Các đồng chí vất vả rồi!
Người trả lời không ngờ chàng thanh niên đẹp trai Diệp Phàm.
- Vì nhân dân phục vụ, không kêu khổ, không mệt!
Chàng thanh niên kia đi đến, nắm tay từ giã với hơn một trăm chiến sĩ lính thủy của hạm bộ Thượng Quan.
Nói ‘Cảm ơn mọi người’rồi lên máy bay, sau đó tất cả hành khách cũng đều lên máy bay, máy bay trực thăng cất cánh bay lên không trung. Binh lính hạm bộ Thượng Quan nhìn thật lâu lên trời xanh.
- Các đồng chí, mọi người thật là may mắn. Bởi vì, đời này mọi người có thể may mắn gặp được họ. Bởi vì, bọn họ là anh hùng thần bí của nước cộng hòa!
Lúc này tiếng Triệu Phóng Hào vang lên.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong tư lệnh viên Triệu nói, các đồng chí đều tỏ vẻ buồn bực. Cũng không rõ chàng trai này rốt cuộc là ai? Đương nhiên, tất cả mọi người đều hiểu được, đây là chuyện cơ mật của quốc gia. Không thể hỏi thì không phải hỏi, không thể phép đoán dứt khoát không nên đoán.
Quân cơ an ninh hạ cánh xuống một sân bay quân dụng, lập tức toàn bộ sân bay bị giới nghiêm. Lực lượng bộ đội bao vây toàn bộ sân bay.
Tất cả các tướng quân tổ đặc nhiệm A như Cung Khai Hà, Lý Khiếu Phong và Đẳng Nhất Can - đều xếp thành hàng đứng nghênh đón các chiến sĩ chiến thắng trở về. Mấy xe cứu thương quân y đã sớm đứng ở một bên, các chuyên gia, nhóm y tá đều đứng ở xe cứu thương rất nghiêm túc.
- Các chiến sĩ, mọi người vất vả rồi!
Tiếng của Cung Khai Hà vang rất lâu xung quanh sân bay. Hơn nữa, cùng với âm thanh, lúc Diệp Phàm đợi cho phi cơ Lý hạ cánh, Cung Khai Hà và một loạt tướng quân Tổ đặc nhiệm A đi đầu, tất cả các dũng sĩ trên máy bay đều rất trang nghiêm, long trọng chào theo nghi thức quân đội.
- Thêm cả số quan binh của Báo Săn, tổng số binh lính hy sinh có hai mươi mấy đồng chí, mang được trở về, mời ông nhận lấy!
Diệp Phàm đau xót nói, nhẹ nhàng đặt ba lô trên lưng xuống đưa cho Cung Khai Hà.
- Giá trị! Bọn họ hy sinh vì đất nước. Thật giá trị!
Cung Khai Hà đưa hai nhận ba lô, nâng ba lô vào một chiếc quân xe, dưới sự bảo vệ hai bên chiếc quân sự lập tức đi.
- Tốt lắm!
Lý Khiêu Phong nhẹ nhàng cho Diệp Phàm một quyền. Sau đó, có chút nghẹn ngào nói,
- Đáng tiếc, ôi, lão Nghiêm…
Thời gian lặng lẽ qua, đến tết Nguyên Đán năm 2004.
Một phòng danh dự đặc biệt của tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
Lãnh đạo và toàn bộ tướng quân của Tổ đặc nhiệm A tới rồi.
Diệp Phàm mặc một bộ trang phục thiếu tướng đứng nghiêm trong hàng ngũ. Ở phía sau hắn, tất cả đều là các đội viên của Tổ đặc nhiệm A tham gia chiến dịch Phá Thiên.
Hai người phía sau chính là Lư Vĩ và Trần Quân. Tuy nhiên, vì bọn họ không phải là quân nhân. Trên người mặc một bộ quần áo phẳng phiu màu đen kiểu Tôn Trung Sơn. Trông giống như hai tên du côn.
Có tiếng bước chân vang lên.
Chủ tịch Đường Hạo Đông thâm trầm bước vào cùng với vài sĩ quan cao cấp.
- Kính chào Chủ tịch!
Toàn thể tướng lĩnh đồng loạt hô.
