều phòng ban nhỏ như vậy, đảm nhiệm trọng trách đốc tra trên cả nước, cuối năm không tổng kết, không báo cáo lên lãnh đạo sao?

Cuối năm không sắp xếp kế hoạch cho năm sau à? Chẳng lẽ những việc này anh bảo tôi bảo Chủ nhiệm Diệp vừa đến phải làm sao? Đừng có nói lung tung!

Thực sự không được, tôi thấy, cứ để Chủ nhiệm Diệp lựa chọn một đồng chí Phó chủ nhiệm có năng lực nào đó nắm ấn soái, nhanh chóng xử lý sự việc, hát vang khải hoàn ca trở về,vậy không phải càng huy hoàng sao? Phòng đốc tra chúng ta cuối năm mà còn đánh được một trận vẻ vang!

Vu Quý Phát vội đem củ khoai nóng bỏng tay ném về phía Diệp Phàm.

Tuy nhiên, Vu Quý Phát nói như thế, cũng là đem trách nhiệm đổ lên đầu một Phó chủ nhiệm khác. Quả khiến cho nhiều người tức giận.

Lúc này, một lão tóc bạc trắng, cũng chính là đồng chí Phó chủ nhiệm Trần Tiền không kìm nổi, nói:

- Chủ nhiệm Vu, anh là Phó chủ nhiệm thường trực phụ trách toàn bộ công việc cụ thể, được các đồng chí trong phòng Đốc tra chúng ta thừa nhận là có năng lực. Anh không ra tay thì ai ra tay? Hơn nữa, Chủ nhiệm Đỗ người ta tôn sùng anh, tin tưởng dưới sự chỉ huy của anh có thể giải quyết viên mãn vấn đề “tam nông” trước cuối năm. Toàn thể các đồng chí lúc đó sẽ hoan nghênh anh trở về, mọi người nói có đúng không?

- Đúng vậy, không giao cho Chủ nhiệm Vu còn giao cho ai nữa.

Lúc này Phó chủ nhiệm Đới Thắng Cường cũng nói. Không lâu sau, mấy phó chủ nhiệm khác cũng tiếp lời. Dù là Chủ nhiệm Diệp đang có mặt, nhưng ai nấy vẫn khen ngợi Vu Quý Phát.

Người này thì nói ngày đó y làm được chuyện lớn này, người kia lại nói lúc kia y xử lý tốt đẹp chuyện kia.

Cái này, nếu là đang lúc khen thưởng mà người ta có thể giúp Vu Quý Phát được như vậy, e là lão này đã mừng đến phát điên rồi.

Đang tiếc giúp vào lúc này là đang đẩy y vào chỗ khó. Chuyện tỉnh Giang Đô, Vu Quý Phát sẽ không lên con thuyền này. Vì, đây là con thuyền đi Âm Phủ, là con đường mai táng mũ quan của cán bộ.

Lúc này, đồng chí Vu Quý Phát có lẽ đang âm thầm kêu khổ. Không ngờ vắt óc đẩy Diệp Phàm vào chỗ chết, cuối cùng lại thành ra đem đá tự đập chân mình.

- Tôi thấy quả là Chủ nhiệm Vu phụ trách công tác toàn diện, phòng đốc tra cũng đã vào cuối năm rồi, có nhiều việc lắm, anh ấy không thể rời đi được. Chi bằng rút hai đồng chí phụ trách giữ ấn soái, tả hữu phối hợp, rồi điều thêm vài đồng chí khác cùng đi Giang Đô, nhanh chóng giải quyết sự việc.

Lúc này, Bí thư kiểm tra kỷ luật Ngô Xương Lâm nói. Tỏ rõ ý giúp đỡ Vu Quý Phát.

Chắc hẳn hai người này có mối quan hệ tốt, Diệp Phàm trong lòng thầm nói.

- Không, không, không!

Lúc này, phó chủ nhiệm Triệu Ngọc nói liên tục ba chữ không, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói:

- Cho dù ba trưởng phòng chúng tôi có đi cùng, thì năng lực cũng chẳng bằng Chủ nhiệm Vu. Vấn đề năng lực không phải một cộng một bằng hai. Chẳng hạn, vận động viên chạy 100 mét rất nhanh, nhưng có đem ba người chạy đường ngắn cộng lại thì cũng đâu thể nào chạy nhanh bằng anh ta.

