Quan Thuật

Chương 1974: Chương 1974: Vậy thì cho hắn rớt đi.




- Cũng gần như vậy,

Ninh Cổ có sở trường là sử dụng súng lục sau khi cải tiến, dài hơn súng lục bình thường một chút, và lực sát thương cũng tương đối mạnh.

Mà ‘Thuận Phong’ rất biết chạy trốn, chính là ‘khinh công’ mà người Trung Quốc các người thường nói. Y có thể đứng trên một đóa hoa sen mà không bị rơi xuống, lực thăng bằng vô cùng lợi hại.

Bởi vì thân thủ đặc biệt linh hoạt, cho nên, khi công kích nếu không cẩn thận sẽ bị y đánh trúng.

Một quyền có thể đánh chết một con trâu điên, tôi đã từng tận mắt chứng kiến y đánh chết ba cao thủ rồi,.

Còn Huyết Liên thì thần bí nhất, nghe nói trước ngực người này có thêu một bông sen lớn màu đỏ, sở trường là những thủ đoạn giết người mà cậu khó có thể phòng được.

Trái tim của người này như thể làm bằng sắt đá vậy, cho dù là cha mẹ đẻ có chọc giận cô ta, cô ta cũng giết. Thứ duy nhất mà cô ta cần chính là tiền, chỉ cần có tiền là được.

Nguyễn Tiến Tiêu nói.

- Đúng là đồ súc vât.

Vương Triều không nhịn nổi, mắng một câu.

- Súc vật cũng không bằng, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con.

Diệp Phàm hừ nói một câu.

Tiễn Nguyễn Tiến Tiêu về, Diệp Phàm liền đi tắm một cái.

- Nguyễn Tiếu Tiêu khả năng cũng có thân thủ ngũ đẳng, bốn tên thủ hạ của Đao bá cũng có thân thủ ngũ đẳng. Đúng là một đối thủ mạnh, mà Đao Bá gia thần bí so với hai tên ‘Hoa hồng’ càng lợi hại hơn. Những người này huấn luyện trong rừng sâu từ bé, giết người thì như ngóe. Những thủ hạ này của y, tên nào cũng đều cõng trên lưng huyết mệnh cả.

Vương Triều nói.

- Muốn lấy lại nấm mũ gấu thật không dễ dàng, lần này, không đi không được rồi.

Diệp Phàm thở dài, cảm giác buồn bực. Ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Gần đây Y Cao Vân biểu hiện như thế nào?

- Tên này, trong núi không có hổ thì khỉ xưng vương thôi. Dạo này trông rất là oai vệ. Tuy nói về mặt nhân sự ông ta chẳng nhúng tay vào được, có lẽ là trên tỉnh ra lệnh thời gian này không được điều chỉnh nhân sự. Còn những cái khác, ví dụ như những béo bở từ việc xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống, ông ta đều nhúng một chân vào. Chắc cũng kiếm được không ít lợi lộc.

Vương Triều nói.

- Quách Tắc Quân phân quản Ngũ Long sơn và công trình nhà khách Tỉnh ủy, làm sao có thể để Y Cao Vân vung tay múa chân được? Lúc tôi không có mặt, Quách Tắc Quân và Thái Phi liên thủ với nhau tạo nên một lực lượng không hề nhỏ, có đúng không?

Diệp phàm hỏi.

- Có lẽ, trong này có thủ đoạn gì đó cũng nên.

Vương Triều nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:

- Chuyện này, nói ra thì em cũng không rõ ràng lắm. Bởi vì, em không phải ủy viên thường vụ Thành ủy. Mà Lam Tồn Quân dạo này bị bọn họ chèn ép rất ác liệt.

Y Cao Vân thường thường ỷ vào danh nghĩa Thường vụ để nhúng tay vào việc của tập đoàn ngành đường Đông Cống, Lam Tồn Quân chẳng thèm để ý tới ông ta. Có lúc gấp quá thì nói tập đoàn ngành đường Đông Cống là doanh nghiệp của chính phủ, không cho ông ta nhúng tay vào. Còn Y Cao Vân càng ‘thâm’ hơn, dựa vào danh nghĩa của Hội nghị thường vụ Thành ủy để ép người. Nói chính phủ cũng là thuộc sự lãnh đạo của Hội nghị thường vụ Thành ủy.

Hơn nữa, Y Cao Vân lại gây xích mích với chính quyền thị xã. Nhà máy đường là thuộc sự lãnh đạo của ủy ban thị xã, cái này Lam Tồn Quân cũng chẳng làm gì được.

Bởi vì , ngay cả là thành viên của bộ máy chính quyền thị xã anh ấy cũng không phải, có lúc chỉ có thể căng da đầu ra mà đấu chọi thôi. Thời gian này đồng chí tiểu Lam thật sự là chẳng dễ chịu chút nào.

Còn em thì cũng còn tạm, dù sao ở bên công an, Y Cao Vân cũng chẳng có hứng mà xía vào. Còn Bí thư Đảng ủy công an Lan Lập Quyền thì cũng chỉ là tên chui dưới khố của ông ta mà thôi.

