Quan Thuật

Chương 444: Chương 444: Vụ trưởng Phong ra tay.




Hắn cắn răng một cái, nhìn Phong Thanh Lục bên cạnh, thầm nghĩ:

- Đã cũng là thần tài, còn là ở trong Bộ Tài chính, có thể cầu y ra mặt nói vài câu cũng hữu dụng. Chú Tề giúp mình cũng nhiều rồi, cái mũ Phó Chủ tịch huyện cũng là do chú ấy lấy về cho mình.

Nếu không Chu Càn Dương và Cổ Bảo Toàn đâu có hảo tâmnhư vậy, lập tức giải quyết, còn nói cái gì mà việc đặc biệt cần sự giải quyết đặc biệt. Đời cũng thật khó nói, cái mà chúng ta liều mạng theo đuổi thì một đám lão đại nói một câu là giải quyết vấn đề.

Hắn bạo gan:

- Vụ trưởng Phong, ngài là đại lãnh đạo, có thể gặp được ngài là vạn phần khó khăn. Lãnh đạo thành phố, huyện tín nhiệm cháu , cho cháu trọng trách này, dù nói thế nào cháu cũng phải biểu hiện một chút.

Nếu không Bí thư Chu, Chủ tịch thành phố La, Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ xem cháu thế nào, vì thế chuyện thứ nhất tuy nói khó khăn cực cao, nhưng tuyệt đối không thể làm hư.

Chú xem có thể nói giúp một hai câu để cho cán bộ Ngư Dương có chút ít đón năm mới.

Diệp Phàm mỉm cười chân thành nhưng cũng không lộ vẻ nịnh hót, nhu cương đầy đủ khiến Tề Chấn Đào cũng thầm gật đầu, cảm giác Tiểu Diệp trưởng thành không ít.

- Ừ Tiểu Diệp nói rất thành thực, hôm nay dự buổi chiêu đãi này tôi cũng cảm thấy thoải mái. Như vậy đi, số tiền các anh cần nhận ở Sở Tài chính Tỉnh là bao nhiêu?

Vụ trưởng Phong Thanh Lục mở miệng, tuy nhiên cũng không đồng ý bừa bãi mà hỏi rõ tình huống rồi mới nói, thể hiện sự trầm ổn của đại lãnh đạo.

- Cám ơn ngài, Vụ trưởng Phong. Một khoản là về phát triển trợ cấp nông nghiệp khoa học kỹ thuật, một khoản là giúp đỡ người nghèo, tổng cộng là 800 vạn. Trên cũng đã phê duyệt, tiền còn nằm ở Ban Tài chính. Bọn họ nói chắc là chưa phát kịp đợi đến sang năm, chỉ e Ngư Dương là huyện nghèo khó chờ không nổi.

Vệ Sơ Tinh làm Chủ tịch huyện nên về chuyện này rất quen thuộc .

- Ừ.

Phong Thanh Lục sau khi nghe cũng không lập tức tỏ thái độ mà suy nghĩ cái gì đó, mấy phút sau cười nói:

- Như vậy đi. Hai hạng mục bao gồm 800 vạn đó để tôi hỏi xem có thể lấy ra trước năm mới hay không, coi như chúc mừng đồng chí Tiểu Diệp, ha ha ha.

. Phong Thanh Lục cũng rất dứt khoát, lấy luôn điện thoại ra gọi:

- Anh Học Chính, đã lâu không gặp. Ha ha ha

- Phong lão đệ, vừa đó đã không thấy cậu đâu, nghe nói cậu xuống nhưng không thấy chân thần, làm hại anh phải tìm không dễ a!

Trưởng Ban Dương Học Chính của tỉnh Nam Phúc cười nói.

- Xem ra hai người quan hệ tương đối khá, chẳng lẽ Vụ trưởng Phong ở Bộ Tài chính? Có khả năng, nếu không đại thần tài trong tỉnh Dương Học Chính có thể xưng huynh gọi đệ.

Đám người Chu Càn Dương cũng thầm than.

- Tôi ở đập chứa nước núi Bà La Ngư Dương câu cá gặp gỡ một tiểu tử thú vị tên là Diệp Phàm, hiện giờ làm chủ nhiệm ở đây nhưng sắp thăng lên Phó Chủ tịch huyện rồi.

Nghe hắn nói tới chuyện cửa ải cuối năm của huyện Ngư Dương này hình như rất khó khăn, nói là Ngư Dương có một hạng mục giúp đỡ người nghèo chừng 800 vạn.

