Nhưng Xa Nhất Đao cũng nói, hy vọng là có. Nhưng để chính thức đặt chân vào cửa này tỷ lệ cơ hội cực kỳ thấp.
Tuy nhiên, Xa Nhất Đao cũng rất biết nhìn xa trông rộng. Nói là kiếp này có thể sống được mấy chục năm đã là tốt lắm rồi.
Một khi cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, đợi Diệp Phàm thăng cấp một mình hắn hoàn toàn có thể san bằng Tam Độc Giáo.
Tối ngày 23 tháng 4 năm 2005
Khu vực Phong Châu, một nơi hẻo lánh trong khe núi, Xa Nhất Đao và Diệp Phàm đang điều tra tin tức.
Còn Xa Quân và Lý Cường thì chia đồ ra hai bên ẩnr lấp từ xa đảm nhiệm
nhiệm vụ canh gách bảo vệ. Lạc Phi ngồi xếp bằng ở giữa Diệp Phàm và Xa
Nhất Đao.
- Chuẩn bị xong xuôi chưa Lạc Phi?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể lợi dụng ‘Thuốc từng trải Ba La Môn’’
của Sửu Vô Đoan , thi triển phương pháp Đại Bát Nhã truyền hơi thở của
bảo khí thiền sư.
Lạc Phi gật đầu, cách này vẫn là của Diệp Phàm nghĩ ra.
Diệp Phàm sau vài ngày nghiên cứu cuối cùng đã tìm được một cách. Điều
phối thuốc canh thảo dược cho Lạc Phi uống vài lần, Lạc Phi nói hiệu quả rất rõ ràng.
Vì thế tối nay Diệp Phàm lại cho Lạc Phi uống
một bát thuốc lớn. Sau đó phối hợp với Xa Nhất Đao dùng phương pháp
truyền hơi thở Đại Ban Nhã khiến hai phần nội khí hòa thành một thể
thống nhất, sau đó lại thi triển phương pháp châm cứu xuyên huyệt để
khơi thông kinh mạch chỗ bị Sửu Vô Đoan đánh thương cho Lạc Phi.
Ý tưởng đương nhiên tốt. Tuy nhiên chưa trải qua kiểm nghiệm thực tế.
Trong lòng Diệp Phàm cũng không tự tin cho lắm, làm không tốt thì ngược
lại, sẽ khiến Lạc Phi càng bị thương nặng hơn.
Tuy nhiên nhất định phải lấy được đảo Chris. Chỉ còn vài ngày nữa, nếu có thể khiến
chân phải của Lạc Phi khỏi, anh ấy cùng với Xa Nhất Đao sẽ là trợ thủ
đắc lực chân chính của Diệp Phàm.
- Xa tiền bối, bắt đầu thôi.
Diệp Phàm nói, hai luồng khí cựa mạnh lập tức tấn công đến không trung.
Thời gian phối hợp với Xa Nhất Đao càng dài, sự kết hợp của hai người càng ngày càng ăn ý.
Dựa vào một điểm này Diệp Phàm mới can đảm nếm thử. Nếu không có đánh
chết, Diệp Phàm cũng không dám lấy sinh mạng của Lạc Phi làm thí nghiệm. Tất nhiên quan trọng là chính Lạc Phi yêu cầu như vậy.
Sự
hỗn loạn của nội khí trong không trung đã bình thường trở lại, sau nửa
giờ đồng hồ cuối cùng cảm thấy đã hợp nhất lại được với nhau. Hơn nữa
hai luồng khí cực mạnh dưới sự khống chế của Diệp Phàm hướng tới kinh
mạch chân phải bị thương của Lạc Phi mà đi.
Lúc đầu lực rất nhỏ, sau đó cảm thấy Lạc Phi có thể thích ứng, Diệp Phàm từ từ tăng thêm lực độ mạnh hơn.
Cùng với vệc tăng thêm độ mạnh của lực cảm giác đau đớn của Lạc Phi
cũng ngày càng tăng lên. Lạc Phi cắn răng chịu đựng. Những giọt mồ hôi
lớn trào ra như mưa trên mặt.
- Thông!
