- Haiz, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình. Mao Ni không muốn làm hòa thượng thì cứ để nó đi đi. Tôi nghĩ, đại sư Vân Ngư hẳn không chỉ có một đồ đệ? Tuy nhiên, nếu đại sư Vân Ngư có thể đưa đệ tử đến đây rèn luyện thì mối quan hệ của ông và Hoa Không có lẽ đã lâu rồi.
Diệp Phàm muốn thăm dò về miếu Hoa Không dĩ nhiên chuyển đề tài khác.
- Còn không phải sao, tuy nhiên, trong số những đồ đệ của đại sư Vân Ngư thì Mao Ni còn có thể rèn luyện thành.
Những người khác căn cốt quá kém, tuy nói một lòng hướng Phật, luyện công cũng chịu khó, nhưng bản lĩnh cũng bình thường.
Mao Ni tuy năm nay mới ba mươi mấy tuổi, song bản lĩnh đã cao hơn tôi một ít.
Đại sư Vân Ngư tất nhiên muốn để y kế thừa quản lý miếu Hoa Không. Chẳng qua Mao Ni không thể thực hiện tâm nguyện của ông ta.
Tuy nói Mao Ni ở chỗ tôi còn khá thành thật, đó là vì không chọc y. Hôm nay như vậy hai người các anh đánh nhau không phải phá hủy miếu của tôi sao. Tuy nhiên, chỗ này của tôi không có gì, ngoài tôi thì những hòa thượng khác đều bình thường.
Cũng không phải tôi không dạy bọn họ, là bởi vì bọn họ không thích hợp để luyện võ. Luyện tập thể hình thì cũng được nhưng tấn công và phòng bị đều kém.
Tôi cũng không sao. Bọn họ có thể dùng hai tay phòng thân là được. Xã hội hiện đại có pháp luật, hơn nữa cũng không có mấy người bỉ ổi đến mức đối ngịch với người nước ngoài.
Đại sư Quy Lâm thở dài.
- Vậy chắc chắn miếu Hoa không không giống với lúc trước.
Diệp Phàm hỏi.
- Diệp tiên sinh nói về mặt nào?
Đại sư Quy Lâm còn muốn giả ngu.
- Đương nhiên là võ công. Đại sư Vân Ngư nhất định là cao nhân, mà Mao Ni thân thủ có lẽ đạt đến cấp thập đẳng rồi.
Nếu tôi đoán không sai thì miếu Hoa Không là nơi ngọa hổ tàng long. Đệ tử trong chùa luyện công cũng không ít.
Tuy nói không thể so sánh với Thiếu Lâm Võ Đang, nhưng cùng những môn phái khác so sánh vẫn hơn hẳn một bậc.
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà đi thẳng vào vấn đề.
- Ha ha, việc này tôi cũng không rõ ràng lằm. Nếu nói ra thì tôi cũng là đệ tử của đại sư Vân Ngư, chẳng qua không phải một sư phụ mà thôi.
Tuy nhiên, miếu Hoa Không chắc chắn người luyện công nhiều hơn một chút. Muốn nói là ngọa hổ tàng lòng cũng là Diệp tiên sinh quá khen.
Xã hội hiện đại có nhiều hạn chế, còn có mấy người trẻ đồng ý xuất gia làm hòa thượng luyện võ đâu.
Mà đều là những người thất vọng với cuộc sống, những người đó thường thường đều là người trung niên, đã sớm mất đi thời cơ luyện công.
Đại sư Quy Lâm cười nói.
- Đại sư từng thấy hòa thượng như vậy sao?
Diệp Phàm ra hiệu cho Phí Nhất Độ đưa ảnh của hòa thượng kia ra.
Tuy nhiên, khá mờ, chỉ nhìn thấy dáng người, những cái khác trên cơ bản không rõ lắm.
Tuy nhiên, đại sư Quy Lâm nhìn thoáng qua lập tức nói:
- Chưa thấy qua, ảnh người này chụp cũng mờ, không thấy mặt, cơ thể cũng bị che bởi quần áo, thật sự là khó có thể nhận ra, xin thứ lỗi.
- Ha ha, đại sư hẳn là đã gặp qua. Tuy nhiên, đại sư vì sao không chịu nói.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm đã sớm phát hiện chút kỳ lạ.
Bởi vì, đại sư Quy Lâm tuy chỉ nhìn lướt qua nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng đá phát hiện khóe miệng đại sư hơi động đậy, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Ánh mắt cũng dừng lại một chút ở đầu ngón tay. Vậy chắc chắn có quen người này, tuy đại sư che dấu rất khá ánh mắt người thường không nhận ra. Nhưng Diệp Phàm có đôi mắt ưng, một động tác nhỏ của đại sư Quy Lâm không thể tránh khỏi ánh mắt của Diệp Phàm rồi.
