Đối với loại binh đoàn đặc thù này, Lý Xương Hải đương nhiên cũng có nghe thấy. Sau khi về kiểm tra lại tư liệu, mới hiểu Báo Săn là binh đoàn vương bài của Đại quân khu Lĩnh Nam, cấp bậc không hề thấp hơn so với Quân đoàn thứ hai đóng quân ở Thủy Châu.
Đương nhiên, có một số bí mật mà một Phó giám đốc sở tỉnh như Lý Xương Hải cũng không thể nào tra được gì.
Vì cấp bậc của ông ta còn chưa đủ, chỉ biết được một số bí mật của tỉnh Nam Phúc, ngoại trừ Giám đốc sở An ninh quốc gia, Giám đốc sở Công an tỉnh, những nhân vật quan trọng, cùng Trưởng phòng công an, an ninh quốc gia một số vùng trọng yếu, thì những người khác sẽ không thể biết được.
- Vừa đúng, vừa không đúng, haha…
Câu trả lời của Mã Quốc Chính làm cho Lý Xương Hải mê muội, tối đen như hũ nút.
Trong lòng thầm kinh ngạc: “Bí thư Mã hôm này đúng là hơi kỳ lạ, lời nói làm người ta khó có thể cân nhắc được.
Thế nào là cũng đúng cũng không đúng, là cấp Phó quân là cấp Phó quân rồi, chẳng lẽ cấp bậc của Thiết Chiêm Hùng không chỉ là cấp bậc Phó quân này, chẳng lẽ là cấp trưởng?”
Lý Xương Hải cũng không ngốc, dường như ngửi thấy chút mùi vị mơ hồ. Đương nhiên, ông ta cũng không ngốc đến nỗi nhất định hỏi rõ chuyện này, nên cũng không nói nữa. Chỉ nhìn Mã Quốc Chính, chờ chỉ thị của ông.
- Như vậy đi, ngày mai vừa hay phải mở Hội nghị thường vụ, tôi sẽ đến chỗ Tư lệnh Trấn lấy tấm giấy thông hành, anh phái người vào trong đó.
Nhưng, chú ý ảnh hưởng, chỉ kiếm cớ thôi, tự tôi sẽ giải quyết. Tốt nhất là đừng phái người của Sở tỉnh, kêu mấy người bên dưới vào là được rồi.
Bằng không, chuyện này mà làm Tư lệnh Trấn bất mãn thì tôi rắc rối to.
Mã Quốc Chính lên tiếng, Lý Xương Hải đành phải thở dài một tiếng, biết hẳn là Diệp Phàm xong rồi, bản thân lại không cách nào giúp được, đành phải đi sắp xếp thôi.
Chiều hôm sau, Diệp Phàm ngơ ngẩn ngồi trên giường, miệng lẩm bẩm.: “Lớp huấn luyện còn một ngày nữa, ngày mai kết thúc rồi, đám Trương Cường không có tin tức gì, có phải ông trời muốn hại mình không, lẽ nào lại kết thúc như vậy sao?
Mất danh sách trong lớp huấn luyện. Chuyến này đi không đến trường Đảng không nói, quay về Lâm Tuyền trên lưng lại còn mang tội danh nghi phạm, còn mặt mũi nào nữa đây. Đã vậy, lại mất luôn danh sách đi trường Đảng trung ương, còn mặt mũi vào về Lâm Tuyền mà gặp cha, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện này, mẹ nó, không thể để nó toại nguyện được.”
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Ngư Thái vẻ mặt lo lắng chạy vào, liếc nhìn Diệp Phàm, muốn nói nhưng không nói được.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi chịu được.
Diệp Phàm ném cho Ngư Thái điếu thuốc, khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên.
- Danh sách đã bị Hứa Thông cướp rồi, vừa mới tuyên bố. Hơn nữa, còn do Hiệu phó Lôi đích thân tuyên bố, haizz…
Ngư Thái giận dữ nói.
