Quan Thuật

Chương 1905: Chương 1905: Uỷ viên Kiều nói cũng không có tác dụng




Cô họ, có thể nhờ Kiều gia đại viện ra mặt nói hộ một chút.

Lúc này, Tô Lâm Nhi như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên nói chen vào.

- Đúng rồi, sao lại quên mất Kiều gia đại viện nhỉ…Tô Định Xung vỗ đầu, nghe ông ta nói, mọi người chăm chú nhìn về phía Kiều Trân.

Bởi vì cha Kiều Trân, Kiều Quân Đức, là anh em họ của Kiều gia Thỉ viện, Kiều Viễn Sơn. Không phải họ gần mà là kiểu họ hàng cách thế hệ.

- Tôi…

Kiểu Trân ngẫm nghĩ một lúc lắc lắc đầu.

- Cô họ, lúc này cô còn do dự cái gì. Đến lúc dượng họ thực sự bị bắt thì muộn rồi.

Tô Lâm Nhi ở một bên giật giây.

- Lão thái gia, con nói không bằng ông nói. Ông cũng hiểu, lời nói của phụ nữ chúng con trong mắt họ vốn không có nhiều trọng lượng.

Kiểu Trân vẻ mặt khổ sở nói.

Kiều Trân ra mặt so với Tô lão thái ra mặt sẽ không giống nhau. Tô lão thái gia ra mặt là đại diện cho Tô gia đại viện. Dựa vào thanh danh của Tô gia tin tưởng Kiều gia cũng sẽ nể mặt một chút.

- Việc này, chắc Quân Đức cũng từng ra mặt rồi chứ? Đông Kinh còn là con rể của ông ta.

Tô lão thái gia nhíu nhíu mày nói.

Tô lão thái gia băn khoăn, chuyện này, đại diện cả gia tộc nói chuyện, ý nghĩa khác xa. Quan hệ của Tô gia và Kiều gia vốn không tốt lắm, ngược lại lại có quan hệ tốt với đối thủ của Kiều gia. Tô lão thái gia không thể mặt dày đi nhờ vả.

- Lão thái gia, hẳn là ông không biết. Diệp Phàm chính là người đề xướng ra những chuyện này.

Chắc mọi người không biết quan hệ của hắn với Kiều gia.

Kiều Trân thấy ông cụ hình như không muốn ra mặt, nhất thời nóng nảy, vội vàng nói.

- Diệp Phàm, hắn có quan hệ gì với Kiều gia đại viện?

Tô Chiêu Viễn vẫn không hiểu, năm đó Diệp Phàm đính hôn với Kiều Viên Viên, hai anh em Kiều gia cũng không mời bao nhiêu người.

Chỉ mời vài người bằng hữu có quan hệ rất thân thiết với Kiều gia. Cho nên việc này cũng không đồn đại rộng ra bên ngoài.

Hơn nữa, thủ đô lớn như vậy, gia tộc lớn như Kiều gia không tới trăm cũng là vài chục, sao có thể chuyện gì mọi người đều biết được. Huống chi, con cái của những gia tộc lớn rất nhiều, hợp lại chắc phải tới một nghìn người, sao mà quan tâm được hết.

- Diệp Phàm là con rể Kiều ủy viên, hắn đã đính hôn với Kiều Viên Viên. Ông xem xem, lần này, Tô gia chúng ta khiến Diệp Phàm bị thiệt hại nặng, Trang Thành lại luôn tính toán với Diệp Phàm.

May là Diệp Phàm còn không nói việc này với Kiều gia đại viện. Tuy nhiên, hắn không nói thì cũng không phải Kiều gia đại viện không biết.

Chẳng qua bây giờ người ta mắt nhắm mắt mở, may là Trang Thành không làm chuyện gì thương tổn tới Diệp Phàm.

Bằng không, tính cách của Kiều Viên Viên chắc mọi người không rõ, cô nàng này rất được người nhà Kiều gia yêu thương.

