Quan Thuật

Chương 2408: Chương 2408: Viện binh




- Tôi hiểu rồi! Tuy nhiên, đối với những đội viên dự bị mà nói có lẽ đó là một cơ hội tốt. Không trải qua các cuộc chiến đấu tàn khốc, bọn họ làm sao có thể lớn lên được. Cho dù là hy sinh, cũng là vì đất nước mà hy sinh thôi. Bọn họ đáng giá đấy chứ. Thủ trưởng Cung, càng ngày ông càng có phần thấy không phải đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Ôi, tôi hiểu rồi, có phải anh muốn nói càng ngày tôi càng sống nhát gan không. Hiện trạng của tổ đúng là như vậy, nếu một lần chiến đấu mà tổn thất vài đội viên, anh nói xem, mấy chục người kia của tổ chúng ta sẽ chống lại gây sức ép. Cho nên, mỗi một đồng chí của tổ chúng ta đều là bảo bối, không thể bị thương cũng không thể để tổn hại được.

Cung Khai Hà thở dài, giọng điệu đầy vẻ buồn bực.

- Nếu không thể để bị thương chẳng lẽ suốt đời phải bảo vệ bọn họ, vậy bọn họ mãi mãi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành được. Thủ trưởng Cung, tôi cảm thấy không thể làm như vậy được.

Nếu muốn tổ đặc nhiệm A càng ngày càng vững mạnh, chúng ta phải hy sinh mới được. Vật đua trời lựa, người thích hợp thì sẽ sinh tồn, nếu bọn họ bị loại trước tiên, điều đó chứng tỏ bọn họ không có khả năng thích ứng với đặc thù hoàn cảnh của tổ đặc nhiệm A chúng ta.

Các đồng chí như vậy càng sớm bị loại càng tốt, bằng không, vẫn phải bảo vệ bọn họ. Đến lúc có chuyện quốc gia đại sự cần đến bọn họ xuất binh thì lúc ra trận sẽ thiếu kinh nghiệm tạo thành khe hở lớn lúc đó thì đã quá muộn.

Thủ trưởng Cung, đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành người có tội với quốc gia.

Diệp Phàm đang khuyên Cung Khai Hà.

- Ôi, anh nói rất có lý. Tôi nghe lời anh, những người đó sẽ giao cho anh. Tổn thương vài chỗ tôi cũng không để ý tới, chỉ cần có thể bồi dưỡng đội viên dự bị trưởng thành, thì tôi thỏa mãn rồi. Tôi chờ anh báo tin vui đó.

Cung Khai Hà nói xong liền đặt điện thoại xuống luôn.

- Quái, dường như tôi cảm thấy bị trúng kế. Chẳng lẽ đồng chí Cung đã chơi bài tình cảm. Đúng rồi, nhất định là lão già này, ông ta dùng bài tình cảm để thuyết phục mình. Mình đúng là quá to mồm. Thật sự việc này sẽ làm cho mình gặp phiền toái.

Diệp Phàm nói có chút buồn bực. Muốn tát vào mồm mình một cái thật mạnh.

- Thằng nhóc con này, dù cậu có thông minh đến mấy cũng chỉ là con cừu nhỏ làm sao có thể đấu lại người sói già như chúng ta chứ.

Sau khi đặt điện thoại xuống Cung Khai Hà nói thầm một câu. Tuy nhiên Lý Khiếu Phong ngồi cạnh lại nghe thấy được, tuy nhiên không hiểu gì nhìn ông ta hỏi,

- Anh Cung. Anh vừa nói gì đó. Con cừu nhỏ rồi lão làng cái gì. Ai là con cừu nhỏ, ai là sói già?

- Ha hả, anh Lý, anh nói xem?

Trên mặt Cung Khai Hà dấu điệu cười quỷ dị.

- Đúng rồi, chắc là đồng chí Diệp Phàm bị anh biến thành con dê để đùa giỡn rồi.

Lão Lý đảo mắt, thở dài, nói,

- Anh chính là con sói, lão Lang!

- Chỉ cần có thể khiến cho tổ đặc nhiệm A lớn mạnh hơn. Sói gì thì sói già, anh có gọi tôi là sói ác cũng không sao.