- Cướp thì cướp, không tính nữa!
Mặt Diệp Phàm không có biểu hiện gì, Ngư Thái báo tin xong rồi đi, nói là giờ đang báo cáo tổng kết lớp huấn luyện, tối mai sẽ tiến hành phát giấy chứng nhận. Cậu ta lợi dụng cơ hộ đi vệ sinh chuồn ra.
- Hứa Thông, tao sẽ cho mày trả giá. Nếu danh ngạch này bị mày cướp đi, ông đây cũng sẽ cho mày nếm mùi, bị người khác cướp đi. Ông đây không có được, thì tên nhãi như mày cũng không có được. Hai chúng ta chơi bên tám lạng người nửa cân.
Diệp Phàm ngửa mặt lên trời hung hăng rống một câu.
Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy vào một cách thô bạo, hai bảo vệ cổng của trường Đảng lò đầu vào, nghĩ là hắn ở trong này nghĩ quẫn đang làm gì đó, nên vội vàng chạy vào, để khuyên bảo một phen, làm Diệp Phàm suýt chút nữa cười thành tiếng.
Cười nói:
- Hai anh, tôi sống còn chưa đủ, sẽ không đi con đường đó đâu, các anh yên tâm, ra ngoài đi, đúng rồi, hút một điếu nào.
Diệp Phàm đưa hai điếu Trung Hoa đặc biệt ra.
Nói là gác cửa nhưng kỳ thực là đồng chí phòng bảo vệ của trường Đảng, đương nhiên là Hiệu trưởng Lôi đồng ý với đề nghị của Mâu Tư Thành, cho hai đồng chí này đến giám sát giam lỏng Diệp Phàm.
Cửa vừa đóng, điện thoại vang lên.
- Công tử, có chuyện kỳ lạ. Lý Xương Hải lén lút rút một đồng chí tên Triệu Phong đội Cảnh sát hình sự Thành phố Mặc Hương đi.
Triệu Phong cùng Lý Xương Hải vào xe đi thẳng đến khu nhà thuộc quân khu tỉnh, chuyện này hơi kỳ lạ, sao Lý Xương Hải lại cho người vào quân khu tỉnh?
Chẳng lẽ điều tra được manh mối quan trọng của vụ án, mà hình như là bí mật, ngay cả người của Sở tỉnh cũng không tin, đặc biệt rút người của thành phố Mặc Hương.
Chuyện này Phương Viên rất có kinh nghiệm, cho nên anh ta phát hiện ra được một chuyện kỳ lạ.
- Có chuyện này à, anh theo dõi chặt chẽ hướng quân khu, nhưng, anh chắc là không vào được, nghe nói phải có giấy thông hành đặc biệt.
Ở đây, tôi cũng có một tờ, do Tư lệnh Trấn Thang Thành tự tay đưa. Có điều anh không tiện đến trường Đảng lấy, chỗ này chắc đã bị lão già Mâu Tư Thành cử người theo dõi.
Nếu buổi tối thì tốt, haizz. Với thân thủ của anh, buổi tối muốn vào đại viện quân khu có gì khó chứ?
Diệp Phàm nói xong, cau mày:
- Để tôi hỏi anh Vu thành phố Mặc Hương rồi tính.
- Anh Vu, đội Cảnh sát Hình sự của anh có phải có một cảnh sát hình sự tên Triệu Phong không?
Diệp Phàm giả bộ tùy ý hỏi
Chuyện phát sinh bên trường Đảng hắn không muốn làm phiền Vu Kiến Thần, huống chi đây không phải chuyện vẻ vang gì, Diệp Phàm tin vào người của mình, hẳn là có thể giải quyết được chuyện này, vấn đề chỉ là thời gian thôi.
- Sao cậu biết cậu ta, cậu ta là cảnh sát hình sự bí mật của chúng tôi, đội viên bình thường đều không biết cậu ấy. Thân thủ người này không tồi, nghe nói trước đây cũng có luyện võ vài năm, một cước có thể đá gãy hai viên gạch đó.
