Quan Thuật

Chương 265: Chương 265: Vân Thiên Báo Thủy Châu.




- Ha ha, Tề Thiên, cậu không phải đang buồn phiền vì thiếu một bao cát sao? Bao cát da của người này vô cùng co giãn, cái đó càng phong cách có phải không?.

Diệp Phàm ngồi trên ghế mỉm cười nham hiểm, Giám đốc Dương toàn thân cứ rùng mình ớn lạnh, rít lên:

- Các anh dám, biết nhà máy này là nhà ai mở ra không?

- Ồ! Vậy anh nói xem là nhà ai mở ra, tiểu gia tôi thật sự muốn nghe xem.

Tề Thiên vui tươi hớn hở nhìn đôi chân của Giám đốc Dương cứ run rẩy, đầy vẻ coi thường.

- Dương Vân Thiên, Dương công tử nghe qua chưa hả? Trên đường được người ta gọi là ‘Vân Thiên Báo’. Nhãi ranh, chuyện hôm nay đại nhân ta có lòng vị tha không tính toán với cậu. Mau cút đi!

Khi chữ ‘cút’ của Giám đốc Dương còn ngậm ở trong miệng, chưa phun ra, mấy tiếng ‘bốp bốp bốp’ nhẹ nhàng lướt qua lỗ tai, sau đó trên mặt y lập tức là một vùng tím xanh.

Dấu tay của Tề Thiên hiện lên rất rõ ràng, đương nhiên, mặt cũng biến thành đầu heo, sưng phù lên trông rất thảm hại.

- Nhanh lên, gọi Vân Thiên Cẩu đến cho bố mày, mẹ kiếp! Còn chưa chơi đủ, thật sự khó chịu! Đánh quá nhẹ, tay chân vẫn không thoải mái. Nếu có thể giết được con chó đó, em và đại ca tối nay thật sự có lộc ăn rồi, dù sao còn chưa ăn bữa khuya. Món thịt chó lúc nào cũng là món cực khoái khẩu, ha ha ha….

Tề Thiên cười khan nham hiểm, rất là điên cuồng, đem Vân Thiên Báo đổi thành Vân Thiên Cẩu. Cười đến mức Giám đốc Dương không dám kêu đau. Chỉ sợ tên tiểu tử độc ác này cảm thấy còn chưa hả giận lại đạp thêm mấy phát nữa thì toàn thân mình sẽ trở thành quả cầu da heo mất.

Loại chuyện đại sự này tự có người trong nhà máy bí mật chạy đi báo cáo tình hình với ông chủ, bảy tám phút sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng quát tháo

- Mẹ kiếp! Tên thối tha cẩu nhật nào, dám đụng vào địa bàn của anh Vân, chán sống rồi có phải không?

Cùng với tiếng quát thô lỗ đó, một người đàn ông lực lưỡng có bộ ngực lớn đồ sộ như đàn bà tiến vào trong. Người này không có râu mép, bằng không thật sự trở thành Trương Phi rồi.

- Lẽ nào y chính là Vân Thiên Báo?

Khi Diệp Phàm đang buồn bực, Tề Thiên đã mở miệng, khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông lực lưỡng này hừ nói:

- Vân Thiên Cẩu, vừa rồi mày chửi ai?

- Mẹ kiếp, mày dám mắng ‘Vân gia’ chúng tao, đồ thối tha!

Người đàn ông lực lưỡng kia nhào tới vung nắm đấm to tướng nhắm thẳng về phía đầu Tề Thiên đập xuống, ra vẻ dáng vẻ của cao thủ quyền anh.

Khóe miệng Tề Thiên xuất hiện một nụ cười quái dị, một quyền tức giận mạnh mẽ chống đỡ.

“Xoạt!”, sau một tiếng vang lớn lại là một tiếng kêu rên.

- Hừ!

Ngay sau đó, người đàn ông đang mạnh mẽ tiến lên liền bị đánh lui về phía sau, xiêu vẹo thối lui bốn năm bước, cho đến khi bước chân đụng phải bức tường bên cạnh khung cửa mới dừng lại.

