Cô gái đó là ai, sao trễ rồi còn đi ngoài đường, lỡ gặp người xấu thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Người xấu, có Ngưu tử tao thì còn sợ gì người xấu, ông đây là tổ tông của người xấu đấy.
Ngưu tử này quả thật ngông nghênh.
- Mày ấy à, chẳng ra làm sao.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn tên này, châm chọc nói.
- Anh em, anh là cao nhân. Tôi đương nhiên không sơ với anh được rồi, anh, có luyện võ đúng không?
Ngưu tử nhìn chằm chằm Diệp Phàm như nhìn mỹ nữ. Xem ra, người Trung Quốc ai cũng sùng bái võ thuật.
- Anh còn chưa trả lời tôi?
Diệp Phàm hừ nói.
- Lão gia tôi đã dặn rồi, gặp người xấu không được nói lung tung.
Đừng có lừa tiểu thư nhà chúng tôi. Thấy tiểu thư nhà chúng tôi xinh đẹp, các người muốn lợi dụng đúng không?
Nói thật cho các người biết, chỉ cần các người dám động vào một cọng tóc của tiểu thư nhà tôi, Ngưu đại gia sẽ liều mạng với các người.
Còn nữa, tiểu như nhà chúng tôi là tiểu thư nhà giàu có. Lão gia hắt xì một cái là các người phải vào tù hết.
Ngưu Tử vừa hút thuốc vừa đắc ý nói.
- Ồ, nhà các anh có lai lịch lắm à? Người nhà nào, nói nghe coi. Không thì anh chẳng qua cũng chỉ là thằng khoác lác.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Kim Lăng đại hộ, anh đi mà hỏi, Cổ gia trong Hồng Lâu Mọng, chính là viết về nhà chúng tôi!
Ngưu tử nói, như đang suy nghĩ đó, sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hét lớn:
- Anh đó, thâm độc, dám lừa Ngưu đại gia kể ra, thuốc của anh, ông đây không hút.
Ngưu tử tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vứt điếu xì gà. Hơn nữa, còn hung hăng dùng chân giâm xát. Làm như điếu xì gà là Diệp Phàm không bằng.
Hơn nữa, trong nháy mắt, còn đá một cước về phía Diệp Phàm.
- Còn muốn chơi, chúng ta tiếp tục!
Diệp Phàm cười một tiếng, một cước lại đá Ngư tử bay về đống rác. Ngưu tử điên cuồng chưa từng có, liều mạng xông qua.
Cứ như vậy, bị Diệp Phàm đá tới đá lui qua đồng rác 17, 18 lần. Cuối cùng, Ngưu tử cũng bị Diệp Phàm đá cho nằm gục ở đống rác không động đậy nỗi. Đương nhiên, đó là Diệp Phàm đã hạ thủ lưu tình, chỉ chơi đùa với y.
- Tiểu thư Cổ phủ, lẽ nào Cổ phủ giàu lắm, thú vị đây.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Tiểu thư, cô chạy mau, Ngưu tử không xong rồi. Ngưu tử vô dụng!
Đúng lúc này, Ngưu tử không ngờ lại khóc rống lên.
- Gọi cái quái gì? Anh ta đồng ý đưa tôi về rồi.
Đúng lúc này,tiểu thư họ Cổ mặc áo lông đỏ chỉ vào Vương Long Đông nói.
- Long Đông, làm gì vậy?
Diệp Phàm cảm thấy bất ngờ, hỏi Vương Long Đông.
- Cái này, anh Diệp, anh xem, chúng ta chỉ tốn chút thời gian đưa cô ấy về thôi. Một cô gái, nếu giữa đường gặp kẻ xấu thì sao? Coi như chúng ta làm một việc tốt được không?
Vương Long Đông có chút xấu hổ, nói.
- Thằng nhóc cậu, không phải là thích cô nàng rồi chứ?
Diệp Phàm thốt ra, liếc mắt nhìn cô nàng, thấy khuôn mặt, dáng người đều không tệ, nhưng hơi chanh chua một chút.
- Anh Diệp, anh đừng nói vậy, tôi không có...
Vương Long Đông liếc mắt nhìn cô nàng, đỏ mặt.
- Haha, muốn đưa thì cậu đưa đi, tôi còn phải về, sáng mai phải bay sớm, Long Đông, bye bye nhé...