Vu Kiến Thần kinh ngạc hỏi, cũng không thể nào che giấu Diệp Phàm.
- Gần đây cậu ấy có nhiệm vụ gì à?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, trong đội hiện tại không có chuyện gì quan trọng cần cậu ấy xuất mã cả, nghe nói cậu ta đi nghĩ phép rồi. Sao vậy, có phải cậu ấy chọc gì cậu không?
Vu Kiến Thần hình như ngửi được mùi gì đó, hỏi ngược lại.
- Haha, không có.
Diệp Phàm gác máy.
- Tên nhóc này, chẳng hiểu ra làm sao cả, hỏi xong là gác máy.
Vu Kiến Thần tự nói, cũng không nghĩ gì nhiều.
“Xem ra Triệu Phong bị rút đi mà ngay cả Trưởng phòng Vu nhân vật số một của cục Công an thành phố Mặc Hương cũng không biết, chắc chắn là thân tín của Lý Xương Hải, ngay cả Trưởng phòng Vu cũng giấu, lẽ nào chuyện này liên quan đến mình. Hôm qua Trương Cường đã điều tram nói là quân khu tỉnh có Phó tư lệnh Tào Chính Đức có con trai tên Tào Hồng, cũng là một khách quen trong vòng tròn của Hứa Thông.
Lý Xương Hải không phải là ngửi thấy gì đó, cho nên mới gọi người đến thăm nhà Tào Chính Đức. Chẳng lẽ Bì Cổ giấu ở chỗ Tào Hồng, chỗ đó đúng là nơi an toàn nhất.
Không được, trước buổi tối phải sắp xếp ông Trần đi thăm dò rồi tính. Đáng tiếc thân thủ Phương Viên hiện nay chỉ còn nhị đẳng, trên người lại đang bệnh, ban ngày cũng không thể kêu cậu ấy đem giấy thông hành vào trong đó.
Nhưng cũng có thể tin vào thân thủ ông Trần, ẩn vào đại viện Quân khu tỉnh hẳn là chuyện nhỏ, có cơ hội để lật lại ván cờ!”
Diệp Phàm nghĩ, dường như thấy được hy vọng.
Triệu Phong chỉ đi dạo một vòng, đi không lâu bèn nhấc điện thoại lên, chắc hẳn là báo cáo tình huống cho Lý Xương Hải.
Sau khi nghe Phương Viên miêu tả xong, Diệp Phàm lẩm bẩm:
- Có lẽ Triệu Phong phát hiện ra gì đó, cũng có thể là chưa phát hiện gì, cứ để tối nay ông Trần đến xem sao.
Ông Trần đương nhiên là không phụ mong đợi, mười giờ tối, không lâu sau đã tìm đến đứng tại sân số năm của Tào Chính Đức. Lát sau thì truyền tin về, thông qua đối chiếu hình vẽ, có thể khẳng định cô nàng mà Tào Hồng đang ôm hôn trong nhà Tào Chính Đức chính xác là cô nàng Bì Cổ mà Diệp Phàm đang tìm.
- Công tử, có trực tiếp xông vào bắt Bì Cổ đi không, dựa vào thân thủ của tôi, hẳn là có thể đem người ra khỏi đại viện quân khu.
Ông Trần đề nghị.
- Không cần, cứ lưu lại đó đi. Cứ trực tiếp đem đi như vậy nhiều nhất chỉ có thể đem lại cho Tào Hồng chút phiền phức nhỏ, kỳ thực y cũng có thể thoái thác, chúng ta không thể chỉnh được Hứa Thông và Mâu Cường. Nếu đã không có tên trong danh sách đi học tập ở trên rồi, vậy thì chơi với đám Hứa Thông một trận. Để tôi thăm dò Lý Xương Hải trước rồi tính sau.
Diệp Phàm nói xong gác máy, gọi cho Lý Xương Hải.