Trong mắt người này thần sắc hoảng sợ chợt lóe lên, xem ra người đàn ông này cũng không phải là đồ ngu xuẩn, chắc là người có tính cách tương đối mạnh mẽ, quyết không thu tay về.

Y thuận tay nhặt lên một miếng sắt dưới đất đi cà nhắc một bước lớn, hổn hển hướng về phía đầu Tề Thiên đập xuống. Nếu bị tấm sắt này bổ trúng đoán chừng sẽ chết ngay tức khắc, không chết chí ít cũng sẽ rơi vào kết cục đầu óc tê liệt.

- Đại cẩu, dừng tay.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, cánh tay đang nắm lấy thanh sắt của người đàn ông lực lưỡng lơ lửng, cứng ngắc trên không trung.

Kỳ thật trong lòng Tề Thiên cũng hơi kinh ngạc. Mặc dù vừa rồi sau quả đấm trực tiếp của mình đã đẩy lui được Đại cẩu, nhưng nắm tay của gã cũng mơ hồ cảm thấy tê dại. Chứng tỏ tên Đại cẩu này cũng có thân thể không tệ, đoán chừng dùng cảnh giới Quốc thuật phán đoán cũng là nhất đoạn đỉnh cấp.

- Lui ra!

Giọng nói lạnh lùng trầm thấp ở phía sau lại một lần nữa hừ một tiếng, Đại cẩu hơi nghiêng sang bên cạnh, cuối cùng cũng nhìn thấy người phát ra tiếng nói.

Dáng vẻ người này không khác với Diệp Phàm, không béo không gầy, cũng trắng trẻo thư sinh, xem ra chủ nhân thật sự đến rồi.

Tề Thiên và Diệp Phàm đều cảm thấy hơi buồn cười, gã này dù nói thế nào cũng không phù hợp với ngoại hiệu ‘Vân Thiên Báo’, theo lý thuyết lẽ ra phải là quái vật đầu báo thân thú mới đúng, nếu như vậy nếu gọi là thỏ mặt trắng cũng không sai biệt gì.

Có lẽ người không có tướng mạo kỳ lạ mới bước vào này chính là cao thủ không lộ tướng.

Giám đốc Dương vừa thấy gã bước vào thì tiến lên hét toáng:

- Anh Vân, hai tên nhãi ranh này lại đến nhà máy chúng ta gây chuyện cướp bóc, còn đập hỏng nhà máy, đánh người bị thương.

Hơn nữa chúng còn mắng anh là ‘Vân Thiên…’

Đến chữ ‘cẩu’ thì giám đốc Dương không dám nói ra, chỉ sợ phải ăn thêm một cái tát nữa.

- Được rồi! Lui ra đi.

Người thanh niên mặt trắng hừ một tiếng, quét ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm và Tề Thiên. Diệp Phàm thì gã tuyệt đối là chưa gặp qua, còn hình tượng của Tề Thiên, trong đầu người thanh niên mặt trắng hình như có cái bóng mơ hồ, nhưng thoáng cái không nhớ ra được.

- Người anh em họ gì, từ đâu đến?

Người thanh niên mặt trắng cất tiếng hỏi, thái độ cũng không hung hăng, vì gã cảm thấy Tề Thiên cũng hơi quen nên không dám liều lĩnh.

Tỉnh thành này là nơi tàng long ngọa hổ, một người nào đó tùy tiện từ trong một hẻm nhỏ chui ra có lẽ chính là quan to cấp tỉnh, hoặc là nhân vật nào đó dính dáng đến bọn họ.

- Tôi chỉ là một người dân quê, không đáng nhắc đến, đến làm chút chuyện, có công việc làm ăn qua lại với nhà máy các anh.

Diệp Phàm mặt không chút thay đổi.

- Hỏi để làm gì, muốn ức hiếp người nông dân chúng tôi có phải không?

Tề Thiên nói.

