- Vu Phong là một thế lực, Trương Đông Quốc là chủ tịch ban phòng chống tham nhũng, và cũng là Phó kiểm sát trưởng. Nhưng Ô Lượng lại là Phó kiểm sát trưởng thứ nhất.
Nhân vật thứ hai trong Viện kiểm sát có quan hệ thân thiết với Trần Húc. Vì vậy nếu như muốn Viện kiểm sát ra tay, tức phải lách qua Ô Lượng mới được.
Chỉ có điều nếu làm như thế thì Vu Phong nhất định sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, không chừng sẽ khó thuyết phục được Kiểm sát trưởng Vu và Trương Đông Quốc.
Dù sao, Phó kiểm sát trưởng Trương đã nhúng tay vào tức là đã có nguy cơ đắc tội với Ô Lượng. Hơn nữa, nếu như cả Ô Lượng cũng phải lách qua thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ tới phạm vi liên lụy của vụ án này là tương đối lớn.
Một khi điều tra ra có liên quan đến nhà họ Khổng thì có thể phải dừng lại. Cho nên cần phải tìm ra người dám điều tra mới được. Bằng không, chúng ta cũng phí công thôi.
Bao Nghị nói.
- Quan hệ của nhà họ Khổng ở Tấn Lĩnh rất rộng rãi, chỉ sợ cả tỉnh Tấn Lĩnh cũng không có người nào dám động vào tổ ong vò vẽ này.
Ngọc Xuân Phong nói.
- Hừ, chỉ cần có liên quan đến bọn họ, người khác không dám làm nhưng Diệp Phàm tôi đây sẽ làm.
Diệp Phàm hừ một tiếng lạnh lùng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phàm cho triệu tập Hội nghị thường vụ.
Tất cả mọi người nghe báo cáo công tác trên tất cả các mặt, cũng nắm được tình hình thực tiễn của mấy dự án lớn của thành phố Đồng Lĩnh trong năm nay.
- Bí thư Diệp, các công việc trong giai đoạn đầu của dự án phát nhiệt điện bên thành phố Chương Hà đều đã hoàn thành tương đối rồi. Không biết đến khi nào thì Tổng giám đốc Kiều có thể đưa người đến một chuyến?
Khổng Đoan hỏi. Xem ra vị này vì thành tích mà đã nóng lòng lắm rồi.
- Đúng, việc này không nên chậm trễ. Chỉ là sợ nảy sinh ra biến cố, nếu có biến cố gì thì số tiền hơn 20 triệu mà chúng ta đầu tư vào giai đoạn đầu này sẽ trôi đi mất.
Hiện Vương Long Đông cùng thực hiện dự án với Khổng Đoan nên cũng hỏi vậy.
- Tất cả yêu cầu đều đã làm tốt hết rồi phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn chưa làm xong hoàn toàn, suy cho cùng cũng là do thời gian gấp quá. Giống như đổ xi măng không thể làm trong chốc nhát được. Ví dụ như còn lắp đặt hệ thống dẫn nước… có thể phải cần đến nửa tháng nữa.
Vương Long Đông nói.
- Đồng chí Long Đông, đồng chí là người thi hành dự án này, nên đồng chí phải xúc tiến công trình này, nếu làm lỡ thời gian mà đoàn khảo sát đến thì không ai gánh vác nổi trách nhiệm này đâu.
Thế này nhé, phía tài chính của Tỉnh sẽ bỏ ra 5 triệu để mướn thêm công nhân làm ca 3. Đương nhiên, trong quá trình đẩy nhanh tiến độ cũng không được coi nhẹ việc đảm bảo chất lượng được.
Anh nhất định phải để mắt tới việc đó, thế này đi, để tiện triển khai công việc, tôi quyết định điều đồng chí La Phong sang hỗ trợ anh triển khai công việc.
Khổng Đoan nói.
Diệp Phàm đương nhiên hiểu ông ta không phải là có lòng tốt bình thường. Đơn giản là điều La Phong đến để cùng giành thành quả thắng lợi với Vương Long Đông mà thôi.