- Các đồng chí vất vả rồi!
Đường Chủ tịch tràn đầy trung khí hô, chú ý, Chủ tịch ‘Hô’chứ không phải ‘Nói’.
- Vì nhân dân phục vụ!
Toàn thể tướng lĩnh đều hô.
Về sau, Chủ tịch Đường bắt tay từng chiến sĩ, không bỏ qua một ai.
- Ai là Trần Quân?
Lúc này, Chủ tịch Đường bắt tay xong đột nhiên hỏi.
- Là tôi ạ!
Trần Quân hô rõ ràng lưu loát, tiến lên phía trước.
Bản lĩnh của cậu rất cao, tuổi trẻ như vậy mà đã đạt đến lục đẳng, tốt lắm!
Chủ tịch Đường vỗ vỗ lên bả vai Trần Quân. Sau đó nói:
- Tôi mời cậu gia nhập Tổ đặc nhiệm A có được không?
Trần Quân ngạc nhiên, nhìn nhìn Chủ tịch Đường lại nhìn nhìn Diệp Phàm. Nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Chủ tịch Đường cũng nhận ra điều đó, hướng nhìn Diệp Phàm cười nói:
- Có phải cậu muốn nhờ Diệp Phàm quyết định thay.
- Việc này của đồng chí Trần Quân, tôi không có khả năng quyết định, việc này…
Diệp Phàm nói nửa chừng rồi dừng lại.
- Tôi nghe anh Diệp ạ!
Đột nhiên Trần Quân nói, không ngờ kêu là ‘anh Diệp’. Đường Chủ tịch hơi hơi ngạc nhiên, đột nhiên mỉm cười. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
- Xem ra, ‘anh Diệp’cậu rất có danh tiếng nhé!
- Không dám. Cái đó, là bọn họ kêu lung tung thôi.
Trên mặt Diệp Phàm suýt chút nữa toát mồ hôi.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu còn không trả lời sao?
Đường Chủ tịch đột nhiên nghiêm giọng nói.
- Trần Quân, cậu xem thế nào chứ?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trần Quân một cái, thật sự là cảm thấy mình bị lâm nạn. Không ngờ Trần Quân đem chuyện phiền toái này đổ lên đầu mình.
Thực ra trong lòng, Diệp Phàm không hy vọng Trần Quân gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Tuy nhiên, hiện tại Đường Hạo Đông rõ ràng là có chuẩn bị mới tới. Hôm nay, không có biện pháp nào khác cả.
Kỳ thật, Chủ tịch Đường cũng không có biện pháp khác. Lần này Tổ đặc nhiệm A đem gần một nửa đội viện chính thức đi. Tất nhiên là hy sinh mười đồng chí. Mà trọng thương trở về làm bộ đội bình thường có tới hơn mười đồng chí. Tổ đặc nhiệm A đã đến lúc sụp đổ.
Mỗi năm có đến vài sự kiện lớn, quốc gia tuyệt đối không thể thiếu Tổ đặc nhiệm A. Hơn nữa, lực lượng Tổ đặc nhiệm A còn phải tăng mạnh. Càng cần được chú ý.
Tối qua, Đường Hạo Đông và Cung Khai Hà cùng với Lý Khiếu Phong bàn bạc riêng rất lâu. Bàn bạc vấn đề nan giải này.
- Tôi nghe anh Diệp!
Hóa ra Trần Quân muốn làm khó Diệp Phàm.
- Không cần nói nữa, hai đồng chí là cậu và Lô Vĩ đều phải gia nhập. Đồng chí Diệp Phàm, cậu là một đồng chí tốt, luôn đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, tôi tin tưởng cậu sẽ nghĩ thông suốt.
Đường Hạo Đông không ngờ nói những lời này ra, trên mặt rất ngưng trọng, hơn nữa, khí phách Chủ tịch cũng hiện ra.
Đó là bắt Diệp Phàm đi tới Lương Sơn.