- Đây là Diệp tiên sinh ép buộc rồi. Phật nói người xuất gia không nói dối. Chưa từng thấy thì nói là chưa từng thấy. Diệp tiên sinh nói tôi đã gặp thì có chút làm khó tôi rồi.
Đại sư Quy Lâm cười, vẻ mặt trang nghiêm nói.
- Ha ha, đại sư có điều gì khó nói?
Diệp Phàm thản nhiên cười nhìn đại sư Quy Lâm thăm dò:
- Chẳng lẽ người này ở ngay miếu Hoa Không, thân phận cũng không thấp.
- Rất xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi thật sự không biết.
Đại sư Quy Lâm hừ nói.
- Nếu đại sư không nói tôi liền lo lắng Vân Quan tự hôm nay sẽ đánh mất mõ, ngày mai lại đánh mất Phật tổ, ngày mốt không chừng ngay cả bồ đoàn này đều vứt bỏ xem Vân Quan tự này còn gọi là miếu không?
Ngô Tuấn cười nhìn chằm chằm đại sư Quy Lâm. Tất nhiên là Diệp Phàm nháy mắt với Ngô Tuấn rồi.
- Thí chủ đang uy hiếp tôi có phải không?
Đại sư Quy Lâm trầm mặt hừ nói.
- Đại sư nói đi?
Ngô Tuấn hừ nói.
- Ha ha ha…
Ngoài điện đột nhiên vang lên một tràng cười vang dội.
- Sư thúc, sao sư thúc lại đến đây.
Đại sư Quy Lâm đứng lên đi ra ngoài.
Tuy nhiên, còn chưa kịp bước thì một người đàn ông tầm trung, vẻ mặt trông trẻ hơn Quy Lâm bước vào. Người đi theo sau đúng là hòa thượng Mao Ni.
- Chính là hắn có phải không?
Lão hòa thường liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, khá khinh thường hừ nói.
- Đúng vậy Thái sư thúc, chính là thằng nhóc này, hắn ỷ có chút thân thủ đến Vân Quang tự.
Sư thúc không có cách giải quyết cho nên tôi vội gọi điện thoại cho anh. Người ta muốn dỡ miếu của chúng ta rồi.
Đến lúc đó, nhà của ông cũng bị người ta phá đi thì mặt mũi để vào đâu.
Mao Ni người này thật đúng là tìm việc, đó là thêm mắm thêm muối vào.
Diệp Phàm lập tức thận trọng, bởi vì người vừa tới không ngờ là Thái sư thúc của Mao Ni. Người này không phải là sư thúc hoặc sư phụ của Vân Ngư đại sư sao.
Vân Ngư đại sư có lẽ cũng đã sáu bảy mươi tuổi, người này chắc chắn là người lớn tuổi rồi.
- Cút đi!
Lão già này trừng mắt nhìn đám người Diệp Phàm một cái không chú ý tứ hừ nói. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại phát hiện một việc kỳ lạ.
Lúc lão già này đi vào nhìn bức ảnh trên bàn vẻ mặt kinh ngạc hơn so với đại sư Quy Lâm.
Có lẽ lão hòa thượng này là người ngay thẳng không che dấu tốt.
Người cướp Cửu lộc xuyên vân đỉnh chắc chắn là người có lai lịch rồi. Hơn nữa, có lẽ là ở trong núi Ngũ Đài này rồi.
- Đại sư có quen người này?
Diệp Phàm chỉ vào bức ảnh trên bàn, lão hòa thường vừa vào liền hừ một tiếng.
- Đó là đương nhiên, tuy nhiên không liên quan lỗ đít gì đến cậu.
Lão hòa thượng này thật đúng là không giống một tên hòa thượng, nói rất bậy.
Hơn nữa, khá kiêu ngạo gật gật đầu thẳng thắn thừa nhận. Thật ra khá hợp ý với Mao Ni, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã tất nhiên cũng là hòa thượng thịt chó rồi.
Trước mắt Diệp Phàm nhoáng cái hiện lên hình ảnh Chu Bá Thông.
- Sư thúc, ông…
Đại sư Quy Lâm muốn ngăn cũng không kịp rồi.
- Sợ gì, tôi nói nhé Quy Lâm, ông càng sống càng sợ chết có phải không? Người ta đánh đến tận cửa rồi mà ông vẫn vẻ mặt tươi cười. Vân Quang tự này là nơi tôi tu hành trước đây, người nào đui mù dám đến kiêu ngạo chúng ta sẽ cho hắn biết thế nào là Vân Quang tự.
Lão hòa thượng kiêu ngạo ngông cuồng hừ nói.
- Đây vốn gọi là Vân Quang tự, chẳng lẽ thay đổi thành con chó con mèo tự rồi.