Có lẽ 800 vạn ở vùng duyên hải không coi là cái gì, chẳng qua ở Ngư Dương lại là một khoản tiền lớn, không biết có thể lấy trước cuối năm hay không. Nghe hắn nói thảm như vậy thì tôi cũng động lòng. Kinh tế Ngư Dương bắt đầu chuyển động rồi. ha hả, tiểu tử này rất có thủ đoạn, làm món Khiếu hoa ngư có thể nói là nhất tuyệt, lão Dương anh không xuống đúng là đáng tiếc.

Phong Thanh Lục sau khi nói tới đây thì cũng cúp điện thoại.

- Cám ơn! Cám ơn.

Diệp Phàm luôn miệng nói mấy câu. Vệ Sơ Tinh và Cổ Bảo Toàn cũng lên tiếng phụ họa.

- Ha hả, cám ơn tôi làm gì, tôi đâu có làm gì, chỉ gọi điện thoại nói vài câu với lão bằng hữu nói chuyện câu cá.

Phong Thanh Lục ra vẻ tùy tiện khiến Diệp Phàm ngàn vạn, một cú điện thoại của người ta còn hơn những đồng chí Ngư Dương chạy đến mòn chân.

Bữa ăn tối sau khi uống trà nói chuyện phiếm.

Xong thì đám người Chu Càn Dương, La Hạo Thông và Cổ Bảo Toàn đều bịTề Chấn Đào đuổi đi.

- Tề lão ca, hôm nay tôi toàn thắng, năm thành của anh là của tôi rồi, ha ha ha.

Phong Thanh Lục cười ha hả, chắc là cũng la ngà.

- Ai! Con cá này đúng là có mắt. Gặp Phong lão đệ là thần tài từ Bộ Tài chính tới nên đều chui vào câu của ngươi, xem ra có tiền cũng có thể khiến cho cá mắc câu a! Lão tử trong tỉnh thì không đến hỏi thăm, thật đáng giận.

Tề Chấn Đào bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên nhìn thấy Diệp Phàm đang vui vẻ bên cạnh thì nổi cáu:

- Tiểu tử, tổn thất của ta là do ngươi bồi thường!

- Cháu bồi thường, bồi thường cái gì, ngài là Chủ tịch tỉnh, đánh cuộc nhất định là hàng cao đẳng, cháu bồi thường không nổi.

Diệp Phàm hoảng hốt, vội vàng đứng lên luôn miệng từ chối.

- Bồi thường không nổi cũng phải làm, hừ! Tề Chấn Đào gằn giọng, chọc cho Phong Thanh Lục ở một bên cũng cười sằng sặc đắc ý, xem ra hai người lấy chuyện đấu nhau làm niềm vui.

- Chú Tề, cháu không biết các chú đánh cuộc đồi gì, sao biết gì mà bồi thường?

Diệp Phàm khổ sở, liếc nhìn Tề Thiên đang cười thầm kêu lên:

- Bồi thường cái gì, cậu nói đi.

- Hắc hắc hắc, đại ca, chính là thứ kia đó.

Tề Thiên cười gian.

- Là cái gì?

Diệp Phàm vẫn ngơ ngác.

- Cái thứ mà có quan hệ với chị em đó.

Tề Thiên vòng vo.

- A!

Diệp Phàm bị dọa đến lồi mắt, len lén liếc nhìn Tề Chấn Đào và Phong Thanh Lục, thầm nghĩ, “ Hai vị đại lãnh đạo muốn Xuân Cung Hoàn, trời ạ, chẳng lẽ đại lãnh đạo cũng có phòng nhì?”

- Trừng mắt gì, chỉ cho phép các cậu hưởng thụ còn mấy thứ già như chúng tôi thì ngồi không chắc. Không có gì, tăng thêm chút tình thú thôi, nam nhân mà! Thực sắc tính dã có phải hay không? Phong lão đệ, ngươi nói có phải hay không, ha ha ha.

Tề Chấn Đào xổ toẹt.

- Ừ! Nam nhân phong lưu không phải là bệnh, bình thường!

Phong Thanh Lục cũng hùa theo .

- Nói một chút, tiểu tử ngươi còn có bao nhiêu hàng trữ, lấy ra hết.

Tề Chấn Đào hỏi.

- Cháu, cháu chỉ có mấy viên, là người ta phối chế từ bí phương cổ đại. Xong lần chế biến vừa rồi thì lão tiền bối đã vân du rồi

Diệp Phàm vội vàng cười ha hả nghĩ cách đánh trống lảng.

- Đừng nói những thứ khác nữa, mau lấy ra rồi chúng ta còn chạy trở về.

Tề Chấn Đào hừ nói.

- Chỉ có ba viên!

Diệp Phàm nói vẻ ngượng nghịu.

- Ít như vậy?

Tề Thiên đột nhiên mở to mắt trâu.

