Tạ Mị Nhi mở nơi tiêu khiển Thủy Vân Cư ở Ngư Dương tuy nói thuộc về địa phương tương đối hẻo lánh nhưng chỉ cần một bữa ăn bình thường cũng đã là sáu, bảy trăm đồng.
Một bữa ăn một ngàn đồng là tương đối cao rồi, bây giờ lại là hơn ba ngàn, Diệp Phàm không kinh ngạc cũng không được. Ba ngàn cũng không phải là số lượng nhỏ, tương đương với tiền lương một năm của mình rồi.
- Đây toàn là đồ ăn, lãng phí quá. Gọi ra một trăm bàn, bàn nào cũng chỉ động vào một chút, muốn bưng sang cho bàn khác cũng không được. Sau đó em bảo gì Trương đem gói lại đưa về cho căn cứ úy lạo quan binh rồi. Ai, đáng tiếc!
Tạ Mị Nhi đau lòng.
“ Một trăm bàn ăn! Lan Điền Trúc rốt cuộc đùa bỡn cái gì đây, chẳng phải là cố ý chỉnh người sao? Biết rất rõ ràng Cục Tôn giáo của mình nghèo kiết còn lãng phí như vậy, cái này giống phong cách của cô ta sao, quả thật là tà môn. Bà cô ơi, trong này nhất định là có vấn đề.”,
Diệp Phàm thầm nghĩ, ánh mắt vô tình liếc qua Tạ Mị Nhi thấy cô có vẻ khác thường liền cảm thấy hơi kỳ lạ , “ Mị Nhi sao vậy nhỉ, hình như là đang bực thay cho mình. Theo lý là có cơ hội kiếm tiền thì cô ấy phải cao hứng mới đúng chứ, chẳng lẽ Lan Điền Trúc gây chuyện. Điều này không có khả năng, Điền Trúc là khách từ trên tỉnh xuống, Tạ Mị Nhi hẳn là tận tâm chiêu đãi mới đúng, hai người bọn họ vừa gặp mặt, xảy ra chuyện gì được.”
- Mị Nhi, thế ba vị khách khác là ai vậy?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Một người tên là Triệu Tứ tiểu thư, tên thật là gì thì em cũng không rõ, chắc là nhà quyền thế, rất có phong phạm. Một người tên là Diệp Khả Khả, là một thiếu nữ rất khả ái, một người nữa tên là Tống Trinh Ngọc, vô cùng văn nhã.
Tạ Mị Nhi nói ra mấy câu thiếu chút nữa làm đồng chí Diệp Phàm há miệng đến sái cằm, toát mồ hôi lạnh:
- Xong rồi, một con hổ tới còn chưa đủ, lại có thể thoáng cái tới bốn con hổ Thủy Châu. Thủy thành tứ mỹ sao lại rủ nhau tới chỗ hẻo lánh Ngư Dương này? Mình nghĩ tại sao Mị Nhi có chút là lạ, chắc là không vui. Nữ nhân a, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, tụ lại một nơi chắc chắc sẽ có chuyện, xảy ra việc lớn rồi, bốn cô em gọi một trăm bàn ăn chắc là phát ra tín hiệu trả thù.”
Diệp Phàm gắng gượng ra vẻ trấn tĩnh nói:
- Không có chuyện gì, anh tắm rửa cái đã, sau đó mới đi đón các cô ấy.
- Anh Diệp, bốn cô ấy đều là ký giả sao?
Tạ Mị Nhi hỏi vẻ bất thiện.
- Không phải, chỉ có Lan Điền Trúc là ký giả thôi, còn thì một người là đài truyền hình, hai người kia là bạn, anh cũng đã từng gặp ở Thủy Châu.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, cố ra vẻ tự nhiên tránh cho Mị Nhi nghĩ lung tung, vội vàng đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Đang nằm trong bồn tắm thoải mái, cảm thấy lỗ chân lông đều giãn ra thì lại có tiếng gõ cửa dồn dập.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi hơi gắt gỏng, lúc này có người quấy rầy ai cũng không thoải mái .
- Anh Diệp, anh Diệp, nhanh lên, mấy người đó bị bắt đến Cục Công an rồi, nghe nói còn bị đánh.
Tạ Mị Nhi gấp gáp.
- Bắt, bắt lên Cục Công an, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm nhảy dựng lên, tiện tay khoác chiếc khăn tắm đi ra.
- Có điện thoại của ông chủ Triệu từ Đắc Nguyệt Lâu, tình huống cụ thể ra sao thì em cũng không rõ lắm. Ông chủ Triệu lão bản nói xong rất vội, chắc chuyện không ổn, không phải là bị đánh thương chứ!
Tạ Mị Nhi lo lắng.
- Biết rồi!
Diệp Phàm rống lên một câu tức giận, thầm nghĩ lại có náo loạn rồi, bốn người này đều không đơn giản, nếu chẳng may bị đánh thì xong rồi.
