Mấy người Diệp Phàm làm nóng cơ thể xong thì bắt đầu thử nước. Mấy người không mặc đồ mà ngảy luôn xuống. Phát hiện xoáy nước ở đây rất đặc biệt. Thường thường hay kéo người xuống dưới nhưng đến khoảng mười mét đã bị dòng nước cuốn đẩy lên chứ không phải tiếp tục kéo xuống dưới.
Mấy người thử vài lần, dù cho Diệp Phàm có thân thủ cửu đẳng nhưng sức mạnh của thiên nhiên không phải con người có khả năng chống lại nổi. Cuối cùng tất nhiên là vẫn phải lên bờ.
Mấy người đều mệt phờ. Ông lão công tác hậu cần cũng không tệ lắm.
Từ trước đã chuẩn bị mấy cái ghế nhựa, đặt trên tảng đá, còn pha một bình trà nóng hôi hổi.
-Cảm ơn lão Cổ.
Diệp Phàm nói.
-Cảm ơn gì, tôi thay mặt toàn bộ người trong trại cảm ơn các anh. Nếu không có anh, đường này cũng không biết đến bao giờ mới có cơ hội làm nổi.
Lão Cổ vẻ mặt xúc động nói.
-Kể cả không có chúng tôi làm có lẽ vài năm nữa nhà nước cũng dần giàu mạnh lên, lúc đó có tiền sẽ đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng cho nhân dân.
Diệp Phàm nói.
-Đất nước quá lớn, khó khăn rất nhiều, rất khó khăn.
Lão Cổ lắc đầu không đồng ý.
-Lão Cổ, nếu hang đá nằm sâu năm mươi mét dưới đầm nước này, thì đầm nước này không phải là đầm kín, bên trong sao lại có không khí.
Lý Cường không kìm nổi hỏi.
-Tôi nghĩ phía trên có khe hở nhỏ làm thông khí. Nếu không lần đó tôi bị kéo vào trong đấy đã sớm chết ngạt. Nếu là động chết, bên trong qua mấy nghìn năm chắc chắn có nhiều khí độc. Căn bản không thể sống mà trở về.
Lão Cổ nghĩ một chút rồi đáp.
-Chỗ thông khí đó có lẽ cũng không nhỏ, bằng không, động này chắc chắn sẽ làm chết người. Chúng ta có bình dưỡng khí và thiết bị nên cũng không sợ, chỉ cần chú ý không để nổ bình khí là được.
Diệp Phàm nói.
-Bình thường động đều có khe thông lên núi hoặc sườn núi. Tôi có thể không chết chứng tỏ không khí vẫn lưu thông tốt. Nhưng, lỗ hổng nhỏ, không thể cho phép chúng ta ra ngoài.
Lão Cổ nhìn Diệp Phàm một cái cười nói:
-Chủ tịch Diệp, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ đánh chết tôi cũng không thể tin được cậu là Chủ tịch thành phố vẫn có thể là cao thủ như thế.
-Cũng chỉ học qua loa chút võ công.
Diệp Phàm khiêm tốn cười nói.
-Lão Đại, cậu đừng đùa giỡn với lão Cổ như thế. Cậu vẫn là qua loa thì chúng tôi là khỉ làm xiếc có phải không?
Lam Tồn Quân nháy mắt không kìm nổi cười nói.
-Chủ tịch Diệp, thân thủ của cậu so với tuổi tác thì lợi hại nhiều lắm. Tuy nhiên, tôi đã từng gặp qua một tay cao thủ.
Lão Cổ nghĩ một chút rồi nói.
-Cao thủ, cao thủ như thế nào. Lão Cổ mau nói xem nào.
Trần Quân có chút nóng lòng khó chờ đợi được.
-Năm đó tôi vì một số nguyên nhân đặc biệt, cho nên một lòng muốn học võ công. Hơn nữa cũng đi theo giới giang hồ, bán hàng nơi vỉa hè học chút kỹ năng.
Sau đó mới biết bị lừa, cho nên mới một mạch chạy đến Thiếu Lâm. Tuy nhiên, người ta không để mắt đến tôi. Không có cách nào, sau đó lại tìm lên núi Võ Đang, người ta cũng thế không hề để mắt.
Còn đến cả Thanh Thành, tuy nhiên lại không có cao thủ gì. Cao thủ của núi Ngũ Đài thật ra có gặp qua một người nhưng người ta nói cơ địa tôi không được tốt cũng không muốn chỉ dạy.
Trong lòng có chút thất vọng, tôi bèn chạy lên núi săn gà rừng. Ở đây tôi đã gặp một đạo sĩ ẩn cư.
Người này lúc đó ăn mặc rách rưới, tuy nhiên, y có thân thủ giỏi. Có lẽ là đói bụng cho nên lúc đó y chỉ dùng một hòn đá đã đánh chết một con lợn rừng nặng ba bốn trăm cân(cân TQ=1/5 kg).