Cung Khai Hà cười nói.

- Nếu Trương Cường không bình phục được thì thật là đáng tiếc, lại mất đi một đội viên có kinh nghiệm. Thân thủ lại đạt đến lục đẳng. Đáng tiếc thật.

Lý Khiêu Phong đau lòng nói.

- Chu Đồng cũng đã đạt đến cấp cao nhất của ngũ đẳng, mất đi một Trương Cường nhưng lại có thêm một người trẻ tuổi như Chu Đồng. Chúng ta cũng không đến nỗi thiếu hụt cho lắm.

Chỉ có điều, hy vọng rằng bọn Diệp Phàm có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ để trở về. Mấy đội viên dự bị cũng được rèn luyện một chút.

Bằng không, ở lại tổng bộ cũng chẳng có tác dụng gì. Đội viên chân chính đều phải được tôi luyện trong máu và lửa mới trưởng thành được.

Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc, liếc mắt nhìn lão Lý một cái, nói,

- Thực ra, Diệp Phàm sớm có ý định muốn sắp xếp Trương Cường vào trong quân đội. Chẳng qua là vẫn chưa tìm được cơ hội thôi. Lần này, có lẽ, Diệp Phàm sẽ cho Trương Cường được rời khỏi tổ đặc nhiệm A. Ôi…

Đúng rồi, chuyện xấu lại hóa ra chuyện tốt, Trương Cường cũng đã làm không ít chuyện cho tổ đặc nhiệm A. Hơn nữa, chuyện lần trước chúng ta xử lý vẫn chưa được, đối với Trương Cường mà nói là rất không công bằng. Mấy năm trôi qua, Trương Cường luôn luôn giữ vai phụ trong mọi công việc, cũng nên để anh ta trở lại quân đội làm chút việc chính sự. Tuy nhiên, không biết Diệp Phàm định thế nào?

Lý Khiếu Phong hỏi.

- Cậu ta đã nhìn trúng căn cứ Hải Quân thành phố Phổ Hải.

Cung Khai Hà nói.

- Việc này rất khó khăn, tuy nhiên, anh ta gây sức ép sao? Nếu có thể cho Trương Cường một cấp bậc cũng là một việc tốt. Tuy nhiên, anh Cung, trong chuyện này anh nên là người quyết định. Dù sao Trương Cường cũng bị thương vì quốc gia, chúng ta không thể để các đội viên đều không thỏa lòng được.

Vẻ mặt Lý Khiếu Phong nghiêm túc nói.

- Tôi nghe Diệp Phàm nói qua rồi, thành phố Phổ Hải là căn cứ hải quân đặc biệt, vừa gần thủ đô vừa gần thành phố Tân Môn.

Tư lệnh viên của căn cứ này là cấp Sư đoàn trưởng, cần người có cấp bậc Thiếu tướng đảm nhiệm. Tuy nhiên, Trương Cường mới chỉ giữ chức Đại tá.

Đương nhiên, lần này Trương Cường lập được công, việc thay đổi quân hàm là có thể tính toán. Hơn nữa, quốc gia có chính sách riêng cho tổ đặc nhiệm A.

Tổ viên tổ đặc nhiệm A chuyển sang bộ đội bình thường chẳng những cấp bậc không bị giáng xuống, ngược lại còn được lên một bậc, cũng không phải là tất cả đều được như vậy là do tổ đặc nhiệm A chúng ta quyết định thôi.

Chỉ có điều, đề cử tư lệnh viên là do ban chấp hành quân giới đề nghị. Ít nhất phải được ba ủy viên đề cử mới được.

Trong ba người thì đã có tôi là một, cũng không cần lo lắng lắm. Tôi cũng đã nói qua với Diệp Phàm rồi, bảo cậu ta tìm hai người khác cùng đề cử. Một khí đã đề cử, hy vọng đạt được là rất lớn.

Cung Khai Hà nói.

- Ha hả, Diệp Phàm à Diệp Phàm, không hiểu cậu có tìm được hai người nữa không. Thật sự nếu cậu ta không tìm được tôi có thể vì cậu ta mà tìm.