Những người khác không nói, chỉ cần ngày mai Lan Điền Trúc tức giận không phỏng vấn rời đi thì mình chẳng phải là ngồi mà khóc rồi, tiền thì Tiếu gia cũng đã trao, chuyện này cũng quá mất mặt.
Nếu như vì vậy mà khiến cho tiên sinh Tiếu Phi Thành từ Hồng Kông bất mãn, chuyện đầu tư vào nhà máy dệt Ngư Dương chắc chắn là thất bại.
Lần này có thể lôi kéo tới đầu tư hay không chính là cơ hội để mình trở mình, làm tốt thì mới lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh.
Làm hỏng chuyện thì chắc chắn sẽ bị đánh về nguyên hình, cái vị trí Trợ lý Chủ tịch huyện chắc cũng bị lột, lại trở về hang ổ Cục Tuyên giáo dưỡng lão, sau này muốn Cổ Bảo Toàn coi trọng sẽ rất khó khăn.
Tạ Mị Nhi đã sớm lấy ra quần áo, Diệp Phàm cũng không để ý vội vàng cứ thế thay quần áo trước mặt cô rồi bảo mấy người Trương Cường:
- Lái xe, đi Cục Công An huyện.
Hai chiếc xe xông thẳng tới Cục Công an huyện Ngư Dương.
Vừa đi vào Cục Công an thì nghe một giọng cuồng vọng quen thuộc quát:
- Bà cô, còn dám giả mạo phóng viên báo tỉnh. Mẹ kiếp, phóng viên báo tỉnh mà đến chỗ xó xỉnh này uống gió tây bắc sao? Cục trưởng Phí, cứ nhốt vào chỉnh đốn một bữa rồi hãy nói.
“ Kỳ quái, hình như là giọng của Tôn Mãn Quân ở cục Thống kê, thằng này lần trước vì chuyện bắt nạt Ngọc Mộng Nạp Tuyết ở phòng hát Lam Nguyệt Lượng ở Lâm Tuyền chẳng phải đã bị mình cho ăn đòn rồi sao, xem ra bệnh cũ tái phát, nghe nói thằng chó này đặc biệt háo sắc, nhìn thấy gái đẹp thì dựng cả lên. Gặp phải Thủy thành tứ mỹ thì động lòng là chuyện bình thường.”
Diệp Phàm vừa nghe cũng đoán được đại khái, chắc là Thủy thành tứ mỹ ăn cơm ở Đắc Nguyệt Lâu thì gặp phải Tôn Mãn Quân.
Tôn Mãn Quân không biết trời cao đất rộng, muốn đi chọc vào tổ ong vò vẽ Thủy thành tứ mỹ này thì cũng phải cho gã biết lợi hại một chút.
Bốn cô em này là người dễ chọc sao, Lan Điền Trúc có cha là hiệu phó Đại học Hải Giang, quan lớn cấp trưởng Ban, giao thiệp rộng, học trò của ông trong Hoa Hạ chắc cũng đã có người làm đến cấp Ban quan lớn rồi.
Triệu tứ tiểu thư Triệu Giai Trinh lại càng không dễ trêu, Triệu gia ở quân đội Hoa Hạ có cả một vùng trời riêng, bác hai của cô ta cũng chính là Trung tướng Triệu Quát căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu, hừ một tiếng thì e là bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn cũng rét run.
Hơn nữa Triệu gia cố ý đem cô tác hợp cho Tề Thiên, con dâu chịu ủy khuất chẳng làm cho Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy Tề Chấn Đào nổi điên lên sao, cơn giận của ông ta chắc cũng là chết đuối cả một nhóm người Ngư Dương.
Lai lịch của Tống Trinh Ngọc cũng không vừa, cha cô ta là thường vụ Phó trưởng ban tổ chức Tống Sơ Kiệt của tỉnh Nam Phúc, giờ chắc đã lên được trưởng ban rồi, hắt hơi một cái thì khiến bí thư Cổ Bảo Toàn nhảy lên ba cái.
Người cuối cùng là Diệp Khả Khả thì gia thế không rõ ràng lắm, nhưng nếu có thể đi cùng với ba cô kia thì chắc là cũng có chút lai lịch.
Hừ!
Cha của Tôn Mãn Quân chẳng phải là Phó Chủ tịch huyện sao? Lần này cứ lột da lão ta rồi hãy nói. Có trò hay để xem nên trong lòng Diệp Phàm bắt đầu hưng phấn.
Mới vừa rồi nghe Tôn Mãn Quân gọi Cục trưởng Phí, chắc là người mà Phí Mặc vừa cài vào làm phó cục trưởng Cục Công an, Phí Chí Minh.
