- Điều đó đương nhiên, ai đạt được thành tích nghĩa là chủ lực của công ty.
Diệp Phàm vẫn đẩy
- Ha ha ha, đúng đúng đúng…
Đỗ Kiếm biết hôm nay nói bóng gió nữa sẽ không ích gì, cười cúp điện thoại.
Diệp Phàm cũng có chút không rõ, trong lời nói của Đỗ Kiếm thì ý kiến của bản thân Đỗ Kiếm vẫn là ý kiến của Ninh lão đại mượn miệng của hắn để truyền đạt.
Nhưng trực giác của Diệp Phàm cảm thấy đó cũng không phải là ý của Trữ lão đại. nếu như là ý của Ninh lão đại, Đỗ Kiếm nhất định sẽ nói Tỉnh ủy tại sao, tại sao lại không được.
Đoán rằng người thật sự đứng sau Trần Viên Kiều chính là vị bí thư Tỉnh ủy Đỗ Kiếm này. Tất nhiên, Đỗ Kiếm cũng là thân tín của Ninh đại lão.
Diệp Phàm tiến thoái lưỡng nan rồi, nếu chọn Ngũ Vân Lượng đi thì đắc tội với Bí thư Đỗ, nếu không chọn Ngũ Vân Lượng… Ngũ Vân Lượng chính là cấp dưới thân thiết nhất của mình.
Hơn nữa, Ngũ Vân Lượng biết cách quản lý du lịch. Hiện giờ, du lịch đã xem như là chủ lực của tập đoàn Hoành Không.
Nhưng, trước mắt Diệp Phàm bừng sáng, có cách rồi.
- Viên Kiều, phân lượng của tôi còn không đủ sao.
Thật ra, khi Đỗ Kiếm gọi điện thoại đến, Trần Viên Kiều còn đang ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm ở phòng khách nhà Đỗ Kiếm cùng với Trần Ảnh, vợ Đỗ Kiếm.
Đương nhiên, hai mắt Trần Viên Kiều lại nhìn về phía cánh cửa nhà tắm. không ngờ Đỗ Kiếm vừa bước ra lại có thể nói câu này.
- Diệp Phàm cũng quá kiêu căng rồi, rõ ràng hiểu rằng ông ám chỉ hắn mà hắn còn không nể tình. Chẳng lẽ Diệp Phàm không biết rằng ông có quan hệ với bí thư Ninh?
Trần Ảnh hơi nổi nóng, trừng mắt nhìn chồng một cái:
- Hiện giờ thời gian rất gấp, không bằng nói rõ đi.
Không thì ông nói ám chỉ với hắn, hắn lại giả ngu với ông. Đến lúc nhân viên này được chọn thì quá muộn rồi.
Việc có thể vào ban quản lý rất quan trọng đối với Viên Kiều. nghe nói là ban quản lý này trên cơ bản là hình thức ban ngành của chính phủ.
Viên Kiều hoàn toàn toàn có thể mượn cơ hội này để mở rộng công ty và được hưởng sự đã ngộ của nhà nước. do đó đường đường chính chính tiến vào đại sảnh của cán bộ ngành sản xuất.
Đoán chừng mọi người có bị đánh vỡ đầu cũng muốn tìm cách vào ban quản lý.
Chắc tạm thời cũng sẽ không được vào, nhưng sau này thì nhất định rồi.
Cùng với sự phát triển của tập đoàn Hoành Không, khu kinh tế Hoành Không chính thức trở thành một khu mới dưới quyền quản lý của hai tỉnh là điều chắc chắn.
Nhưng dự đoán cũng phải 2,3 năm mở rộng nữa. đương nhiên, hiện giờ là đang mở đường.
Nếu không, sau này Viên Kiều lại từ công ty quay trở lại nhà nước sẽ rất phiền toái.
- Vậy ông phải năm chắc đi, nếu không đến lúc không được chuyện tôi lại phải sốt ruột với ông.
Trần Ảnh lầm bầm nói, bởi vì, trần Viên Kiều chính là em họ của bà, quan hệ này ở trong tỉnh không có mấy người biết đến.
- Ai, việc này, hơi khó để nói với bà. Tôi thật sự là khó làm được.
Vẻ mặt Đỗ Kiếm hơi xấu hổ. Chuyện này, để cho Diệp Phàm giả ngu mà qua đi khiến cho Đỗ Kiếm cảm giác thật mất mặt.
- Việc này hay là đi tìm Bí thư Ninh? Diệp Phàm không nghe ông, nhưng lời Bí thư Ninh nói thì sao?
Trần Ảnh nói.