Đột nhiên Lý Khiếu Phong cười khan hai tiếng.

- Anh Lý, tốt nhất anh không nên ra mặt. Dù sao trước kia anh cũng đã từng ở tổ đặc nhiệm A, hơn nữa lại là quân át chủ bài. Nếu tôi lại ra mặt nữa, bọn họ sẽ bàn tán linh tinh đó.

Cho rằng tổ đặc nhiệm A chúng ta bao che cho đồng chí của mình, có phải lại muốn can thiệp vào công việc của quân đội và vân vân hay không.

Trương Cường vì đất nước mà bị thương, tôi sẽ nói đầy đủ các lý do đó ra. Những việc khác sẽ do đồng chí Diệp Phàm làm.

Nói đến đây, Cung Khai Hà liếc mắt nhìn vẻ mặt sửng sốt của Lý Khiếu Phong, cười nói,

- Thật ra thì, anh Lý, chẳng lẽ anh còn chưa tin vào năng lực của đồng chí Diệp Phàm?

- Cũng có thể, chẳng nhẽ cậu nhóc này lại không tìm được hai ủy viên, vậy cậu ta đúng là nên tự mình giải quyết đi thôi.

Lý Khiếu Phong huýt sáo, từng ngõn tay gõ theo nhịp, thoải mái mỉm cười.

Đến gần tối, Mã Hán đưa đội viên dự bị đến chỗ Diệp Phàm. Đội quân của Mã Hán gồm có bốn đội viên dự bị, tên từng người là Trương Đỉnh, Dương Hiểu, Điền Tuyết, Cái Hồng. Lại còn có hai người là nữ giới.

Đương nhiên, tất cả mọi người vào tổ đặc nhiệm A đều phải tiêm loại nước thuốc để cơ co rút khiến cho gương mặt của họ tạm thời bị biến dạng. Cho nên, diện mạo thật sự của mọi người thế nào Diệp Phàm cũng không rõ lắm.

- Nội công của bọn họ như thế nào?

Diệp Phàm hỏi Mã Hán.

- Tất cả đều là tam đẳng. Trình độ vẫn chưa đạt để xếp vào làm đội viên chính thức của tổ đặc nhiệm A.

Mã Hán nói.

Nhiệm vụ của đội viên dự bị chính là canh gác ở bên ngoài, thật ra là giúp đỡ các đội viên chính thức khi họ cần.

Tất cả các đội viên chính thức của tổ đặc nhiệm A, có hơn một nửa đều phải trải qua giai đoạn này. Muốn trở thành đội viên chính thức, là phải vượt qua muôn ngàn thử thách đấy. Phải vượt qua các nhiệm vụ tàn khốc nhất.

- Mọi người nói xem xem, Four-ni-er nói có phải là thật hay không.

Sau khi trở lại phòng, Diệp Phàm hỏi.

- Four-ni-er nói ba chữ này ¬— Sùng Minh Tiểu, rốt cuộc có nghĩa là gì. Trong sách có ghi đó là địa danh, Tiểu Triệu, cậu điều tra thêm xem, có nơi nào là ‘Sùng minh tiểu’ không?

Thiên Thông hỏi.

- Lúc trước Diệp Phàm có giao phó việc này, tôi giap cho Sua-na-fa đi điều tra. Không có địa phương nào là ‘Sùng minh tiểu’ cả. Triệu Thanh Ngọc nói.

- Quái, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì? Đây không phải tên địa danh, cho nên, tra không được.

Lam Tồn Quân ấp úng nói chen vào.

- Mọi người suy nghĩ một chút đi, có thể là Four-ni-er nói chưa hết câu thì đã chết rồi. Chúng ta có thể tìm chữ đứng đằng sau ba chữ ‘Sùng minh tiểu’, ví dụ như ‘ Sùng minh tiểu hạ’, ‘ Sùng minh cư xá’… rồi từ từ tìm xem có địa danh nào như thế không. Có thể hỏi Sua-na-fa trong các địa danh có địa danh nào có ba chữ đó không.

Diệp Phàm nói.

- Rất có lý đấy.

Vương Nhân Bàng gật gật đầu.