Nếu như vì chuyện này mà y dính vào thì ngay cả Chu Bá Thành cũng thoát không khỏi liên quan. Tốt, vậy thì tính kế cả nhóm luôn , Chu Bá Thành là loại bạc tình bạc nghĩa, cũng không đáng tiếc làm gì. Trái lại đây là cơ hội ngàn năm có một, Thủy Châu tứ mỹ, anh đây xin lỗi các em vậy, các em đường xa đến đây còn bị anh tính kế, nhưng nếu không làm thì đúng là đáng tiếc.
- Không sai, Cục trưởng Phí, mấy bà cô này cũng quá hỗn láo rồi, lại cả gan dám chọc ông mày. Không vặt lông bọn chúng thì ông đây sẽ không tên là Vương Tiểu Ba.
Thằng cháu Vương Tiểu Ba của Cục trưởng Cục Tài Chính thành phố Vương Thiên Lượng lại càng hống hách.
- Vương Ba sao cũng ở đây, chẳng phải gã đang ở trong viện sao?
Diệp Phàm lại càng vui vẻ:
- Trời cũng giúp ta.
Gần đây Vương Thiên Lượng hoạt động rất tích cực, đơn giản là nghĩ cách miễn cho Vương Tiểu Ba thoát khỏi tống giam.
Cho nên Vương Tiểu Ba một mực giả vờ nằm tại bệnh viện huyện , nói là lần trước bị Lô Vỹ và Tề Thiên đánh cho thành trọng thương còn chưa khỏe, Viện Kiểm sát và pháp viện cũng chỉ có cách ngắm nhìn.
Chỉ cần thành phố phó bí thư Tạ và Tư lệnh Cố quên chuyện này, Vương Thiên Lượng lại xuất ra chỗ tốt thì chắc hai viện chuẩn bị nhắm một mắt mở một mắt không để ý tới .
Sau này chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ thì hóa không.
Diệp Phàm có muốn ồn ào thì tự khắc Bí thư Cổ ra mặt giải quyết, vì đại cuộc Ngư Dương, Bí thư Cổ chắc chắn không cho phép Diệp Phàm đắc tội với thần tài Vương Thiên Lượng .
Dù sao Vương Thiên Lượng nắm giữ quyền hạn phân phối tài chính một thành phố, Ngư Dương lại là huyện nghèo, không có tiền Cổ Bảo Toàn làm sao phát triển kinh tế, phát triển không được kinh tế thì mũ quan lung lay, sao còn có sức đi xử lý Vương Tiểu Ba.
Diệp Phàm đương nhiên cũng hiểu chuyện này, cho nên tạm thời án binh bất động. Nếu như lúc này đi yêu cầu hai viện của huyện xử lý Vương Tiểu Ba khẳng định không ổn. Mình vừa có dấu hiệu trở mình, cũng không nên vì chuyện này mà phân tâm.
Vì thế hắn dứt khoát đứng xem hai viện giở trò gì để giải thoát cho Vương Tiểu Ba.
Theo lời của Vương Tiểu Ba thì tứ mỹ hình như là động vào mặt gã, chắc là gã dày mặt đi trêu chọc bốn con cọp cái nên bị bọn họ động vào rồi.
“ Hừ! Ông đây là cấp bậc còn thấp không làm được gì mày thì để tứ mỹ sửa trị đi! Chú mày chẳng phải là Cục trưởng Cục Tài Chính thành phố sao? Tao muốn xem tứ mỹ có thể đem cái ghế của chú mày lật lên luôn không.”
Diệp Phàm cười lạnh, cùng với ba người Trương Cường lặng lẽ tiến vào Cục Công an khiến cho đám Trương Cường cũng thấy khó hiểu tại sao thủ trưởng lại bảo bên mình vào đây nghe lén .
- Thủ trưởng, có cần làm chuyện gì không, Liệp Báo chúng ta có thiết bị tốt nhất, xe của anh có cài đặt...
Trương Cường rất lĩnh hội tâm ý lãnh đạo, khẽ đề nghị với Diệp Phàm.
- Ừ!
Diệp Phàm vừa nghe thì mừng rỡ kêu lên.
Nghe thấy Diệp Phàm cho phép, ba người Trương Cường nhanh như báo tản ra, nửa phút sau đã áp sát phòng kia, cài đặt thiết bị ghi hình hiện đại, Diệp Phàm dụi mắt ngỡ là nằm mơ, thầm nghĩ, “ Giống như đóng phim vậy. Có mấy thủ hạ hiểu chuyện này cũng tốt. Cần làm chuyện gì chỉ cần hừ một tiếng là xong rồi. Có lẽ mình phải bảo anh Thiết lưu lại một người, lúc cần thì có thể giúp đỡ một chút.”
Diệp Phàm suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn. Thiết Chiêm Hùng nhất định sẽ chịu, đến lúc đó chỉ sợ dẫn hỏa thiêu thân.
- Văn Viễn, mặt của cậu bị gì vậy.
Lúc này nghe tiếng của phó cục trưởng Phí Chí Minh.