Cho nên, hai chúng tôi đã cùng nhau lăn lộn. Sau đó y truyền cho tôi mấy chiêu. Y có nói với tôi mấy năm trước có gặp một vị cao thủ.
Người này đang tìm bắt cá trong nước, kỳ lạ là người này có thể đi trên nước. Hơn nữa, cách bắt cá làm người ta sợ. Tay chỉ chỉ vào nước, nước đã lộ ra một đường.
Không lâu, phía dưới đã xuất hiện một con trắm cỏ đến mười cân. Người này vừa động thủ, trong tay giống như có lực hút, con cá trắm cỏ ngoan ngoãn nằm dưới lòng sông giãy dụa bị người này hút lên tay.
Đúng lúc này, người đó cười nói:
-Cho cậu một con.
Cùng với tiếng cười, người đó vung cá ra bên cạnh, bay thẳng tắp đến trước mặt sư phụ tôi.
Phải biết rằng sư phụ tôi đứng cách người này hơn trăm mét. Hơn nữa sư phụ sợ cao nhân phát hiện vẫn nấp trong bụi cỏ lau, không dám thở mạnh. Không ngờ ông ta vẫn phát hiện được, thật lợi hại!
Lão Cổ vẻ mặt khâm phục nói.
-Dưới chân người đó chẳng lẽ không dẫm lên tấm ván hay cái gì cả để chịu sức nặng của cơ thể?
Lam Tồn Quân nghe đến đây đã thấy hứng thú, mà Trần Quân và Lý Cường đã trố mắt nhìn giống như người hâm mộ.
-Tuyệt đối không có, bởi vì người này còn bay lên trên mặt nước vài lần. Giống như biểu diễn nghệ thuật bình thường vậy. Hơn nữa tuy nói là cách xa trăm mét nhưng sư phụ tôi nhãn lực cũng không quá kém.
Lão Cổ lắc lắc đầu nói một cách chắc chắn.
-Lợi hại, đây là cao thủ ở cấp nào? Giống như Thiết chưởng thủy thượng phiêu trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu vậy.
Trần Quân nhìn Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
-Cừu Thiên Nhẫn cho dù có thể nổi trên mặt nước nhưng trước mặt Đông Tà Tứ Độc Nam Đế Bắc Cái cũng không là gì. Tuy nhiên, đây chỉ là trong tiểu thuyết. Không có trong đời thực.
Lam Tồn Quân vẻ mặt tiếc nuối lắc lắc dầu.
-Có truyền thuyết chắc chắn có thật. Võ thuật Trung Quốc đã có từ lâu đời. Từ xưa đến nay có rất nhiều truyền thuyết. Trên đời này, ai dám khẳng định không có người tài.
Nói như chúng ta, so với người thường mà nói chúng ta cũng là cao thủ không lớn không nhỏ. Tin rằng bọn họ nhìn thấy anh đạp một cái đổ cây cũng phải kinh ngạc lắm.
Cho nên, có một số việc, không phải là không thể. Mọi việc đều có thể. Tôi không đạt được trình độ như vậy. Nếu có tấm ván hay gì đó có thể di động để mượn lực còn có thể đứng trên mặt nước và di chuyển được.
Không có tấm ván gỗ chân ít nhất cũng phải ngập nửa mét nước mới có thể đạp nước cho cơ thể không chìm.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, xoay người.
Nhặt lấy một tấm ván ném xuống mặt nước. Diệp Phàm dùng hổ ưng công, giống như đại bàng bay ra đặt chân lên tấm ván gỗ, liên tục mấy bước đi ra giữa đầm nước. Sau đó lại thoải mái vòng vào bờ.
Tuy nhiên, khi chân bước tấm ván gỗ vẫn chìm dưới nước. Chỉ là hổ ưng công là chiêu mà Phí Thanh Sơn đến khi có tuổi mới nghĩ ra nên càng nắm vũng về thân pháp và đề túng thuật. Bằng không, sớm đã chìm xuống nước rồi.
-Hay, hay, hay.
Tất cả mọi người trên bờ đều khen ngợi, giọng Trần Quân đặc biệt to.
-Lợi hại.
Trong mắt lão Cổ hiện lên một tia khâm phục đến kinh ngạc.
-Thập đẳngThập đẳng.
Sau khi mọi người ngồi xuống Lý Cường không kìm nổi nói một câu.
-Có lẽ Thập đẳng còn không thể làm được như thế. Tuy nhiên chúng ta đều chưa thấy Thập đẳng là như thế nào. Theo truyền thuyết thì cấp độ cuối cùng chính là thân thủ Thập đẳng.
Lam Tồn Quân lắc đầu nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Anh Diệp đã từng gặp qua cao thủ Thập đẳng chưa?