Đến lúc đó có thể dự định của Khổng Đoan là chiếm không thành quả của Vương Long Đông, cướp về tay mình cả dự án phát nhiệt điện đó.
Đến lúc đó, cũng sẽ thuận lợi mà làm hơn. Nếu không Vương Long Đông đang làm việc cụ thể. Khổng Đoan hiểu chính bản thân ông ta không thể sai khiến nổi Vương Long Đông. Anh ta là người của Diệp Phàm. Làm việc gì cũng sẽ bị cản trở. Huống chi thành quả thắng lợi đó sẽ có người không thoải mái.
- Ha ha, chỉ là việc nhỏ của giai đoạn đầu. Có Vương Long Đông là đủ rồi, huống chi dự án này còn có đồng chí Kiều Hà trợ giúp liên hệ với Tổng giám đốc Kiều.
Nếu như lại điều thêm đồng chí La Phong nữa thì thật lãng phí. Thành phố ta còn nhiều việc phải giải quyết, không thể để nhân lực lãng phí như vậy được.
Tuy nhiên tôi muốn hỏi đồng chí Vân Lý. Dự án đường lo đến đâu rồi?
Diệp Phàm cười vậy chứng tỏ đã bác bỏ ý kiến của Khổng Đoan đi khiến cho ông ta rất buồn bực.
Nhưng Diệp Phàm nói rất có lý, nhất thời Khổng Đoan không nghĩ ra biện pháp nào để phản bác lại. Đành phải chấp nhận quyết định của Diệp Phàm mà thôi.
- Việc này, tôi đang lo. Tết tôi có đi gặp bên đầu tư lớn nhất của đường cao tốc Kinh Ngân, đó là Tống Hương Quân – chủ tịch tập đoàn Thần Lộ.
Nói thật, để gặp được cô ta tôi phải chạy gãy cả chân. Cuối cùng người ta cũng cho tôi gặp được 10 phút.
Ban đầu cô ta còn nghe tôi nói. Sau đó thì nhìn đồng hồ, tôi biết mới nói được 6 phút.
Thời gian còn lại không nhiều nên tôi đành phải nói ngay đến đề xuất của chúng ta. Ai ngờ cô ta chẳng phải suy nghĩ, ngay lập tức bác bỏ ý kiến của tôi.
Tôi định tiếp tục giải thích. Ai ngờ cô ta vốn không muốn nghe giải thích. Nói là trong quy hoạch đường cao tốc Kinh Ngân không thông qua kế hoạch của thành phố Đồng Lĩnh.
Huống chi muốn quẹo vào, tập đoàn Thần Lộ không muốn phung phí vài trăm triệu vô ích. Và nói rằng tôi đừng tìm gặp cô ta nữa. Cô ta không có thời gian gặp tôi.
Tất Vân Lý có chút tức giận khi nói lại sự việc.
- Người phụ nữ này thật ghê gớm.
Trì Hạo Cường hừ một tiếng lạnh lùng.
- Biết làm sao được, người ta có tiền mà. Tiền là trên hết. Những người đàn ông không có tiền như chúng ta thật là đáng thương. Tốt xấu gì thì Tất Vân Lý tôi cũng là Phó chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh, là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Mà lại như một thuộc hạ khi gặp cô ta.
Tất Vân Lý cuống quýt lên, đến cả những lời này cũng nói ra được.
- Thế lực tập đoàn Thần Lộ rốt cuộc như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thực lực rất hùng hậu, nghe nói là do Tống Thị nắm cổ phần. Mà nghe nói tài sản riêng của Tống Thị có tới gần 2 tỉ.
Tống Hương Quân cũng được coi là trăm triệu phú rồi. Năm nay cô này chưa đến 30 tuổi, 3 năm trước tốt nghiệp Đại học Harvard – Mỹ, sau về làm việc tại công ty của cha cô ta.
Chỉ vẻn vẹn 3 năm, cô ta đã làm việc độc lập, đảm nhiệm chức chủ tịch trong Tập đoàn Thần Lộ của Tống Thị, cũng coi như thuận lợi thăng quan tiến chức rồi.