Mọi người đều gọi cô ấy là Công chúa của Kiều gia đại viện. Bằng không, đúng là đã kết oán với Kiều gia rồi.

Kiều Trân vẻ mặt u buồn nói.

- Đây là sự thật sao?

Tô Chiêu Viễn giật mình hỏi, vẻ mặt thực sự kinh ngạc chứ không phải vờ vịt.

- Chắc chắn là thật. Khi đó Diệp Phàm đính hôn với Viên Viên, ba cũng đi uống rượu còn tặng lễ vật.

Kiều Trân nói, trong đại sảnh im lặng nặng nề. Người nhà Tô gia vẻ mặt càng khó coi.

Thật lâu sau, Tô lão gia mới thở dài, nói:

- Thảo nào thái độ của tiểu tử này kiên quyết đến vậy, hóa ra có cả một tầng quan hệ, khó trách.

- Kiều gia đại viện thì sao nào? Chúng ta cũng có thể tìm được gia đình như thế.

Tô Khánh Trung còn e thiên hạ chưa loạn, hừ lạnh một tiếng.

Một tiếng đập thịch.

Ông cụ tám mươi tuổi không ngờ tức giận, bàn tay nhiều nếp nhăn vỗ thật mạnh trên mặt bàn cổ, nói:

- Mày đúng là đồ khốn kiếp. Kiều gia đại viện lại vô dụng như mày nói hả?

Kiều Viễn Sơn trong tay nắm giữ Ban tổ chức Trung ương, liên quan đến tiền đồ của hàng nghìn hàng vạn cán bộ Hoa Hạ. Hễ làm quan thì đều phải nể mặt Kiều gia ít nhiều.

Kiều Hoành Sơn nắm trong tay quân quyền, tuy hiện nay đã không còn là ủy viên quân ủy. Việc này cũng là do Trung ương suy xét một đại gia tộc không thể ôm đồm cả quân đội và chính trị nên mới để ông ta rút về phía sau một chút.

Nhưng tầm ảnh hưởng của Kiều Hoành Sơn ở quân giới tuyệt đối sẽ không giảm đi. Đừng nhìn viễn cảnh tươi đẹp vô tận của nhà chúng ta, có vẻ cũng kết giao với không ít bằng hữu.

Từ Uỷ viên bộ Chính trị, đến các quan lớn của các tỉnh, nhưng thực ra gọi mấy người tới đấu với hai anh em Kiều gia, các người đếm xem, cả Hoa Hạ này có được bao nhiêu người ra mặt vì Tô gia chúng ta.

Những quan hệ như này, nói ra cũng có chút vô dụng. Nếu là tình huống không ảnh hưởng tới lợi ích cá nhân của bọn họ thì việc ra mặt giúp chúng ta cũng là điều có thể. Cái này gọi là thêm hoa trên gấm, hiểu không?

Nhưng nếu bảo họ đọ sức với Kiều gia đại viện có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, người ta chắc chắn còn lưỡng lự không quyết.

- Chẳng lẽ thực sự phải chi ra bốn tỷ ba trăm triệu cho con sư tử Diệp Phàm đó sao? Thế khác nào muốn bức chết Tô gia chúng ta?

Tô Khánh Trung có chút bất mãn càu nhàu một câu.

- Đưa một trăm triệu. Lâm Nhi, nghe nói quan hệ của cháu với Lam Tồn Quân không tồi, cháu liên hệ với Lam Tồn Quân, Tô gia tình nguyện bỏ ra một trăm triệu xử lý dứt điểm chuyện này. Hy vọng sau này Diệp Phàm đừng làm ầm ĩ nữa. Tô gia cũng không phải hổ giấy. Nếu thật sự không nể tình, đến cả Kiều ủy viên chúng ta cũng phải đi nói một chút.

Tô lão gia rất khí phách, trực tiếp ra lệnh.

Tô Khánh Trung chu mồm lè lưỡi, cuối cùng không dám mở miệng nữa. Biết ông cụ yêu thương Tô Trang Thành. Việc này, cũng chẳng còn cách nào khác.