-Không có, trước mắt chỉ gặp người thân thủ cửu đẳng ở tầng thứ ba.
Thập đẳng là cao thủ siêu cường, không dám tưởng tượng là cao thủ Thập đẳng thì sẽ như thế nào. Tuy nhiên, tôi cảm thấy không biết người có thể đi trên nước có phải là Tiên Thiên đại năng giả… không?
Diệp Phàm đưa ra ý kiến của mình.
-Tiên Thiên đại năng giả…còn có loại cao thủ này sao?
Trần Quân lần đầu nghe thấy cao thủ như vậy.
-Nghe nói Trương Vũ Trần của Võ Đang đạt đến “Tiên Thiên đại năng giả". Tuy nhiên, truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Mấy chục năm qua người ta chưa từng thấy người này. Đã chết chưa cũng khó nói, nếu còn sống thì nay đã trên trăm tuổi. Còn họ đạt đến cấp độ đó có khả năng gì, chúng ta chỉ nghe trong truyền thuyết mà thôi.
Diệp Phàm nói.
-Chẳng lẽ người này là Trương Vũ Trần, ẩn sĩ áo rách?
Lam Tồn Quân không ngờ hào hứng nói, giọng có chút run run vì sợ.
-Đạo sĩ áo rách, thật sự là có thể đấy.
Trần Quân gật đầu.
-Việc này cũng khó nói.
Diệp Phàm cũng không chắc chắn.
-Người này sau khi quăng con cá về phía sư phụ tôi rồi lập tức bỏ đi ngay. Hơn nữa còn hát vang khúc Nhất Thái Sơn thiêu lạc Trần Phong.
Phi linh đang tuyết nha nha,
Mỹ vũ phiêu uy á đương,
Anh tiêu tiêu y huyết tiên,
Lang đức mộng lộ bảo la,
Diêu thái dương tương điền trì,
Sa sa đa bỉ khố tao,
Thái cực huyết phác tín đông.
Bồ đề tụng cam địa lạp,
Phù pháp cung mạc trần trần.
Lão Cổ vừa nói vừa hát vang câu hát.
-Cái gì mà lung tung lộn xộn thế?
Trần Quân không kìm nổi thầm nói một câu.
-Đây không phải là mười câu hát đại diện cho 10 cao thủ sao? Hơn nữa bản lĩnh không khác gì ông lão đó. Giống như bốn người tài của Trần Quân chúng ta. Trung Quốc lục tôn đều có những câu ca truyền thuyết. Như lục tôn Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết…
Diệp Phàm vừa nghĩ vừa tưởng tượng mà thốt ra.
-Có lý.
Lam Tồn Quân gật gật đầu.
-Nếu là như thế thì chúng ta chưa từng nghe nói qua, chỉ có thể là do chúng ta chưa đủ tuổi.
Tuy nhiên, chúng ta cũng chưa từng nghe các sư phụ nói. Cái này thì thật là lạ, sư phụ chúng ta đều bảy tám mươi tuổi, sao cũng chưa từng nghe nói.
Chứng tỏ mười câu ca này không phải đại diện cho mười đại cao thủ. Nếu đại diện cho 10 đại cao thủ, sư phụ của chúng ta chắc chắn đã nghe nói qua. Nếu là có cao thủ như thế không có khả năng là không có danh tiếng gì có phải không?
Trần Quân lắc lắc đầu không đồng ý với Diệp Phàm và Lam Tồn Quân.
-Ừ, nếu nói là sư phụ của tôi không nghe qua cũng là bình thường. Nhưng sư phụ của anh Diệp chắc chắn là vị cao thủ siêu phàm sao cũng không nhắc đến. Việc này thực có chút kỳ lạ.
Lam Tồn Quân nhìn nhìn Diệp Phàm có vẻ không thể tin nổi, gật gật đầu.
-Thôi vậy, chúng ta không có quan hệ với người đó, không cần phải để ý đến. Nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc để chuẩn bị tinh thần. Lần này, chúng ta mặc đồ lặn đeo bình dưỡng khí để lặn xuống lần nữa. Nếu sức nước đánh vào quá lớn thì ôm tảng đá mà xuống. Tôi không tin chúng ta không xuống được.
Diệp Phàm quả quyết.
Sau khi nghỉ ngơi mấy giờ, mọi người lại chuẩn bị xuống một lần nữa. Diệp Phàm xuống đầu tiên, ôm một tảng đá nặng mấy tạ lao xuống nước.
Lần này quả nhiên phá tan vòng xoáy lớn, tiếp cận được xuống dưới đáy. Chiều sâu đạt đến hơn 50 mét. Sau đó Diệp Phàm cảm thấy sức nước ở đây yếu đi không ít.Với thân thủ của hắn thì đã có thể bỏ táng đá, đứng dò tìm xung quanh.Tuy nhiên, vẫn không phát hiện dấu vết của hang ngầm.