Diệp Phàm dùng
mê thuật Hóa âm thét lên một tiếng, Lạc phi đột nhiên cảm thấy ở chân
phải một cơn đau dữ dội như lửa đốt. Toàn thân bỗng chốc như hồn bay
phách lạc. Ngay sau đó thì vô cùng tỉnh táo.
- Thông rồi!
Lạc Phi hét to một tiếng.
Diệp Phàm lập tức hạ tốc độ chậm lại. Nội khí dung hợp với Xa Nhất Đao
từ từ khai thông toàn bộ kinh mạch của Lạc Phi. Nửa giờ sau Diệp Phàm
kêu Xa Nhất Đao dừng tay còn Diệp Phàm thi triển ‘Thủy công’.
Một dòng nước cực kỳ mềm mại vòng quanh đùi phải của Lạc Phi, không lâu sau, giống như một con rắn nhỏ xuyên qua da, đi vào kinh mạch của Lạc
Phi.
Lúc trước Bức vương Nam Lăng Hậu đã từng nói qua, nước
là thứ vô cùng mãnh mẽ cũng vô cùng dịu dàng, khi mạnh mẽ có thể khai
sơn rạn đá giết địch, nhưng khi dịu dàng lại có thể cảm hóa vạn vật thùy mị như nước. Dùng trị thương thì không còn gì tốt hơn rồi.
Chỉ có điều Diệp Phàm cũng là lần đầu dùng thử, kết quả hao tổn rất
nhiều khí lực mà chỉ thu được có chút hiệu quả. Đôi mắt ưng của Diệp
Phàm phát hiện ra sóng radar của sinh vật, cho dù nói không thể nhìn
thấy qua lớp da đến kinh mạch.
Nhưng Diệp Phàm có một cảm
giác kỳ lạ. Dường như cảm giác của bản thân mình đang mạnh lên. Có thể
cảm nhận và miêu tả sơ qua sự tồn tại của kinh mạch trên chân phải của
Lạc Phi thông qua sóng Radar của sinh vật. Là một loại cảm nhận không
thể nói là nhìn thấy được.
Chờ tới khi mình đạt tới cảnh giới Bán tiên thiên, không biết có thể dùng đôi mắt ưng nhìn xuyên tới kinh
mạch trong lớp thịt hay không, trong lòng Diệp Phàm xúc động, chậm rãi
thu hồi thủy công.
Hai giờ sau Lạc Phi đã từ từ đứng dậy.
Gãcũng rất xúc động, chân phải run lẩy bẩy đang thử bước đi, lúc đầu
chậm, không lâu sau thật đúng là có thể đi được rồi.
- Lạc
Phi, từ từ thích ứng, tôi tin chỉ sau vài ngày nữa đôi chân của cậu có
thể đi như người bình thường rồi. Đương nhiên trong đó cũng phải tăng
cường tập luyện. Hơn nữa giờ chỉ vừa mới hồi phục, biên độ động tác
không thể quá lớn.
Diệp Phàm dặn dò.
- Tôi hiểu ý của anh.
Lạc Phi khom người rất thấp biểu thị sự cảm tạ trước Diệp Phàm và Xa Nhất Đao.
Ngoài việc chữa bệnh cho Xa Nhất Đao và Lạc Phi, mấy này này Diệp Phàm
cũng đều đang gọt giũa Thanh long Huyết Trích Tử - một trong tứ đại sát
khí của tổ chức Huyết Trích Tử dưới thời Ung Chính. .
Trước
đây khí triển khai nội khí chỉ có thể khiến cánh hoa dưa chuột của Huyết Trích Tử nà run rẩy như hoa sen kia, thế nhưng vẫn không thể mở ra. Hơn nữa đánh vào nội khí cũng không thể tăng lên.
Cái này nếu
như nhỏ như vậy còn dùng cái gì. E rằng không phải nói đến cướp thủ cấp
của người mà là giật một miếng thịt trên mặt xuống cũng khó khăn.
Chẳng qua buổi tối về đến nhà nhìn cũng đã ba giờ sáng rồi. Dù sao ban
ngày ở công ty cũng nghi ngơi, nên lúc này Diệp Phàm chỉ cảm thấy hưng
phấn mà không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cũng tiện tháo Thanh long
Huyết Trích trên cổ tay áo xuống.