Nếu mở miệng, đầu tiên xem chừng phải nhận một gậy của đại ca Tô Chiêu Viễn.

Hơn nữa còn để lại ấn tượng về việc ném đá xuống giếng, không nể tình người thân.

- Cám ơn ông nội, cháu lập tức đi gọi.

Tô Lâm Nhi rất kích động, lập tức gọi cho Lam Tồn Quân. Thông qua Lam Tồn Quân chuyển đến điện thoại của Diệp Phàm. Sau khi à ừ một hồi, Tô Lâm Nhi vẻ mặt phẫn nộ buông điện thoại xuống.

- Sao rồi, Diệp Phàm giở quẻ đúng không?

Tô Chiêu Viễn hỏi.

- Diệp Phàm nói hôm qua thương lượng với Nhị thúc có đề cập đến chuyện này, hơn nữa còn cho Tô gia thời gian một ngày. Tuy nhiên, hôm qua Nhị thúc không đồng ý, hơn nữa còn xui tay chân tấn công hắn, giọng điệu uy hiếp mắng hắn. Nếu Tô gia không có thành ý, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện thỏa hiệp. Nên làm gì sẽ làm thế.

Tô Lâm Nhi vẻ mặt khó chịu nói.

- Con không nói gì, tiểu tử này căn bản là đang càn quấy, gây sự với nhà chúng ta. Con thấy không cần phải dài dòng với hắn. Có phải bảo Kiều gia ra mặt, chúng ta cũng phải đấu một trận.

Tô Khánh Trung lại bắt đầu làm ầm lên.

Tuy nhiên lần này Tô lão gia không phê bình anh ta.

- Để tôi nói chuyện với Kiều Viễn Sơn một chút.

Tô lão thái gia quyết định, lập tức gọi điện cho Kiều Viễn Sơn. Kiều Viễn Sơn nghe xong đồng ý hỏi Diệp Phàm trước. Bảo người nhà Tô gia đợi một chút.

- Diệp Phàm, sự việc của cậu với Tô gia là như nào vậy?

Kiều Viễn Sơn không tiện hỏi. Bởi vì việc Diệp Phàm bị điều đi Đông Cống ông ta không giúp gì, bây giờ đương nhiên cũng ngại. Cho nên, bảo Kiều Thế Hào, con trai Kiều Hoành Sơn gọi điện cho Diệp Phàm.

- Bọn họ muốn giết em, em còn có thể sao được nữa.

Diệp Phàm kể lại mọi chuyện.

Kiều Thế Hào vừa nghe, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu Tô gia đồng ý bỏ ra ba tỷ năm trăm triệu xử lý dứt điểm chuyện này, các cậu cũng kiếm được cái đầy bồn đầy bát. Chú em, nên tìm cách khoan dung độ lượng một chút có phải hay không?

Hơn nữa, Tô gia cũng không phải đớn hèn như chú thấy bên ngoài. Nếu thật sự muốn đọ sức, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến công tác của Thứ trưởng Thiết.

Đến lúc đó, cậu cũng phiền toái. Mà Kiều gia và Tô gia còn có chút thân thích. Cũng không tiện nhìn chú cứ làm ầm lên với Tô gia. Đến lúc thật sự ầm ĩ lên, chú bảo Kiều gia xử lý việc này thế nào?

- Việc này không liên can đến Kiều gia. Nên xử lý thế nào thì làm vậy. Thế Hào, anh cũng không phải nói nữa. Em biết đây là hai đại nhân bảo anh ra mặt. Nếu anh còn coi Diệp Phàm em là anh em, thì đừng dài dòng nữa. Bằng không em sẽ trở mặt. Về phần Thiết ca, em cũng phải xem bọn họ làm thế nào. Cùng lắm thì mặc kệ về nhà làm ruộng.

Diệp Phàm giọng điệu nặng thêm nhiều.

- Ôi, việc này, ôi, anh không nói nữa, tự cậu quyết định đi.