Với những đặc điểm không tầm thường như vậy, chẳng trách mà cô ta lại kiêu ngạo như vậy, người ta có cả mớ tiền lớn thế mà.
- Chưa đến 30 tuổi mà có cả hàng tỉ trong tập đoàn Thần Lộ. Đúng là người phụ nữ này không hề đơn giản, có thể coi là nhân tài.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
- Vân Lý, Tết anh đi gặp cô ấy, mùng 8 Tết đi làm anh có đi tìm gặp lại cô ấy không? Chúng ta phải kiên trì, không ngại mất mặt. Chỉ cần có thể làm được việc, dày mặt một chút là được rồi.
Khổng Đoan nói.
Đương nhiên Khổng Đoan không phải thành tâm quan tâm tới Tất Vân Lý, Tất Vân Lý cũng hiểu dự án cao tốc có liên quan đến dự án phát nhiệt điện, trên thực tế là Khổng Đoan lo đến dự án của riêng mình.
Nếu đường cao tốc đúng là đi qua Đồng Lĩnh, và mở ra một lỗ hổng ở thành phố Chương Hà. Như vậy sẽ thuận lợi để dự án phát nhiệt điện tại thành phố Chương Hà.
- Tôi cũng đã đi hai lần nữa rồi nhưng đều không gặp cô ta. Toàn gặp những giám đốc không có tác dụng gì cả. Ngay cả các Phó tổng giám đốc tập đoàn Thần Lộ cũng không gặp được. Việc này tôi thật không còn cách nào nữa, hy vọng Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng nghĩ cách giúp tôi. Nếu không tôi nghĩ dự án này sẽ không thành được.
Tất Vân Lý nói những lời này có vẻ buồn rầu.
- Đừng nghĩ như vậy anh Tất, lấy lại tinh thần đi. Chưa tới thời điểm không thể tiếp tục, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết là được.
Khổng Đoan như động viên tinh thần Tất Vân Lý.
- Đúng thế đấy chủ tịch Tất, chỉ là một người đàn bà, lẽ nào chúng ta lại không gặp được cô ta sao?
Trì Hạo Cường có vẻ hơi khoa trương.
- Anh cứ thử xem, nếu như anh có thể giúp tôi gặp được cô ta thì tôi sẽ mời anh 3 lần đi uống rượu. Bằng không, những lời châm chọc thì có ai mà không nói được?
Tất Vân Lý cảm thấy Trì Hạo Cường có vẻ coi thường.
Vốn rất buồn, cảm giác rất mất mặt, vì thế mà ông ấy không nhẫn nhịn được. Nói ra những lời này có vẻ như khiêu khích rồi.
- Châm chọc, chủ tịch Tất à, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi.
Trì Hạo Cường lặng người, khuôn mặt có vẻ khó coi.
- Biết anh muốn tốt cho tôi. Thế anh đi thử xem? Nếu như thành công tôi sẽ gọi anh một tiếng “anh Cường” .
Tất Vân Lý ậm ờ nói.
- Vậy được, hai từ “anh Cường”, tôi phải thử làm xem.
Trì Hạo Cường cũng có chút tức giận, giọng điệu cũng không tự chủ được.
- Được rồi, được rồi. Hai người đều là Ủy viên Thành ủy, đều là vì xây dựng Đồng Lĩnh đúng không? Việc chính vẫn là cùng hợp sức cho dự án này. Đương nhiên không thể bảo đảm được việc gì , chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức thôi.
Khổng Đoan nhanh chóng giảng hòa, nếu không hai người châm chọc nhau không phải là khiến cho Diệp Phàm đây cười chê sao?
- Ha ha, anh Cường, cái tên thật uy phong!
Vương Long Đông cười xen vào, Khổng Đoan ném cái nhìn vào Vương Long Đông, có vẻ tức giận như muốn cho Vương Long Đông một trận.
Cậu định làm loạn thêm hả?
- Đúng là uy phong mà, tôi sẽ chờ để gọi.