Tuy nhiên, Lan Lập Quyền cũng muốn vung tay múa chân trước mặt em. Đương nhiên cũng bị em ‘táng’ cho mấy lần. Em và hắn bây giờ cũng bắt đầu chiến đấu rồi.

Vương Triều không chút lo lắng, cười ha hả nói.

- Tồn Quân vất vả rồi. Tập đoàn ngành đường lớn như vậy, có bao nhiêu người đỏ mắt.

Y Cao Vân không nhúng tay vào mới là chuyện lạ. Còn Quách Tắc Quân thì chắc chắn là đỏ mắt rồi, kinh phí để khai thác Ngũ Long sơn lại kẹt nữa.

Nếu như là tôi thì có thể rút từ nhà máy đường một chút để chi viện. Còn nếu không có tôi thì chắc chắn Lam Tồn Quân sẽ không cho hắn mượn đâu.

Cho nên Quách Tắc Quân lấy danh nghĩa là Phó chủ tịch thường trực thành phố cùng với Y Cao Vân ép Lam Tồn Quân cũng là điều dễ hiểu.

Mà trong đó còn có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thái Phi phá rối nữa. Còn Phó bí thư phân quản Kinh tế Long Vi Quốc cũng bắt đầu lộ ra chân rết, cũng bắt đầu ngo ngoe rồi.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Ừ, không có anh, người trước kia có mối quan hệ không tồi với anh là Y Thanh Liên, Cam Thủy Hưng, Lý Tinh Tinh cũng bắt đầu cảm thấy bất lực rồi. bởi vì ‘ba cây bọn họ’ không chụm thành thành ‘một hòn núi cao’ được. Người đứng đầu là anh ra đi một cái, bọn họ đều không biết nên làm thế nào. Trên hội nghị thường ủy nhiều nhất cũng chỉ dám phát biểu mấy ý kiến của mình, nhưng lại bị Y Cao Vân, Thái Phi liên thủ ức hiếp, cho nên cuối cùng đành im miệng mà thôi.

Vương Triều nói.

- Cái này cũng là bình thường, bởi vì, bọn họ không hiểu được ý nghĩ của tôi. Cho nên mất chủ ý.

Diệp Phàm lý giải nói.

- Em nghĩ, đợi anh trở về, tất cả sẽ được đổi mới.

Vương Triều rất tự tin. Gã nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:

- Gần đây nghe nói cấp trên lại có động tĩnh, nghe đồn là bãi chức vụ Chủ tịch thành phố của anh, chỉ để lại chức Quyền bí thư Thành ủy thôi. Còn bên thành phố Đông Cống cũng có mấy đồng chí cũng rục rịch rồi. Còn trên tỉnh và những chức phó của các thành phố khác cũng đều có chút động lòng rồi.

- Bên Đông Cống này chắc chẳng có ai có năng lực cạnh tranh. Quách Tắc Quân thì vừa tới không lâu, không có khả năng một bước là lên đến trời được. Còn Về Y Cao Vân, hẳn là không thể. Tuy nhiên, còn tên Long Vi Quốc thì cũng có khả năng cạnh tranh một chút. Những người khác, thì đều không có tư cách.

Diệp Phàm nói.

- Cũng chưa chắc đâu, Y Cao Vân làm mãi cái chức Phó bí thư cũng thấy chán, muốn ngồi sang cái ghế chủ tịch cũng hoàn toàn có khả năng.

Dù sao, Chủ tịch thành phố cũng là cán bộ cấp giám đốc sở. Nếu ông ta được ngồi lên cái ghế này, thì không phải sẽ đấu với anh một cách trực diện hơn hay sao?

Hơn nữa, một đống chuyện của Ủy ban thành phố, phỏng chừng sẽ không cho anh nhúng tay vào được. Đến lúc đó, việc xây dựng thành phố Đông Cống sẽ gặp phiền toái to cho mà xem.

Ví dụ như nhà máy đường Đông Cống chẳng hạn, đến lúc đó Lam Tồn Quân chính thức trở thành cấp dưới của ông ta. Em dám khẳng định rằng, sẽ bị ông ta ép cho không thở nổi. Em nghĩ, việc này tuyệt đối không thể để cho Y Cao Vân ngồi lên vị trí này được.

Vương Triều nói lên suy nghĩ của mình.

- Cũng có lý.

Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Vương Triều một cái, nói:

- Y Cao Vân là một thổ bá cương, có gốc rễ rất sâu ở Đông Cống.

Còn chức bí thư cũng phải khéo léo mới được. Nếu không, sẽ không tới lượt tôi. Còn Y Cao Vân thì chắc chắn đang ngậm trong lòng cả một cục giận rồi.

Nếu ông ta thượng vị thì sẽ gây phiền toái lớn cho tất cả các hoạt động của chúng ta ở Đông Cống. Việc ông ta làm chính là quan niệm của ông ta. Còn tôi muốn làm được di nguyện của lão Bí thư Vi Lý Quốc thì cũng tương đối là khó khăn.