- Hừ, ngay cả tên cũng không dám nói ra. Bộ dạng của các anh mà là tới làm việc sao, Dương Vân Thiên tôi từ trước đến nay không ức hiếp hạng người lương thiện, nhưng cũng không để cho bất cứ kẻ ác nào ức hiếp.

Gã kia lúc này đã có vẻ lộ ra một chút khí phách.

- Không dám báo tên, ông nội Tề Thiên của chúng mày lẽ nào còn sợ đám cẩu báo chúng mày sao, nói đùa. Vị này là đại ca của tao, anh ấy thật sự là tới từ một thị trấn nhỏ.

Tề Thiên không nhịn cười.

- Tề Thiên!

Trong miệng Dương Vân Thiên khẽ lẩm bẩm câu này giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

- Anh Vân, nhanh chóng cho hai tên nhãi nhép này một bài học đi. Hắn dám mắng anh là ‘Vân Thiên Cẩu’ đấy!

Giám đốc Dương nhìn thấy Vân Thiên Báo vẫn không hành động gì, sờ sờ khuôn mặt nóng rát cuối cùng cũng lên tiếng, muốn chọc giận Dương Vân Thiên ra tay độc ác trừng phạt hai đứa nhãi nhép này.

- Bốp!

Giám đốc Dương hoảng sợ nhìn Vân Thiên Báo vì gã chính là người tát, xuống tay tuyệt đối không có lưu tình, thiếu chút nữa khiến y choáng váng, ngay cả hàm răng cũng thấy đau nhức.

- Khi tôi làm việc gì đến lượt anh xen miệng vào sao. Lui ra!

Sắc mặt Dương Vân Thiên không đổi, tuy nhiên hình như hơi tức giận, chợt như nhớ ra gì đó liền quay lại lộ ra nụ cười cứng ngắc.

- Không ngờ là anh Tề ‘chân sắt’ đến đây, thủ hạ của em có mắt như mù, xin anh tha lỗi cho.

Sau đó gã trầm mặt quay ra nói với cô gái ngoài cửa:

- Còn không dâng trà, một chút quy củ cũng không có sao.

- Chân sắt.

Diệp Phàm khẽ lẩm bẩm, có chút buồn cười nhìn Tề Thiên.

- Ha ha…đại ca, một số kẻ hiếu sự thích gọi linh tinh. Năm ngoái em không cẩn thận đá phải một tên nhãi nhép ngực đầy máu, cho nên mới dính phải ngoại hiệu như vậy.

Đều là một số bạn bè trêu chọc gọi thôi, cái chân của em làm sao có thể gọi là chân sắt được, nói là chân đất thì đúng hơn.

Tề Thiên ngại ngùng giải thích một chút, nhưng vẫn khiến Diệp Phàm nghe ra được một tia đắc ý mơ hồ trong đó.

Tề Thiên giải thích không quan trọng, nhưng lại khiến người đàn ông lực lưỡng gọi là Đại cẩu vốn từ ngoài xông vào muốn liều mạng với gã giật bắn mình, thầm nghĩ , “ Bà nội nó! Vừa rồi may mà miếng sắt đó không bổ tới, nếu thật sự bổ tới đoán chừng ngực mình đã giống như cái giếng lập tức máu phun đầy đất.”

- Ài! Thì ra như vậy. Ha ha, bàn chân sắt, thú vị thật!

Diệp Phàm thật sự muốn cười rũ rượi một trận, nhưng kìm nén được, sợ Tề Thiên xấu hổ

- Ông chủ Dương, đại ca của tôi hôm nay chính là tới để kiểm tra chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương, tôi hi vọng ông có thể phối hợp với anh ấy một chút. Nếu ông cũng đã nghe nói qua, chuyện này coi như xong.

Tề Thiên nghiêng người liếc nhìn Dương Vân Thiên nói.

- Không xong có thể được sao? Ngực của bố mày cũng không phải được đúc bằng tấm thép. Hơn nữa nhà ngươi quyền to thế lớn, bố mày cũng không chọc đến nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.