Lần này vẫn là từ chỗ cúc
khâu từ từ truyền nội khí vào, cùng với khí của nội khí tuyền vào càng
lúc càng mãnh liệt, cánh hoa dưa chuột kia run rẩy một lúc.Tuy nhiên vẫn không thể mở ra thì đừng nói đến chuyện phồng to lên.
Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định, trong lúc vô ý tức giận không ngờ lại đem độc trong đan điền ép đẩy vào chính giữa cúc áo.
Két, lần này không ngờ phát ra một tiếng động khó nghe. Diệp Phàm vội
vàng đi xem, bỗng hắn lập tức ngây người vì phát hiện cánh hoa dưa màu
xanh kia bỗng nhiên nở ra từ từ.
Giống như màn quay chậm cảnh hoa sen nở trong phim, cùng với việc cánh hoa dưa nở ra, Diệp Phàm cuối cùng cùng nhìn thấy bộ mặt thật rồi.
Cánh hoa dưa này bên
ngoài màu sắc xanh tươi nhưng bên trong lại là màu đỏ của máu. Trên cánh hoa dưa phác họa gờ ráp như tóc tơ, rất nhiều. Diệp Phàm giơ tay sờ
nhẹ. Cảm thấy rất kỳ lạ.
Bởi vì những phác thảo gờ ráp như
tóc tơ này rất mềm mại. Giống như dùng lông động vật nào đó làm thành.
Diệp Phàm trong lòng nghĩ vật mềm nhũn như vậy thì có thể làm gì?
Ngay cả đâm chết một con giun cũng khó khăn, hơn nữa giữa bông hoa còn có cả nhị hoa, nhị hoa cũng có màu xanh biếc.
Khi mọc ra một đám rễ cây như khi như đánh xâu bình, dùng vật như kim
truyền dịch. Trên vật này lại không có phác thảo. Có khoảng 50, 60 cái.
Sờ lên không mềm là cơ thể sắp khỏe trở lại, cũng không biết đạt được
tác dụng gì. Hơn nữa bốn xung quanh bức tường dưa đều điêu khắc những
con rồng xanh như lá lúa, những con rồng xanh này đều giương nanh vuốt
vô cùng hung hãn.
Tuy nhiên, chạm trổ lại vô cùng tinh xảo
thần bí. Con nào con nấy đều sống động như thật, sờ lên tựa như cũng
muốn bay vút lên.
Toàn bộ Thanh long Huyền Trích Tử giống như một bộ đồ cổ mỹ nghệ cao cấp. Nếu như bạn là người không am hiểu bạn
tuyệt đối sẽ không tin đây là Huyết Trích Tử của thời Ung Chính.
Cho dù là hiện tại Diệp Phàm cũng không dám tin cái đồ vật này không
ngờ lại có thể giết người. Diệp Phàm áp dụng phương pháp của Lạc lão đầu đã chết đem dộc trong đan điền, dùng nội khí ép lại vào vòng tròn bên
trong.
Hiển nhiên lần này không có tác dụng gì, chỉ là rung độnột lúc rồi bất động.
Chẳng lẽ còn phải tiế thêm nội khí chính tông mới được? Diệp Phàm nói
thầm một câu, rõ ràng đem nội khí chính tông cùng với nội khí độc dung
hợp lại với nhau rót vào.
Lại nghe thấy một tiếng két chói
tai truyền đến, lần này cánh hoa dưa có động tĩnh rồi. Theo sự khống chế nội khí của Diệp Phàm lại có thể đóng mở rồi.
Sau hai giờ đồng hồ Diệp Phàm lại có thể cách không thao túng đồ vật này ở trên không, túm một vài bông nhỏ bó lại với nhau.
- Ai, thứ đồ chơi to bằng đầu bút máy này đâu có tác dụng gì?
Diệp Phàm không khỏi buồn bã. Mãnh lực của khí bị chặn dường như hướng
ra bên bên ngoài, quăng một cái chộp lấy một gốc cây. Đúng lúc này Diệp
Phàm thiếu chút nữa thì chảy nước miếng.