Tất Vân lý cuối cùng cũng không kìm nổi, trợn mắt nhìn Trì Hạo Cường nói.
- Ha ha, tôi rất thích nghe.
Trì Hạo Cường cũng đáp lại một câu.
- Ha ha ha. Hai đồng chí đều rất nhiệt tình vì công việc như vậy là rất tốt, đáng được khen. Nhưng nhất định phải chú ý đến tình cảm. Không được cho tình cảm vào lẫn với công việc. Đương nhiên, tôi hy vọng hai người đều có thể mã đáo thành công. Tất cả đều vì xây dựng Đồng Lĩnh mà. Có thể nắm được dự án cao tốc, Diệp Phàm tôi đây sẽ bày tiệc chúc mừng hai đồng chí.
Diệp Phàm cười nói, sắc mặt Khổng Đoan suýt chuyển sang đen.
Diệp Phàm anh nói phải chú ý tình cảm, nhưng đằng sau lời nói là kích động Tất Vân Lý và Trì Hạo Cường.
Còn mã đáo thành công, không phải là bắt hai người đó đi làm sao. Đến lúc thành công thì Tất Vân Lý không phải là mất mặt sao?
Còn nếu không thành thì Trì Hạo Cường mất mặt. Cho dù là thành công hay không thành công thì anh – ngư ông Diệp Phàm cũng rất thoải mái.
Chiều đến, Phó trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân tỉnh Thôi Dương dẫn một vài nhân viên Tỉnh tới. Họ đến làm gì, đám người Khổng Đoan không hiểu ra sao. Việc này chỉ có Diệp Phàm hiểu.
Diệp Phàm và Khổng Đoan đều có mặt trong một phòng họp.
- Bí thư Diệp, tổ phụ trách dự án phát nhiệt điện của thành phố Đồng Lĩnh các anh do đồng chí nào phụ trách vậy?
Trưởng ban thư ký Thôi hỏi.
- Thông qua quyết định tập thể của hội nghị thường vụ thành ủy, bổ nhiệm đồng chí Khổng Đoan nhận nhiệm vụ chỉ huy, đồng chí Vương Long Đông đảm nhiệm công tác thực tế. Và đồng chí Kiều Hà trợ giúp đồng chí Vương Long Đông làm công tác liên hệ chuyên môn và sắp xếp công việc.
Diệp Phàm nói.
- Nếu là đồng chí Khổng Đoan phụ trách thì xin mời đồng chí Khổng Đoan báo cáo cho tổ chỉ đạo chúng tôi biết tình hình chuẩn bị giai đoạn đầu của công trình phát nhiệt điện Ngưu Gia của thành phố Chương Hà.
Trưởng ban thư ký Thôi liếc mắt nhìn Khổng Đoan nói.
Quái lạ, dự án này thì có liên quan gì đến Tỉnh, lại còn có “một tổ chỉ đạo” đến nữa, có ý gì đây. Khổng Đoan lẩm bẩm trong lòng. Nhưng cũng phải gật đầu nói về tình hình chuẩn bị có liên quan.
- Được, chuẩn bị cũng không tệ.
Trưởng ban thư ký Thôi gật gật đầu, nói :
- Tuy nhiên, phương diện giải phóng mặt bằng thời kì trước các anh làm rất tốt.
Chính là bước đầu tư còn chậm. Cho đến hiện tại, các anh vẫn chưa đưa ra được kế hoạch đầu tư hợp lý, chu toàn.
Ví dụ như tìm đối tác hợp tác, tôi muốn hỏi chủ tịch Khổng, các anh đã tìm được đối tác chưa? Tuy rằng hiện tổ khảo sát tập đoàn điện lực Viễn Đông vẫn chưa đến?
Nhưng các anh cũng phải tìm lấy mấy đối tác có ý muốn đầu tư hợp tác mới được. Nếu không đến lúc lãnh đạo tập đoàn Viễn Đông đến hỏi các anh đã có đối tác không, anh không trả lời được thì sẽ làm hỏng dự án này.
Thôi Dương không chút khách khí chỉ ra những khiếm khuyết đó.