Phí Nhất Độ châm chọc nói.
Rầm một tiếng, Phí Nhất Độ bay đập vào khung cửa.
Lão hòa thượng ra tay quá nhanh, ngay cả Diệp Phàm cũng không kịp ra tay cứu giúp.
- Lão già này, ra tay rất nhanh đấy!
Diệp Phàm cũng tức điên rồi, một quyết cắt qua không khí đâm thẳng đến lão hòa thượng kia.
- Cũng có chút kỹ năng. Dám đến Vân Quang tự chúng tôi quấy rối, xem ra là ăn tim gấu gan báo rồi. Tuy nhiên tôi thích ăn báo đảm.
Lão hòa thượng khinh thường hừ một tiếng, cũng là một quyền thẳng qua.
Thình thịch…
Tiếp theo là tiếng rầm vang giòn. Diệp Phàm cảm giác nắm tay dường như bị dập nát, tựa hồ bị hơn chiếc búa nặng hơn mười ngàn cân đập xuống.
Cả người hắn lùi mạnh về sau bốn bước vẫn không thể nào giữ vững được, đập thẳng lên bàn trà.
Lập tức cả người đầy nước trà, hơn nữa bị nện cho đau điếng.
- Đại ca!
Phí Nhất Độ nhảy qua muốn đỡ Diệp Phàm.
- Cút sang một bên!
Lão hòa thượng lập tức hét lên,từ xa một cỗ nội tức dũng mãnh truyền đến, cả người Phí Nhất Độ đập lên người Diệp Phàm. Lão hòa thượng cười to nói:
- Ha ha, chó lăn một đống, thú vị, thú vị! Chó to đè chó nhỏ rồi.
Lão hòa thượng đến sau không ngờ phủi tay cười.
Ngô Tuấn vừa đưa tay vào eo lôi ra một đôi đồng chùy. Đôi chùy trong tay y trong nháy mắt to lên như quả bóng chuyền, loảng xoảng hai tiếng sau đó lao đến trên đầu lão hòa thượng.
- Trở về!
Diệp Phàm khẽ vươn tay dùng lực mãnh mẽ muốn lôi Ngô Tuấn về, đáng tiếc lão hòa thượng ra tay nhanh hơn.
Loảng xoảng qua đi, Ngô Tuấn cùn chùy bị lão hòa thượng dùng nội tức từ xa kéo bay qua khung cửa ngã ra ngoài sân. Lập tức làm vỡ bảy tám bồ đoàn.
Đại sư Quy Lâm vội vàng hét lứn:
- Bồ đoàn của tôi!
- Còn phá bồ đoàn, người anh em của tôi bị thương rồi.
Diệp Phàm tức giận, mấy chục phi đao đâm tới.
- Trò tạp kỹ mà thôi!
Lão hòa thượng cười nhạt một cái, một chiêu hướng lên không trung, tiếng xì xì kỳ lạ vang lên, những lá đao mỏng như lá liên giống như trăm sông đổ về một biển bay hết vào tay lão hòa thượng. Tay lão hòa thượng trong nháy mắt thành máy hút bụi.
Bóp một cái, mấy chục thanh phi đao biến thành những mảnh vụn rơi khỏi tay lão hòa thượng.
Vẻ mặt lão hòa thượng đắc chí còn thổi thổi, thổi đám bụi trong tay vào không khí. Hơn ữa, lão hòa thượng mỉm cười nhìn Diệp Phàm, ánh mắt rất khinh thường.
- Kẹp!kẹp!kẹp…
Diệp Phàm tức giận mấy chục lá Phi đao lại vây hướng về lão hòa thượng.
- Đồ vô dụng còn khoe khoang cái gì?
Lão hòa thượng đương nhiên tức giận, tay hướng lên không trung phất áo choàng một cái, lập tức quét một cơn gió to lên không trung, mấy chục lá Phi đao đều đâm ngược về phía Diệp Phàm.
- Thằng nhóc, đây là cái gì?
Đột nhiên lão hòa thượng đang đắc chí hét thảm một tiếng, tất nhiên là hỏi Diệp Phàm rồi. Lão hòa thượng quá khinh địch, vừa rồi mấy thanh Phi đao của Diệp Phàm chỉ là ngụy trang.
Thanh Long Huyết Trích tử là giấu trong phi đao. Khi Phi đao chuyển hướng đột nhiên phát triển lớn, một phen lao đến ngực của lão hòa thượng.
Rầm một tiếng, đầu lão hòa thượng không việc gì, Diệp Phàm cũng biết người này quá mạnh không bắt được đầu, cho nên, tập kích vào ngực. Lập tức quần áo ở ngực bị xé ra.
Hơn nữa, một mảnh thịt cũng bị bong ra. Lập tức máu tươi nhuộm hồng cả ngực lão hòa thượng.