Vì hắn phát hiện ra
dồ vật này khi đến gần cây đại thụ trong nháy mắt đã phình to như quả
bóng rổ. Ầm một tiếng đột nhiên tóm lấy một nắm vỏ cây của cây dứt
xuống.
Qủa nhên sắc bén vô cùng. Diệp Phàm lại khống chế cho cánh hoa dưa khép mở. Phát hiện vỏ cây rơi xuống mặt đất.
Suy nghĩ một hồi cuối cùng Diệp Phàm đã làm rõ một đầu mối. Cảm thấy đồ vật này phải cần đến thân thể của tài nhân có độc mới có thể khống chế
được. Hơn nữa phải kết hợp nội khí độc và không độc kết hợp mới được.
Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu cần đến Huyết Trích Tử trung tính, thuốc
tốt luyện ra độc đan điền mới có thể khống chế Huyết Trích Tử này.
Tối nay sao lại có thể mở nó ra, thứ nhất nguyên nhân là vì bản thân
mình vì giải độc cho Xa Nhất Đao đã ăn vài viên Huyết Xuân Hoàn. Bời
Huyết Xuân Hoàn là thuốc độc kết hợp các tính tốt của Huyết Trích Tử.
Một khi Huyết Xuân Hoàn trữ đủ lượng sẽ xảy ra biến chất, sau khi dung
hợp nội khí điều sẽ xảy ra chính là có thể mở cánh hoa dưa này. Mà muốn
cho Thanh long Huyết Trích Tử phình ra hay co lại vẫn cần đến nội khí
thuần khiết uyên thâm mới được.
Diệp Phàm tuy nói là cao thủ thấp nhất đẳng nhưng phỏng chừng cũng không đủ năng lực khống chế Huyết Tử Trích Vương Khí này.
Mà vì sao vừa rồi lại có thể khống chế được, đó là bởi nội khí của
những tiền bối đời trước là Bảo Chí Thiền Sư, Sửu Vô Đoan và Lạc Lão để
lại lưu lại trong cơ thể Diệp Phàm đã tương trợ mới hoàn thành.
Theo Diệp Phàm suy tính phải đạt tới Bán tiên thiên cường giả mới có
thể tùy tiện sử dụng tự nhiên tứ đại sát khí này. Nói cách khác Xa Nhất
Đao đạt thập nhị đẳng đại viên mãn cũng không thể khống chế nổi loại
Vương giả khí này.
Hơn nữa Diệp Phàm vẫn không hiểu tại sao
lại chia làm tứ đại sát khí? Xem ra không phải là bốn đại sát khí có thể giống nội khí của Transformers thông thường, dưới sự khống chế dưng hợp trở thành một hung khí có uy lực vô cùng lớn.
Đương nhiên,
cái này cũng chỉ là đoán liều. Huống chi hiện giờ tứ đại sát khí thiếu
duy nhất Chu Tước. Vũ khí này cũng không biết đang ở nơi nào. Chỉ sợ
trải qua mấy trăm năm đã sớm bị người ta hủy rồi.
Diệp Phàm
cũng không ôm hy vọng có thể dung hợp bốn đại sát khí lại, rõ ràng không quan tâm đến những việc khác. Chuyên tâm luyện tập để pháp môn khống
chế.
Chẳng qua để khống chế được Huyết Trích Tử Vương Khí
thực sự hao tổn rất nhiều sức lực. Sau khi Diệp Phàm chỉ đùa nghịch hai
hồi đã gom được hai đống vỏ cây, cảm giác nội khí trong đan điền đã
trống trơn, thử lại cũng bất động.
Kết quả đành phải thu lại
Huyết Trích Tử còn đọng lại trên day lưng bên hông. Đồ vật này khôn chú ý đến người rót nội khí vào, nhỏ như vậy cũng không cản trở đến hoạt động tự do của bản thân...
Nghỉ vài ngày.
Diệp Phàm
một trước khi chọn độ ngũ một ngày đã đến một du thuyền, cách quần đảo
Chris không xa. Vì bí mật hành động bí mật lần này, Chu Gia đặc biệt
điều đi du thuyền, vô cùng lộng lẫy, lớn nhất có thể chứa được một trăm
người.