- Tối nay Gia Lâm cứ gọi điện thoại ầm ĩ cho tôi, bảo muốn tôi sắp xếp cho nó trở về học khu thị trấn Lâm Tuyền, dường như còn rất cấp bách. Cậu xem trước kia chúng tôi cầu xin nó thì nó lại cứ bướng bỉnh như trâu, giờ thì ngược lại. Tôi hơi ngần ngừ một chút nó đã làm ầm lên.
Trương Tân Huy cười vang, nghe giọng thấy tâm trạng vui vẻ. Chuyện hiệu trưởng Trương Gia Lâm không kết hôn, không trở về nhà cứ như hòn đá tảng đè nặng lên ngực của y, nên cũng khó trách giờ cảm thấy thoải mái.
- Ha ha! Chúc mừng anh Trương rồi, chắc là Gia Lâm đã bị Liễu Tuyết Liên làm cho điên đảo, kế thay mận đổi đào có hiệu lực á. Vậy anh còn chờ gì nữa, em nghe nói trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy tuy nói là tiểu học nhưng là vùng chiến khu xưa. Hơn nữa thôn đập Thiên Thủy lại rất lớn nên hiệu trưởng ở đó cũng kiêm nhiệm Hiệu phó của học khu Lâm Tuyền. Anh Trương chắc nên để cho Gia Lâm thăng lên một cấp rồi, ha ha......
Diệp Phàm vui mừng đề nghị.
- A! Còn có chuyện này cơ à, vậy mà tôi không biết. Tốt! Cám ơn Tiểu Diệp nhiều, có rảnh rỗi tới nhà anh Trương nhé. Tối nay không rảnh, để vài hôm nữa thì anh Trương sẽ mời khách, gặp nhau ở Thủy Vân Cư, ha ha......
Trương Tân Huy vui vẻ cúp điện thoại, nghe Triệu Bính Kiện để lộ tin tức là Trương Tân Huy có thể vào thường vụ nên tâm trạng của Diệp Phàm cũng rất tốt. Cảm giác có thể xưng anh em với một người sắp vào thường vụ huyện ủy sảng khoái thế nào chứ!
Trở về đến thị trấn Lâm Tuyền thì đã 8 giờ tối liền dứt khoát dừng xe ở quán cơm Xuân Hương gọi Triệu Thiết Hải ra làm vài chén, thuận tiện tìm hiểu thêm một chút về tập đoàn Nam Cung ở Hồng Mạch.
Chuyện của giám đốc sở tài chính Lưu Lương Huy chém người cũng phải hỏi qua, dù sao y cũng là người dùng diễm tình thảo để hại chủ tịch Ngô. Diệp Phàm chỉ e Lưu Lương Huy đem chuyện chủ tịch Ngô bị ám toán trước lúc treo cổ thì lộ ra chuyện giữa chủ tịch Ngô và Diệp Kim Liên, ảnh hưởng đến danh dự của Diệp Kim Liên.
- Anh Triệu, rốt cuộc giám đốc Lưu xảy ra chuyện gì mà lại đi chém phó chủ tịch Trương.
- Chuyện xảy ra cụ thể thế nào thì cũng không rõ ràng, bởi vì Lưu Lương Huy hiện giờ đã phát điên rồi, chắc là khó có thể khôi phục. Nghe nói lúc xế chiều Trương Hi Lâm đang chiêu đãi lãnh đạo cục nông nghiệp thành phố ở Bách Vị Các vì y quản lý mảng này.
Lúc ấy cả đám đã uống say, Trương Hi Lâm sau khi tiễn lãnh đạo thì quay lại Bách Vị Các gọi ông chủ xin một chén canh giải rượu, không cẩn thận lại gọi điện thoại cho Lưu Lương Huy đang đầy tâm trạng. Lúc ấy Trương Hi Lâm đang giận dữ nên thuận miệng mắng một câu ‘Con mẹ ngươi, đi đường nào vậy ’.