Diệp Phàm nhìn Vương Long Đông, xoay người bỏ đi, loáng cái đã mất dạng. Còn sau đó xảy ra chuyện gì, Diệp Phàm cũng không rõ lắm.
- Đồng chí Long Đong ơi, cố lên. Nhưng, cô nàng đó chanh chua lắm, đồng chí Long Đông, cậu tự cầu phúc đi...
Diệp Phàm hừ nói.
Diệp Phàm về tới thủ đô.
Đầu tiên, Diệp Phàm sửa sang lại các tài liệu liên quan đi thẳng đến văn phòng của Thứ trưởng Trần Thiên Hòa. Vì, lão chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn.
Trần Thiên Hòa vẻ mặt bình thẳn. Chỉ tay vào ghế đối diện ra hiệu cho Diệp Phàm, nói:
- Về rồi à, ngồi đi!
Diệp Phàm gật gật đầu đặt mông ngồi xuống. Nhìn Trần Thiên Hòa, nói:
- Thứ trưởng Trần, sắp tết rồi. Tôi muốn báo cáo với anh về bước đầu điều tra tình hình Tam nông ở Giang Đô.
- Nhanh như vậy đã có kết quả sao?
Trần Thiên Hòa biết rõ vẫn cố ý hỏi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Sao nhanh vậy được? Chỉ có mấy ngày, không thể nào có ngay kết quả. Chỉ là bước đầu điều tra thôi, cuối năm rồi, cho nên báo cáo trước với anh. Làn này chúng tôi xuống...
Diệp Phàm vừa mở đầu, Trần Thiên Hòa đã khoát tay nói:
- Nếu chưa có kết quả, chỉ là điều tra sơ bộ, vậy cậu không cần báo cáo. Chờ khi có kết quả rồi, năm sau điều tra xong hãy báo cáo. Bằng không, có nghe nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Cái đó, nếu không báo cáo với anh. Bên Ủy viên Trương muốn biết báo cáo thì sao?
Diệp Phàm cố ý chậm chạp một chút, trong lòng đã rõ. Biết Yến Xuân Lai chắc chắn đã thuyết phục được Yến Xuân Lai.
- ủy viên Trương, sắp cuối năm rồi, người ta là ủy viên quốc hội, trợ lý Thủ tướng, có nhàn hạ đâu mà để ý chút chuyện nhỏ này. Cứ vậy đi, cậu quay về, gọi các đồng chí lại nói chuyện, bố trí nhiệm vụ hoặc kế hoạch sang năm của Phòng đốc tra rồi còn về nghỉ tết.
Trần Thiên Hòa khoát tay, vẻ mặt thản nhiên.
- Cái này, tôi có cần báo cáo với Ủy viên Trương. Tôi thấy hơi lo.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trần Thiên Hòa, cố ý nói.
- Cậu lo cái gì?
Trần Thiên Hòa có vẻ bất mãn, hừ một tiếng.
- Không phải nghe nói uỷ viên Trương có chỉ thị, nếu trước cuối năm chưa xử lý xong sẽ hỏi tội người phụ trách phòng Đốc tra sao cho nên, chuyện này dù chưa xử lý xong, nhưng tôi thấy cũng phải báo cáo tình hình cho Ủy viên Trương, để lãnh đạo hiểu và ủng hộ. Bằng không, đột nhiên xử phạt xuống thì cũng phiền phức.
Diệp Phàm cố ý bức Trần Thiên Hòa cho một lời hứa hẹn.
Bằng không, nghe theo Trần Thiên Hòa không báo cáo lên, đến lúc đó Ủy viên Trương mà giơ gậy đánh người chẳng phải mình bị oan ức sao.
Có lời hứa của Trần Thiên Hòa, dù Ủy viên Trương đó đưa gậy lơn, mình cũng có chuyện để nói. Vì chính Thứ trưởng Trần không chịu nghe báo cáo thôi! Không phải Diệp Phàm tôi không chịu báo cáo.
- Không cần, không phải đã nói với cậu, Ủy viên Trượng bận lắm, không rảnh nghe cậu báo cáo. Chuyện này cứ thế đi, tạm thời các cậu cứ nghỉ ngơi, qua tết điều tra tiếp.
Trần Thiên Hòa nói đến đây, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
- Đương nhiên, cũng không thể không cho các đồng chí nghỉ ngơi. Tôi biết các cậu đi xuống đó rất vất vả. Cho nên, cứ về nhà đón tết, bồi dưỡng tinh thần, sang năm mới lại xuống điều tra lần nữa.