- Vậy thì con một viên, chú Phong và cha mỗi người một viên, hắc hắc

- Không được! Chú có thêm nửa viên cha cháu bị thu

Tề ca, anh phải giữ lời.

Da mặt Phong Thanh Lục tuyệt không non, dù sao cũng là Bộ Tài chính ra, đều luyện thành đáy nồi rồi.

- Ừ! Thôi đi, viên Tề Thiên cho tôi, anh lấy hai viên.

Tề Chấn Đào hừ nói, trên mặt ra vẻ không vui.

- Cha, con…

Tề Thiên kêu lên thất thanh.

- Còn hàng mà.

Diệp Phàm thì thào.

- Còn là đại ca tốt, ha ha ha.

Tề Thiên lại tươi tỉnh.

- Hảo tiểu tử, còn dám qua mắt ta, còn có bao nhiêu, lấy ra hết.

Tề Chấn Đào quát.

- Để cháu xem.

Diệp Phàm lấy ra cái hộp, mở ra khẽ đếm, đang muốn đáp lời.

- Đưa hộp đây, còn đếm gì?

Tề Chấn Đào bất chấp hình tượng đường đường Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy chộp lấy, liếc mắt đảo qua cười thoải mái:

- Tiểu tử, còn muốn giấu, không tệ, sáu bình chắc là sáu viên rồi. Phong lão đệ ba viên. Cầm đi! Ta hai viên, Tề Thiên một viên, Tề Thiên một viên thì để cha cầm luôn, chúng ta là người nhà còn phân biệt gì nữa.

Tề Chấn Đào vui mừng chia xong hoàn thuốc. Phong Thanh Lục cũng không lên tiếng gì bỏ ngay vào cặp da. Chỉ còn lại Tề Thiên đen mặt không lên tiếng, chắc sợ vừa mở miệng đã bị Tề Chấn Đào nện cho mấy roi .

Tề Chấn Đào nghỉ ngơi một lúc thì ra về. Lúc ra cửa, Diệp Phàm nhân lúc y không chú ý thì lén nhét cho Tề Thiên mấy viên, tiểu tử này lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào cặp da.

- Cám ơn đại ca, em biết anh sẽ không bỏ lại huynh đệ mà, ha ha.

Tề Thiên thì thào với Diệp Phàm rồi đi vào trong xe.

Xe vừa chạy đến con đường giao giữa đập chứa nước núi Bà La và thị trấn Vũ Khê thì Tề Chấn Đào liếc nhìn Tề Thiên, hừ nói:

- Cho mấy viên rồi?

- Cái gì mấy viên, cha?

Tề Thiên cố gắng trấn định nghĩ lừa dối vượt qua kiểm tra, thật ra thì trên mặt liền hiện đầy vết nhăn, trong lòng ai thán một tiếng:” Xong rồi! lão đầu tử đã từng đi lính, quả thực mắt ưng chính tông.”

- Thật muốn ăn cờ-lê có phải hay không?

Tề Chấn Đào nhất thời trầm mặt, hừ lạnh nói.

- Đừng, cha, con cũng không biết. Lúc ấy không có nhìn.

Tề Thiên mặt đen lên, cơ thịt run rẩy kéo cặp da khẽ đếm:

- Ba bình!

- Đưa đây hai bình, lưu cho tiểu tử ngươi một viên. Người trẻ tuổi dùng vật này tuy không có tác dụng phụ nhưng dùng nhiều đối với thân thể cũng có tổn thương.

Tề Chấn Đào nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

- Cha! Lưu hai viên đi!

Tề Thiên tý nữa thì kêu lên.

- Kêu gào nữa, một viên cũng không có.

Lần này thì mặt Tề Chấn Đào đúng là đen thật:

- Tiểu tử ngươi đó, còn muốn lừa cha, ai! Đồ chơi này đích xác là thứ tốt. Cha tuy nói có ba viên, nhưng huynh đệ nhiều, mỗi người nửa viên dùng thử một chút cũng không đủ phần . Đáng tiếc không có biện pháp công nghiệp, nếu không đầu tư nhà máy thì phát tài rồi, ha ha ha

- Sản xuất nhiều chắc chắc không được, cần phải có nội kình súc tích, nghe nói phải là cao thủ thất đoạn trở lên mới làm được.

Những lão đầu ẩn thế như vậy ở Hoa Hạ chúng ta khẳng định không quá hai bàn tay. Đại ca không tệ, lấy được nhiều như vậy.

Hơn nữa dược liệu lần này nghe nói còn là tuyệt phẩm. Cha, Trưởng ban Ngọc của Sở Tài chính Tỉnh kia đối phó với đại ca, chi bằng cha nói một tiếng để cái khoản trợ cấp nông nghiệp kia cũng lấy ra cho Ngư Dương luôn đi.