Còn Lưu Lương Huy mới từ phòng VIP đi ra chuẩn bị vào toalet, cũng uống rượu say mèm. Hai người đều ngà ngà không biết ai lại ai rốt cuộc cãi nhau. Sau đó thì cũng biết đối phương là ai, nào ngờ Trương Hi Lâm dường như tức giận hơn nói một câu ‘ Chủ tịch Ngô chính là bị đồ con rùa ngươi hãm hại, nếu không ngày đó hai người cùng đi thôn đập Thiên Thủy, ngươi không có việc gì còn chủ tịch Ngô lại treo cổ là làm sao’.
Lưu Lương Huy đột nhiên bộc phát mắng Trương Hi Lâm, nói vợ y là Hoàng Tiểu Đình đã lên giường cùng với chủ tịch Ngô, hơn nữa còn dựa vào vợ để chèn ép chủ tịch Ngô mới đem Trương Hi Lâm vào đảng ủy......
Ai!
Trương Hi Lâm bị đâm trúng chỗ hiểm, thuận tay cầm một cây chày nấu bếp đập vào đầu Lưu Lương Huy một cái làm máu chảy đầy mặt. Lưu Lương Huy cũng nộ khí xung thiên, vớ được con dao trên kệ bếp nhào tới chém Trương Hi Lâm.
Những người bên cạnh cũng có khuyên can, nhưng thấy cảnh gậy gộc dao búa như vậy thì ai dại gì mà nhảy vào. Cứ như vậy chân trái của Trương Hi Lâm bị Lưu Lương Huy điên cuồng làm cho bảy, tám nhát.
Cả bắp đùi cũng bị chém nát, còn Lưu Lương Huy thì bị Trương Hi Lâm vung gậy đánh tới tấp. Mọi người vội vàng đem hai người đến trung tâm y tế sơ cứu rồi chuyển thẳng lên bệnh viện đệ nhất của thành phố Phúc Xuân. Hiện giờ thì Lưu Lương Huy đã phát điên còn Trương Hi Lâm thảm hại hơn, đã đưa đến Thủy Châu cưa chân rồi, chắc sẽ biến thành tàn phế, ai...... Khổ như thế chứ...... Hai người đều coi như xong.
Triệu Thiết Hải cũng thở dài.
- Không có nói chuyện gì khác sao?
Diệp Phàm hỏi thêm.
- Không có!
Triệu Thiết Hải trả lời:
- Đúng là ma làm, gần đây thị trấn Lâm Tuyền xảy ra bao nhiêu chuyện, treo cổ, cháy lớn, tội phạm giờ lại chém nhau. Anh thật xui xẻo a! Mới vừa rồi còn bị cục trưởng Vương giáo huấn nữa, anh có cách gì chứ. Đám cháy kia là do đàn em Hắc Cẩu của Điêu Lục Thuận ra tay, chủ tịch Ngô treo cổ tự tử anh quản thế b** nào được, tội phạm chạy đến Lâm Tuyền anh lại càng không có biện pháp, chuyện gãy chân của Trương Hi Lâm thì có quan hệ gì đến anh chứ, ai......
Vẻ mặt Triệu Thiết Hải, thở dài mở một chai bia tu một hơi rồi mới cảm thấy hơi nhẹ nhõm:
- Cậu nói đi người anh em, vợ của Trương Hi Lâm lão rốt cuộc có phải lên giường với chủ tịch Ngô hay không, hắc hắc!
- Không có chuyện gì đâu anh Triệu, xảy ra chuyện lãnh đạo dù sao cũng phải giáo huấn mấy câu, không giáo huấn anh thì giáo huấn ai đây. Điều này nói lên lãnh đạo để mắt đến anh, nếu không cục trưởng Vương không đi giáo huấn Hồ Đức Quý đi, anh nói có phải không?
Diệp Phàm khuyên nhủ vài câu rồi cũng ngửa cổ tu hết chai bia:
- Còn chuyện người ta có nhân tình hay không thì nói làm gì, ông có chân giò, bà thò chai rượu, chúng ta hơi đâu mà đi quản mấy chuyện này, ha ha......
- Ừ! Thằng em nói rất có lý.
Triệu Thiết Hải hừ một câu, cảm giác dễ chịu hơn.
- Quản cái con đầu b** ấy.
Y còn gắng mắng thêm một câu.