Về mặt tiền nong thì với tôi chẳng đáng lo lắm, chẳng qua là từ thời gian tôi nghỉ tới giờ, quyền lực của Y Cao Vân vô cùng lớn.

Đến con đường từ Ngũ Long sơn đến Cửu Vân Lĩnh của quân đội cũng muốn nhúng tay vào thì thử hỏi đến lúc ông ta lên Chủ tịch thành phố thì có cho tôi can thiệp vào việc bên chính quyền hay không. Đến lúc đó, tôi chỉ quản bên Đảng, còn người ta làm danh chính ngôn thuận, chẳng động vào được.

- Vậy thì cho ông ta rớt xuống đi.

Vẻ mặt Vương Triều bỗng lộ ra ý đồ ‘cay độc’.

- Ha ha!

Diệp Phàm chỉ cười một tiếng, sau đó gọi điện thoại cho đồng chí Thiết Hậu Sơn, nói:

- Trưởng ban Hậu Sơn, có đang say rượu không đấy?

- Cũng kha khá rồi, may mà tôi còn chuồn nhanh được nếu không bây giờ gục rồi. Tuy nhiên, cũng uống không ít rồi. Cậu vừa đi một cái, tôi liền trở thành mục tiêu công kích ngay.

Thiết Hậu Sơn còn nói chuyện được thì chứng tỏ vẫn còn chưa say, tửu lượng của anh ta xem ra cũng khá là ghê gớm.

- Nghe nói thành phố Đông Cống có điều chỉnh nhân sự, không biết Trưởng ban Hậu Sơn có nghe được tin tức gì không?

Diệp Phàm nói rõ ràng.

- Cậu cũng biết rồi à?

Thiết Hậu Sơn cười ha hả nói.

- Vừa nghe nói, tôi nghĩ, nếu là điều chỉnh nhân sự của Đông Cống thì Quyền bí thư như tôi cũng phải chú ý có đúng không? Tuy nhiên, nói thực lòng, Diệp Phàm tôi không phải độc quyền, mà chỉ là việc xây dựng Đông Cống vừa mới bắt đầu, cũng đã bước vào thời kỳ xây dựng tốt đẹp nhất. Tôi rất không muốn có một kẻ nào đến phá rối.

Diệp Phàm nói ra tình hình thực tế.

- Đương nhiên.

Thiết Hậu Sơn nói.

- Những việc này sớm đã có dự định rồi. Tuy nhiên, chưa hành động mà thôi.

Cậu thân là Chủ tịch thành phố kiêm bí thư mấy tháng , tuy nói cậu đi giúp Ủy ban Kỷ luật phá án đã hai tháng rồi, nhưng cũng được tính là một nhiệm kỳ có đúng không?

Cho nên, có những đồng chí có ý kiến, nói là không thể để một người nào đó nắm hết quyền hành, như vậy sẽ bất lợi cho công tác xây dựng Đông Cống, bất lợi cho việc xây dựng bộ máy thành ủy.

Như vậy sẽ tạo thành một khoảng không quyền lực. Dù sao bày ra đống này, thông qua các phương thức khác nhau để truyền những tin tức này.

Lãnh đạo Tỉnh ủy cũng chú ý đến sự ảnh hưởng này. Xuất phát từ đại cục toàn tỉnh, một đồng chí kiêm cả Chủ tịch lẫn Bí thư thì thực sự cũng có chút không thỏa đáng.

Dù sao, chúng ta là một chính thể thống nhất, tập trung. Nếu một người độc tài, quyền lực tập trung vào một mối, thì cả bên đảng lẫn bên chính quyền sẽ lẫn lộn cả.

Hơn nữa, việc này, bên hội nghị Tỉnh ủy cũng thảo luận qua mấy lần. Tuy nhiên đều bị Bí thư Phó ép xuống.

Nói là cậu đang hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật Trung ương phá. Tuy nhiên hiện tại cậu đã trở lại rồi, phỏng chừng, việc này không thể kéo dài mãi được nữa rồi.

Vì thế cậu nên chuẩn bị tâm lý đi.

Thiết Hậu Sơn cũng không giấu giếm nữa. Nói ra tin này, rõ ràng là thể hiện ý với Diệp Phàm.

- Một chủ tịch thành phố đến tôi chẳng làm sao cả. Cái này, Bí thư Chủ tịch chọn, tôi cũng có chút mệt mỏi rồi. Nếu như đến một bang thủ tốt thì càng hay có đúng không? Hai tháng gần đây hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật Trung ương phá án. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, việc này, nói thật, cậu và tôi nói đều không tính. Quan trọng là cấp trên, có đúng không? Hơn nữa, Bí thư Tằng cũng là một nhân vật, dù sao ông ấy cũng quản việc nhân sự. Có những việc, ngay cả Bí thư Phó và Chủ tịch tỉnh Chúc đều phải cho chút gì đó, có đúng không? Đến chút nước canh cũng không có thì việc gì làm cho xuôi được.

Thiết Hậu Sơn nói những lời này rất kín kẽ, nhưng diệp phàm cũng nghe ra được ý tứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.