Bí thư Cổ đem quyền lấy hai khoản tiền này cho đại ca, thật ra là có chút làm khó.

Đại ca vừa thăng quan muốn lấy khoản tiền này, nếu như lão Ngọc đó ngăn cản thì chắc là thất bại tới tám phần. Đại ca không tệ, chuyện này với cha mà nói chỉ là tiện tay mà thôi.

Tề Thiên cầu tình cho Diệp Phàm.

- Tề Thiên, có chuyện gì không thể toàn dựa vào người khác, Diệp Phàm đã có xung đột với Ngọc Sử Giới, hắn là một Phó Chủ tịch huyện, nên tự mình học cách xử lý chuyện này mới được, tuy nói rất phiền toái nhưng càng phiền toái càng có thể tôi luyện.

Nếu như chuyện gì cũng nhờ người khác thì không lợi cho hắn trưởng thành. Nếu như hắn ngay cả chuyện này cũng xử lý không tốt thì Chu Càn Dương tại sao phải đề nghị hắn làm Phó Chủ tịch huyện, mặt mũi của cha là một phần nhưng đại ca của con cũng là một người cơ trí đấy.

Cha tin tưởng hắn sẽ tìm được biện pháp giải quyết .

Người mà, luôn không ngừng trong đau dần dần thành thục, không có đau khổ có đâu người thành thục, hoa ấm trong nhà vĩnh viễn không kiên cường bằng hoa dại.

Đại ca của con muốn bay cao hơn thì phải có dũng khí gánh chịu tất cả. Tiểu tử ngươi cũng phải học hắn một ít. Người ta là một thảo dân, chỉ trong nửa năm đã thăng liền mấy cấp, may mắn đương nhiên là có, người sau lưng trợ giúp chiếm đến hai thành.

Nhưng nếu chỉ như A Đẩu thì có đỡ làm sao cũng không lên. Diệp Phàm nguyện ý làm xuẩn tài A Đẩu hoặc là làm bá chủ Lưu Bị, thì do chính hắn lựa chọn.

Tề Chấn Đào thuận tiện cũng giáo dục con trai, nói mấy lời thấm thía.

Sau đó nói thêm:

- Con cho rằng cha thật vì mấy viên thuốc đó mà đặc biệt chạy tới núi Bà La sao? Tức cười, chỉ là mánh lới thôi. Quan trường nước rất sâu, tiểu tử ngươi còn phải học tập lấy một chút, lăn lộn trong quân đội không thể so với bên chính quyền.

- Con hiểu rồi.

Tề Thiên gật đầu, đưa ra hai viên thuốc.

10 giờ tối.

Lão ca Tào Vạn Niên của Ban tổ chức Thị ủy vui hơn hớn cười nói:

- Diệp lão đệ, đầu tiên phải chúc mừng cậu rồi, đường thăng quan của cậu giống như là ngồi hỏa tiễn. Anh có vỗ ngựa cũng khó mà vượt qua rồi. Sáng sớm ngày mai, Tiêu Bỉnh Quốc của Ban tổ chức Thị ủy sẽ đích thân xuống khảo hạch , Bí thư Chu giao rồi, việc đặc biệt thì giải quyết đặc biệt. Một bên khảo hạch một bên tuyên bố, rốt cuộc lão đệ cậu đi đường nào mà làm lão đệ Kiến Thần cứ cằn nhằn, nói là vào tuổi cậu y còn là một cảnh sát nho nhỏ.

- Cám ơn, đúng là dọa người, nói ra cũng rất phức tạp, cũng có may mắn, ai! Đường quan trường này đúng là lên xuống thất thường, cảm giác phức tạp như cưỡi ngựa xem hoa. Cám ơn Tào ca nhắc nhở, em có phải chuẩn bị gì không?

Diệp Phàm cẩn thận hỏi, đương nhiên, tất cả chuyện ở núi Bà La hắn sẽ không kể vì Tề Chấn Đào dặn dò trước mặt Chu Càn Dương, không ngờ lại làm cả thành phố sôi sục, chủ yếu là vì suy nghĩ đến thân phận Vụ trưởng Phong .

- Chuyện của cậu là tự Bí thư Chu phát biểu. Tiêu Bỉnh Quốc cũng không có gì khúc mắc với cậu, nếu có cũng không dám làm gì, dù sao đây là chuyện mà bí thư Bí thư thị ủy chỉ thị, ai dám âm thầm ngáng chân chẳng phải là gây sự với cái mũ của mình sao. Cậu cứ an tâm công tác là được. Anh sẽ nói với lão Tiêu một tiếng, cậu cứ đợi đó mà mời khách đi.

Tào Vạn Niên cũng tương đối cao hứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.