- Vậy được rồi, Trần Quân, cậu gia nhập cũng được. Về phần Lô Vĩ, Chủ tịch Đường, như vậy, Thủy Châu của Lô gia có thể cống hiến một vị cao thủ tứ đẳng gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Theo tôi, Lô Vĩ thích công tác ở địa phương, nếu trong lòng không muốn, chẳng bằng tha cho cậu ta. Hơn nữa, đều là vì quốc gia thôi, Chủ tịch, đồng chí xem như vậy có được không?
Diệp Phàm bình tĩnh lại, nói.
- Được được được!
Chủ tịch Đường liền nói ba từ được, xoay người ra đằng sau liếc mắt nhìn một vị đại tá nói,
- Cấp cho Trần Quân quân phục, vì cậu ta là cao thủ lục đẳng, tạm thời đeo quân hàm thượng tá. Bổ nhiệm làm Phó sư trưởng sư đoàn Báo Săn. Về phần đồng chí họ Lô kia vẫn chưa tới, tứ đẳng, phong quân hàm thiếu tá. Ngày mai đồng chí Lý Khiêu Phong đi Thủy Châu đón người. Còn các chức vụ khác, vẫn giữ nguyên như trước.
Diệp Phàm nhìn mấy người này, hiểu ngay sự tình. Rõ ràng là chuyện này là do ba đồng chí Chủ tịch Đường cùng Lý Khiếu Phong, Cung Khai Hà sắp xếp.
- Đồng chí Diệp Phàm, xét thấy trong chiến dịch Phá Thiên lần này, cậu thể hiện rất xuất sắc. Toàn thể hội nghị thường vụ Bộ chính trị thông qua, quyết định trao huân chương cho cậu.
Chủ tịch Đường nói, một đại tá mang tới một đĩa bạc đi tới, bên trong có rất nhiều đồ vật.
Chủ tịch Đường cầm chiếc huân chương bằng vàng có khắc hình con rồng bay lên, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, đây là huân chương long kim cao quý nhất của quốc gia. Là vinh dự lớn nhất mà nước cộng hòa dành cho cậu. Đương nhiên, đó cũng là điều cậu xứng đáng được nhận. Hy vọng lúc nào cậu cũng nhớ đến vinh quang này mà vì nước vì dân, cho dù ở bất kỳ cương vị nào đều có thể một lòng nghĩ tới quốc gia và nhân dân.
- Vâng!
Diệp Phàm giơ tay chào theo nghi thức quân đội, trả lời rất vang, Chủ tịch Đường tự mình đeo huân chương cho Diệp Phàm.
Mẹ nó, đây là đồ chơi chớ không phải là làm từ vàng ròng. Mắt Diệp Phàm mở to mắt nhìn chiếc huân chương có chút giống huy chương vàng thế vận hội đang đeo trước ngực mình, trong bụng thầm cười.
- Không cần nhìn đâu, mười phần là vàng đấy.
Lúc này, Lý Khiêu Phong đứng bên cạnh nhẹ giọng đùa giỡn Diệp Phàm.
- Tốt lắm, về nhà sẽ tặng cho Viên Viên làm vòng đeo cổ.
Diệp Phàm nhẹ giọng cười cười.
- Tên tiểu tử này.
Lý Khiếu Phong vừa nói vừa trừng mắt
Còn Tề Thiên, sau khi bị thương, được Diệp Phàm dùng thủ pháp mờ ám, nhìn qua cũng chẳng khác gì phế nhân. Cho nên, Tề Thiên xin chuyển công tác đến làm bộ đội địa phương. Đồng chí Cung Khai Hà đã xem xét nguyện vọng của Tề Thiên.
Buổi tối thứ ba, Diệp Phàm vào phòng họp của Tổ đặc nhiệm A. Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm lấy thân phận là Tổ phó Tổ đặc nhiệm A tham gia bộ máy hội nghị Đảng ủy.
Thấy trong phòng hội nghị có vài đồng chí.
Tổ trưởng kiêm Bí thư Đảng ủy – đồng chí Cung Khai Hà.
Tổ phó thường trực – đồng chí Nghiêm Thế Kiệt đã hy sinh, vị trí đó vẫn để trống.