Lúc này, các vị phó chủ nhiệm lại triển khai đợt công kích thứ hai. Vu Quý Phát sút nữa là cãi đến đỏ mặt.

Nhìn đỏ như lửa ấy.

Tiếng bật lửa trong veo vang lên, mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy Chủ nhiệm Diệp đang châm lửa.

Trong nháy mắt, phòng họp im lặng. Mọi người hiểu, đây là khúc dạo đầu khi lãnh đạo muốn nói chuyện, nếu ngay chút quy củ đó mà cũng không hiểu, thì còn có thể ngồi được ở đây không, tuyệt đối là không rồi.

- Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì, tuy nói có một số chuyện bộ máy lãnh đạo chúng ta cần thảo luận dân chủ, nhưng cũng không thể cãi ầm lên như cái chợ được.

Nếu để người ngoài biết được sẽ chê cười phòng Đốc tra chúng ta.

Thủ trưởng Diệp Phàm giáo huấn, sau đó, khuôn mặt ngưng trọng, nghiêm túc liếc mắt nhìn mọi người, nói:

- Nếu như nhiều đồng chí trong bộ máy lãnh đạo chúng ta đều khen ngợi đồng chí Vu Quý Phát có năng lực, là một đồng chí tốt.

Việc này, tôi thấy cứ lập một tổ nhỏ đi điều tra xử lý vấn đề tam nông của tỉnh Giang Nam. Chức tổ trưởng vốn phải để đồng chí Vu Quý Phát đảm nhiệm. Tuy nhiên, cuối năm rồi, cứ để tôi đích thân dẫn đội đi.

Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, Vu Quý Phát bèn thở nhẹ. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại nói tiếp:

- Tổ phó sẽ do đồng chí Vu Quý Phát đảm nhiệm, bên dưới cũng phải điều vài đồng chí có năng lực cùng đi.

Chẳng hạn, sẽ nãy sinh vài vấn đề liên quan đến tam nông, tôi thấy, tổ điều tra của chúng ta không thể nào thiếu được đồng chí Bí thư kỷ luật Ngô Xương Lâm.

Còn cả Phó chủ nhiệm Triệu Ngọc nữa. Vì phòng ba không còn ai, nên rút người từ phòng hai qua. Trưởng phòng Đỗ của phòng ba cũng phối hợp làm việc với phòng hai.

Diệp Phàm thái độ đáng tin quyết định việc này.

Vu Quý Phát trong lòng cả kinh, muốn phản bác, nhưng Diệp Phàm người ta tự làm tổ trưởng rồi, còn gì để nói nữa chứ.

Tuy nhiên, Vu Quý Phát tuyệt đối không muốn chôn mình vào chuyện này. Lập tức nói:

- Chủ nhiệm Diệp, lãnh đạo chủ chốt đi hết rồi, vậy công tác hàng ngày tính sao?

Đã gần tết rồi, trong phòng biết bao nhiêu là việc. Đến lúc đó nếu vị lãnh đạo nào ở trung ương truyền đạt chỉ thị gì đó cho chúng ta, sẽ khó mà tìm được người.

Tối thấy, việc này nếu đã có Chủ nhiệm Diệp đảm nhiệm, vậy còn cần tôi xuống làm gì, quá lãng phí đúng không nào? Tôi tin với năng lực của Chủ nhiệm Diệp chắc chắn sẽ giải quyết sớm việc này.

Còn mấy chuyện vặt vãnh trong phòng cứ giao lại cho tôi, tôi sẽ ở lại thay Chủ nhiệm Diệp xử lý.

- Ồ! Anh gánh vác giúp tôi, vậy không phải tôi tự nhiên thất nghiệp à?

Diệp Phàm đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Vu Quý Phát.

- Không, không, không, tôi không có ý đó.

Vu Quý Phát bị nhìn chằm chằm đến mức mếu máo, vội vàng giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.