- Vậy cụ thể năm sau khi nào lại xuống? Có cần xin Thứ trưởng Trần cấp quyết định không?
Diệp Phàm cố ý phải thử lão già này một chút.
Theo tâm lý của Yến Xuân Lai mà nói, chắc chắn đợi chuyện Hoàng Đằng lắng xuống sẽ bắt tổ điều tra gia tăng phá án. Mà chuyện Hoàng Đằng trong vòng vài tháng chưa thể nào lắng xuống được. Chắc hẳn Trần Thiên Hòa cũng sẽ kéo dài thời gian chưa ép tổ điều tra xuống đó.
Quả nhiên, Trần Thiên Hòa nghe xong, vẻ mặt trầm tư, nói:
- Các đồng chí vất vả rồi, cứ để thang ba tháng tư gì đó hẵng xuống.
Dù sao, phòng Đốc tra cũng có nhiều việc. Cậu là chủ nhiệm cũng bận rộn. Sang năm mới khi bắt đầu làm việc tâm trí ai nấy còn đang ở kỳ nghỉ tết, nhất thời không thể nào có tâm trạng xuống Giang Đô mà công tác cho tốt đâu.
Chi bằng để mọi người điều chỉnh lại tâm lý, tập trung tư tưởng rồi hẵng cuống, như vậy hiệu suất cũng cao hơn. Thời gian xuống đó của các cậu cũng sẽ ngắn hơn.
- Được, tôi sẽ nói với các đồng chí chỉ thị của Thứ trưởng Trần.
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn nói.
- Cậu đi đi.
Trần Thiên Hòa khoát tay.
Diệp Phàm vừa đi, mặt Trần Thiên Hòa lập tức trầm xuống, hừ nói:
- Muốn chọc tức ông đây à, mày còn non lắm...
Diệp Phàm đi nhanh về phòng Đốc tra, đem những gì Thứ trưởng Trần Thiên Hòa nói truyền đạt lại, hơn nữa, còn dặn Chánh văn phòng Phong Nhất Tú ghi chép lại cẩn thận.
Các đồng chí tổ điều tra tỉnh Giang Đô đều ký tên.
- Các đồng chí, chiều nay nghỉ rồi. Đầu tiên tôi chúc mọi người năm mới cát tường. Vạn sự an khang. Năm sau, mọi người đều tiến lên một nấc thang mới.
Diệp Phàm nói. Lập tức cả phòng họp vang lên vỗ tay nhiệt liệt.
Đợi tiếng vỗ tay dừng lại, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Chánh văn phòng Phong Nhất Tú nói:
- Tết rồi, có phát tiền thưởng với tiền trợ cấp cho các đồng chí không?
Cái này, cuối năm phát chút tiền lì xì cho các đồng chí cũng là chuyện bình thường.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi đang muốn báo cáo chuyện này với anh.
Phong Nhất Tú đứng lên, nói.
- Ngồi xuống nói, hôm nay chúng ta không họp, chỉ đang nói chuyện với nhau thôi.
Diệp Phàm khoát tay, ra hiệu cho Chủ nhiệm Phong ngồi xuống hẵng nói.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi ngồi không yên.
Phong Nhất Tú không ngồi xuống, vẻ mặt sầu lo.
- Có chuyện gì sao?
Diệp Phàm giật mình, cũng cảm giác được có gì đó khác thường.
- Chính là tiền thưởng và trợ cấp mà anh vừa nói đó, cái này không cần nói đến. Nói về tiền nhân viên xuống địa phương công tác, chẳng hạn xe cô, phí dừng chân, ăn uống, còn có một vài chi phí khác có kê khai rõ ràng nhưng vẫn khó khăn khi thanh toán.
Phong Nhất Tú nhíu mày nói.
- Trong tài khoản hết tiền rồi à?
Diệp Phàm cũng nhíu mày hỏi, không thể tưởng tượng được lại gặp vấn đề kinh tế
- Còn có hơn mười ngàn, hôm qua vốn định mua quá tết cho mọi người. Lúc đó tôi hỏi chủ nhiệm phòng tài vụ Phương Xuân Ngọc, cô ấy cũng u buồn. Vì, đúng là tài khoản không có tiền. Còn chủ nhiệm lại đang ở Giang Đô, chúng tôi không tiện quấy rầy anh.
Phong Nhất Tú nói.