Phía dưới chính là các tổ phó lần lượt là trung tướng Lâm Đống Quốc, trung tướng Thôi Kim Đồng, trung tướng Kế Vĩnh Viễn, thiếu tướng Diệp Phàm, chủ nhiệm giám sát Bộ Chính trị - thiếu tướng Đới Thành, đối diện là quân ủy phòng Liên lạc quân đội Tổ đặc nhiệm A – Tương Đại Hải bị điều đi mới trở về, bởi vì, đồng chí Tương Đại Hải bị hù dọa cho sợ.
Bị Diệp Phàm xử lý hai chiếc răng cửa ngoài ra còn cả cái đầu trọc, thiếu chút nữa còn bị rớt răng hàm. Mà Tương Đại Hải còn không dám nói là Diệp Phàm làm, chỉ có thể nuốt nỗi đau trong bụng.
Tương Đại Hải hiểu được, nếu nói ra chắc cũng chẳng tốt hơn hơn được. Diệp Phàm tỏa sáng như nửa bầu trời thời đại ở Tổ đặc nhiệm A, đồng chí Tương Đại Hải cũng không muốn gây chiến với Tổ đặc nhiệm A
Hơn nữa, còn có vẻ chính mình là không có chí khí. Cho nên, Tương Đại Hải chỉ có thể nói bởi vì lúc đi cầu thang không cẩn thận nên bị ngã đập răng xuống. Đương nhiên, nhóm đồng nghiệp cười đau bụng.
Hiện tại tiếp nhận đồng chí Tương Đại Hải chính là trung tướng Lan Viễn Kim. Hóa ra người này là Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân, sau đó trở lại giúp đỡ công tác ở quân ủy.
Nên đồng chí cũng mới được thăng chức trung tướng, đã bị quân ủy điều tới Tổ đặc nhiệm A tiếp nhận bộ phận của đồng chí Tương Đại Hải. Lần này cấp bậcc chủ nhiệm phòng Liên lạc cũng không được đề cao, xem xét từ phương diện thái độ quân ngũ, Tổ đặc nhiệm A cũng đẩy mạnh việc liên lạc và giám sát.
Đương nhiên, với Tổ đặc nhiệm A – đồng chí Lan Viễn Kim vẫn còn chưa quen. Tuy nhiên, lúc trước anh ta cũng đã bỏ ra khá nhiều thời gian tìm hiểu trước.
Chỉ có điều, trong quân ủy đều là loại cáo già. Không ai muốn đi làm những việc mất sức mà chẳng được lợi cho ai này, cuối cùng liền là rơi vào đầu Lan Viễn Kim. Lan Viễn Kim không biết được trong đó đang gay gắt, anh ta tự tin đi vào phòng họp.
Còn một vị cuối cùng trong số chín Ủy viên Đảng Ủy của ban nòng cốt Tổ đặc nhiệm A chính là Lý Khiếu Phong, Ủy viên thường vụ dự bị này.
Tuy nhiên, Nghiêm Thế Kiệt hy sinh, vị trí Tổ phó thường trực đang trở thành tiêu điểm. Mọi người chỉ cần hiểu là tinh thần của việc này đều là triển khai hoạt động giải quyết các vấn đề.
Ba vị tổ phó Thôi Kim Đồng, Kế Vĩnh Viễn cùng với Lâm Đống Quốc đương nhiên đều chăm chú vào vị trí đó, còn Diệp Phàm, một chút ý định cũng không có.
Căn bản là trong lòng không muốn ở chỗ này, hôm nay có thể đến cuộc họp là mong muốn gặp gỡ mọi người. Còn Đới Trung Thành tuy cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là anh ta tự thấy mình quá nhỏ bé, năng lực còn ít, không thể tranh đấu với cáo già được.
Tuy nhiên, chắc chín người trong ủy viên Đảng ủy thì phải có đến tám người để ý tới. Bởi vì Diệp Phàm thường vắng trong các cuộc hội nghị, đến lúc phải bỏ phiếu thì tạo thành thế cục bốn bốn, vậy là có thể gây nhiều mâu thuẫn.
Vốn Diệp Phàm xếp hạng thấp nhất trong Đảng ủy, nhưng, bởi vì công lao của hắn lớn, tên tuổi vang dội, cho nên đượcngồi trước trung tướng Lan Viễn Kim cùng thiếu tướng Đới Thành.