Nhưng, câu trả lời của Lý Xương Hải là đang tìm, còn chưa tìm được tin tức liên quan đến Bì Cổ.
“Xem ra Lý Xương Hải nói dối, rõ ràng là hồi chiều Triệu Phong có vào đó, làm sao mà không phát hiện được gì.
Cô nàng Bì Cổ kia lại chẳng bị che giấu gì, chỉ có điều lấy thân phận bảo mẫu để trốn trong Tào gia thôi. Lý Xương Hải ơi Lý Xương Hải, bình thường tôi đối đãi với anh như anh em, xem ra anh thực sự lợi dụng tôi, người này không thể làm thâm giao được.”
Diệp Phàm thở dài, cảm thấy tương đối thất vọng.
Kỳ thực Lý Xương Hải cũng có chỗ khó xử của Lý Xương Hải, chuyện này đang bị Bí thư Mã Quốc Chính giám sát chặt, anh ta không dám đem tự đem tín tức báo cho Diệp Phàm.
Vì Mã Quốc Chính muốn thả dây dài câu cá lớn, chưa câu được con cá Hứa Thông thì tạm thời ông sẽ không cho phép Lý Xương Hải động thủ.
“Làm thế nào mới có thể ép cô nàng Bì Cổ đi ra từ trong tay Tào Hồng, để cho Hứa Thông đi gặp cô ta, sau đó sắp xếp bên công an đến bắt tại trận, bằng chứng như núi, từ đó có thể làm cô nàng Bì Cổ khai ra, tìm được chứng cớ Hứa Thông và Mâu Cường vu cáo hãm hại mình, chỉnh cho hai tên này thành bánh bao luôn.” Diệp Phàm trầm tư, chuyện này đúng là không dễ.
Hứa Thông này tương đối giảo hoạt, đây là thời kỳ quan trọng, tuyệt đối sẽ không dính líu chút gì đến Bì Cổ.
Lúc này, Lý Xương Hải đang ngồi trong phòng Mã Quốc Chính nói thầm.
- Bức rắn ra khỏi động!
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Mã Quốc Chính nói một tiếng, ném cho y gói Trung Hoa trên bàn.
- Bức rắn ra khỏi hang thì dễ, mấu chốt là sợ Hứa Thông sẽ không tự mình đi gặp. Hứa Thông không đi thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Cuối cùng tên nhãi chối bay mất, hơn nữa, trước đây Đặng Kiến Quân nắm Phòng công an thành phố Thủy Châu nhiều năm, dù là hiện nay, tôi cũng không biết có thể tin tưởng ai trong phòng này.
Mất ngày qua phái người đi đều là thân tín của tôi trên Sở tỉnh, tôi căn bản không dám phái người Phòng công an thành phố Thủy Châu đi.
Đoán chừng gió thổi cỏ lay, sẽ truyền đến tai Hứa Vạn Sơn mất.
Lý Xương Hải cũng cảm thấy nhức đầu, không nghĩ được cách gì hay cả.
Mã Quốc Chính hút ba điếu thuốc, uống mấy tách tà, đột nhiêm đập tay xuống bàn, sau tiếng rầm, nói:
- Cậu thả gió đi, sắp xếp các đồng chí Phòng công an nửa kín nữa hở lộ chuyện này ra.
Nói là điều tra được một cô gái tên Hoàng Hoa Thái, ngoại hiệu Bì Cổ, đến từ Hưng Yên Lĩnh.
Cứ vậy đi, chắc chắn tin này sẽ lọt vào tai Hứa Thông. Trong lòng cậu ta chắc chắn sẽ rối loạn, sau đó, chúng ta lại châm thêm lửa, để cho Mâu Cường biết được tin tức.
Chẳng hạn như cậu nghi ngờ Bì Cổ được giấu trong đại viện quân khu tỉnh gì đó. Hiện nay các đồng chí quân khu tỉnh cũng can thiệp, muốn cử người đi vào đó điều tra.