Kiều Thế Hào biết nói nữa cũng vô dụng, ngược lại còn khiến quan hệ của mình và Diệp Phàm bị ảnh hưởng.

Diệp Phàm tuy nói bị tước bỏ quân chức, nhưng Kiều Thế Hào cũng không chút khinh thị hắn. Bởi vì, Kiều Thế Hào biết, Diệp Phàm đã lọt vào mắt Chủ tịch Đường đương nhiệm. Người như vậy tuyệt đối không thể đắc tội, Tô gia thì sao nào?

Cho nên Kiều Thế Hào đành đem việc này nói khéo lại với ông chú Kiều Viễn Sơn.

- Tiểu tử này, bướng bỉnh như đầu trâu…

Vẻ mặt Kiều Viễn Sơn cũng có chút khó coi, cảm thấy hơi mất mặt.

Tuy nhiên ông cũng không có cách gì với Diệp Phàm. Chỉ có điều, ông ta vẫn cảm thấy không thể cứ để Diệp Phàm làm ầm ĩ lên với Tô gia về chuyện này.

Chịu thiệt chắc chắn là Diệp Phàm, đến lúc đó bị gây sức ép, ngay cả Kiều gia cũng bị lôi vào thì không hay.

Kiều Viễn Sơn suy xét kỹ càng trước tiên đương nhiên là lợi ích của Kiều gia, còn con rể là con rể. Đây là hai phạm trù khác nhau. So sánh với lợi ích chủ yếu của Kiều gia đại viện thì con rể cũng phải đứng sang một bên. Đương nhiên, Kiều Viễn Sơn cũng không thể để Diệp Phàm càn quấy tiếp như vậy.

Đang lúc Kiều Viễn Sơn cân nhắc, không ngờ nhận được điện thoại của đồng chí Yến Vân, Uỷ viên bộ Chính trị, Phó Thủ tướng nội các Chính phủ. Đầu tiên là nói vài lời thăm hỏi xã giao, sau đó thì úp mở nhắc đến chuyện của thành phố Đông Cống.

Nói là kinh tế thành phố Đông Cống cần phát triển cái gì, vân vân. Kiều Viễn Sơn vừa nghe đã hiểu.

Ý của Yến Vân đơn giản là hy vọng Diệp Phàm không tiếp tục gây chuyện nữa.

Nếu Tô gia đồng ý đưa ba tỷ năm trăm triệu, khoản tiền này vừa đúng lúc có thể giúp phát triển kinh tế địa phương.

Có chút tiền cho bản thân.

Sau đó, lại nhận được điện thoại của người thứ hai có tầm ảnh hưởng lớn, là Uỷ viên Trung ương. Ý tứ cũng tương tự. Bọn họ tuy chưa nhắc tới Diệp Phàm, nhưng ý tứ Kiều Viễn Sơn đã nghe ra.

Đương nhiên, trước mặt một nhân vật lớn, cầm đầu trong ban Tổ chức cán bộ như Kiều Viễn Sơn, bọn họ nói năng cũng phải châm trước.

Đương nhiên cũng sợ làm cho Kiều Viễn Sơn không vui. Dù sao, làm vậy cũng là áp chế Diệp Phàm, áp chế Diệp Phàm cũng không khác áp chế Kiều gia. Áp chế chỉ sợ người ta bắn ngược lại.

- Nói giúp không ít nhỉ.

Kiều Hoành Sơn lại cười ha hả vài tiếng, liếc nhìn em trai Kiều Viễn Sơn nói:

- Viễn Sơn, xem ra người con rể này cũng không đơn giản đâu. Mới giữ chức Chủ tịch một thành phố cấp ba mà đã khiến cho mấy nhân vật lớn phải ra mặt nói đỡ Tô gia. Nếu làm quan lớn của một tỉnh, không biết sẽ còn gây ra sức ép thế nào?

- Tiểu tử này, đúng là giỏi gây sự.

Kiều Viễn Sơn tức giận, hừ một tiếng. Tuy nhiên trong giọng nói lại tràn đầy cảm giác thích thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.