Mấy người lại bận rộn một hồi, cuối cùng Sua-na-fa cung cấp một nơi có liên quan đến ba chữ đó, gọi là ‘ Tiểu học Sùng minh’ còn ‘tiểu khu Sùng minh hay sông Sùng Minh và vân vân đều không có.

- Việc này cũng thật là kỳ lạ, không ngờ Tam Độc Giáo lại xây dựng phân đường ở trong trường tiểu học Sùng minh. Đây là lẽ gì thế?

Căn bản Thiên Thông cũng không tin, liên tục lắc đầu.

- Anh nói là không thể, nhưng thực ra lại có thể. Nói không chừng, đến hố bẫy Thạch Bảo Lũy mà Tam Độc Giáo còn có thể thiết kế ra, bọn họ có chuyện gì không làm được. Huống chi xây dựng Phân đường ở trong trường tiểu học, việc này, chắc chắn có đánh chết mọi người cũng khó có thể tin.

Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Triệu Thanh Ngọc một cái, hỏi,

- Đã tra rõ ràng tình hình trường tiểu học Sùng Minh chưa?

- Đã kiểm tra xong, trường tiểu học Sùng Minh xây dựng ở vùng ngoại ô ở phía nam của thành phố Pa-zhan. Cách nội thành tương đối xa, thật ra là nằm trên huyện khác rồi.

Trường tiểu học dựa vào núi được xây dựng ở giữa một sườn núi, diện tích cũng không lớn. Tổng diện tích hơn 100 mét vuông, có tất cả tám lớp và mười mấy thầy cô giáo.

Có một tòa hai tầng. Tầng một là phòng học, tầng hai là văn phòng và là chỗ ở của giáo viên.

Mặt bên còn có một phòng bếp. Nghe Sua-na-fa nói trường tiểu học không có điểm gì đáng chú ý, chắc có lẽ không phải là Phân đường của Tam Độc Giáo.

Bởi vì điều kiện căn bản cũng không có gì, đến bây giờ trường tiểu học còn không có đường to vào, chỉ có một con đường đá dọc theo dãy cây.

Triệu Thanh Ngọc lấy bản vẽ ra khoa tay mua chân chỉ trỏ một lúc nói.

- Không giống Phân đường cho lắm, một hố bẫy người ta đã có tới 50 ~ 60 người. Phân đường này thì chứa được mấy người?

Để ý thì có chút vô lý. Hơn nữa, trường tiểu học kia như thế là nhỏ, bình thường còn không có nơi để huấn luyện, phỏng chừng ở đây cũng tương đối nghèo.

Tam Độc Giáo có tiền, các phần tử nòng cốt làm sao có thể đồng ý ở nơi lụi bại thế này?

Vương Nhân Bàng tỏ ra nghi ngờ không hiểu nổi.

- Cho dù là không phải, cũng đi xem cái đã. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Diệp Phàm khoát tay.

- Không thể đi vào ban ngày được, để tránh bị bọn họ phát hiện.

Triệu Thanh Ngọc nói.

Cho nên, ban ngày tất cả mọi người nghỉ ngơi sửa sang lại vũ khí sắp xếp những vật dụng thiết yếu.

12 giờ đêm, đám người của Diệp Phàm lặng lẽ tới trường tiểu học Sùng Minh.

Bởi vì lần này có thêm vài đội viên dự bị, cho nên, Diệp Phàm sắp xếp Mã Hán dẫn theo họ trú đóng ở dưới chân núi, tất cả đều ngụy trang toàn thân mai phục trong bụi cây trong rừng.

Với lại, giới hạn trong phạm vi. Để tránh việc như đêm qua các phần tử của Tam Độc Giáo bỗng nhiên đánh tới, không có khả năng cảnh báo.

Thật ra, người của tổ đặc nhiệm A tuy nói là không nhiều. Nhưng, bộ đội ở bên ngoài làm việc lặt vặt thì không ít.

Giống như ở nước Lào, cũng không có đội viên chính thức của Tổ A nào đóng quân, nhưng tổ đặc nhiệm A có thể tuyển được số người nhất định, bỏ tiền thuê bọn họ thu thập tài liệu tình báo liên quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.