- Anh Triệu, anh biết rõ chuyện của công tử nhà Nam Cung được cứu ra ở huyện Hồng Mạch thế nào không?
Diệp Phàm hớp một ngụm súp, tiếp tục hỏi.
- A! Đang muốn kể cho thằng em đây. Vừa rồi cục phó Vu trên thành phố gọi điện tới, nói là rất cảm tạ sự giúp đỡ lớn của cậu, nói khi nào lên thành phố nhất định phải để cho y mời khách.
Triệu Thiết Hải cười vẻ ghen tỵ:
- Thằng em đúng là chó ngáp phải ruồi a, chuyện tốt như vậy lại không rơi trúng đầu thằng anh. Nếu như đầu mối do anh cung cấp thì giờ có phải đã có một bằng khen, sau này thì tốt rồi.
Không nói nữa, hôm đó đội trưởng Lý và cục phó Vu dẫn theo cảnh sát hình sự thành phố phối hợp với cảnh sát vũ trang huyện Hồng Mạch bao vây Hoa diêu thôn. Không lâu sau thì tìm được chỗ giam giữ Nam Cung Cẩm Thần, do một ông lão gầy ốm tên là Trần Khiếu Thiên canh gác. Tuy nhiên cậu không ngờ đâu, thân thủ của ông lão đó cực cao, bốn cảnh sát vũ trang tiến vào đầu tiên bị lão đá cho mấy cước quay lơ bò dậy không được.
Lợi hại nha! Là nhân vật cấp đại hiệp.
Chắc là lúc đầu bọn họ cũng thấy ông lão gầy yếu nên coi thường, tuy nhiên sau đó thấy ông lão đá một phát làm vỡ một tấm ván dày ba phân thì cả đám hết hồn, suy đoán ông ta thuộc về võ lâm cao thủ trong truyền thuyết. Đội trưởng Lý cũng không có cách nào, lại không dám nổ súng bừa bãi, với thân thủ của ông lão chưa chắc đã bắn trúng, không cẩn thận còn làm chết con tin Nam Cung Cẩm Thần.
Cuối cùng cục phó Vu đề nghị đi bắt bà vợ Dương Tố Mai của ông lão đang giặt quần áo bên bờ suối để ép hàng. Tuy nhiên ông lão vẫn rất cứng cỏi không chịu đầu hàng, nói đây là chuyện của người khác nhờ, không thể sai lời.
Mẹ kiếp! Thật đúng là tư tưởng phong kiến độc hại còn rơi rớt lại, khuyên bảo thế nào cũng không được, mà bà vợ Dương Tố Mai kia cũng rất dũng cảm a! Lại có thể lợi dụng lúc hai nữ cảnh sát không chú ý đâm đầu vào vách gỗ làm chảy máu trên đầu. Ông lão đau lòng hét to một tiếng, nhào tới bà vợ Dương Tố Mai yêu cầu lập tức đưa vào bệnh viện, cho nên mới giải thoát được Nam Cung Cẩm Thần.
Triệu Thiết Hải nói tới đây còn ra vẻ thán phục.
- Kỳ quái! Điêu Lục Thuận có quan hệ gì với lão, chẳng lẽ gã là đồ đệ còn ông lão cũng là cao thủ siêu cấp. Cao thủ như vậy sao lại là tòng phạm của một tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt.
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Nói vậy thì không phải, lúc ông lão còn trẻ có nhận ân đức của cha Điêu Lục Thuận. Nghe nói khi đó Trần Khiếu Thiên mới 30 tuổi, vợ là Dương Tố Mai bị xe đụng phải, hung thủ nhà nghèo nên cũng chẳng có tiền bồi thường. Vừa lúc gặp được cha của Điêu Lục Thuận là Điêu Lập Sơn một phó chủ tịch xã, thấy thấy Trần Khiếu Thiên đáng thương ôm bà vợ đang đầm đìa máu nên động lòng trắc ẩn, vì vợ của Điêu Lập Sơn trước kia cũng bị bệnh mà không có tiền cứu chữa, ai...... Thảm......
Nói tới đây, Triệu Thiết Hải lại than thở, tợp thêm một ngụm bia mới cảm thấy bớt phiền muộn.