- Bà thật là không hiểu chuyện, chuyện gì cũng có thể tìm Bí thư Ninh sao? Lần trước điều Viên Kiều đến tập đoàn Hoành Không là đã giữ thể diện cho chúng ta lắm rồi. còn muốn tham lam như vậy, làm người phải biết chừng mực. hơn nữa, người muốn nhờ Bí thư Ninh rất nhiều, không phải chỉ có mình tôi.
Đỗ Kiếm hơi tức giận, giáo huấn vợ.
Trần Ảnh tức giận đi lên lầu, Trần Viên Kiều thấy vậy cũng cáo từ đi về.
Đỗ Kiếm lên lầu, thấy vợ không để ý tới mình, không khỏi cười khổ nói:
- Bà không hiểu, bà xem tôi làm Bí thư Tỉnh ủy bao nhiêu năm rồi?
- Năm năm. Tôi nhớ rất rõ.
Trần Ảnh hừ giọng.
- Vậy không phải là đủ rồi sao?
Đỗ Kiếm nói.
- Ý của ông là muốn thay đổi một chút?
Trần Ảnh nói.
- Ai mà không muốn thăng tiến, Đỗ Kiếm tôi là một nam nhân. Không lẽ cả đời chỉ dậm chân tại chỗ ở vị trí Bí thư Tỉnh ủy này?
Đỗ Kiếm hừ nói.
- Vậy, ý của ông là, chuyện của người này nên gác lại?
Vợ của Đỗ Kiếm là người khá thông minh.
- Bà nghĩ xem có phải không, đến lúc đó, khi Tỉnh có thay đổi, tiến cử của Bí thư Ninh là có trọng lượng nhất. Nếu chúng ta dùng hết mọi ân tình rồi, đến khi cần thì phải làm sao bây giờ?
Đỗ Kiếm hỏi lại vợ.
- Vậy, giữ lại. nhưng chuyện của Viên Kiều thật sự không có cách nào sao? Việc này tôi biết nói với tiểu thúc như thế nào. Ông không biết tiểu thúc yêu thương tôi, chăm sóc tôi như thế nào, tiểu thúc đối với tôi còn tốt hơn với Viên Kiều.
Trần Ảnh nói có chút nghẹn ngào.
- Việc này, tôi đã nghĩ ra cách khác. Nhưng ngàn vạn lần đừng dong dài với phía Bí thư Ninh, cả lúc chơi mạt chược cới Hương Ngọc cũng không được nhắc tới chuyện này.
Đỗ Kiếm nói.
- Tôi hiểu rồi, ông cần giữ lại cơ hội.
Trần Ảnh nói.
Diệp Phàm vừa mới gác máy, điện thoại lại reo, lại là lão Thiết đến, cười nói:
- Người anh em, gần đây có đau đầu không?
- Anh cũng nghe nói rồi chứ, anh nói có đâu đầu hay không?
Diệp Phàm cười nói.
- Haiz, chắc chắn là rất đau đầu, gần đây nhận được không ít điện thoại phải không?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Ừm, chủ yếu đều không dám mở máy
Diệp Phàm nói
- nhưng cũng lại không dám tắt máy, rất nhiều điện thoại là của lãnh đạo Tỉnh gọi tới, không nghe thì nhất định không được. nếu tắt máy họ sẽ nói tôi cố ý trốn tránh gì đó, thật là khó.
- Ai, khó cũng phải. Hôm nay tôi gọi điện cho cậu cũng là vì chuyện này
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Anh Thiết cũng tới giúp vui?
Diệp Phàm sửng sốt, thật không ngờ đến Thiết Chiêm Hùng cũng xin hộ người nào đó.
- Chiều nay đồng chí Quách Thiên Minh ở Bộ gọi tôi đi, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì phải bàn bạc với tôi. kết quả không nhắc gì tới đại sự cả, lại cùng tôi nói chuyện phiếm.
Thiết Chiêm Hùng giận dữ nói.
- Không lẽ bộ trưởng Quách cũng có người thân làm việc ở tập đoàn Hoành Không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không phải, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên cười nói.
- Cũng lão đầu cũng thật là, có rắm thì cũng trực tiếp thả vào tôi là được, lại còn phải qua Quách Thiên Minh chơi trò này, không lẽ còn không tin tôi sao?
Diệp Phàm không khỏi có chút giận dữ.
- Ha ha, ta đoán là Cung lão đầu không mở miệng được, không thể mất người này, ngại mà, cho nên biết chúng ta thân thiết mới nói Quách Thiên Minh làm thuyết khách. Thật ra, tôi cũng đã cân nhắc tới, Cung Chí Quân căn bản không cần phải mở miệng cậu cũng sẽ sắp xếp đúng không? Hai người các cậu có quan hệ gì vậy. có phải là máu và lửa không?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đây không phải là lời vô nghĩa sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Hahaha…
Thiết Chiêm Hùng cười lớn, rồi nói:
- Tôi cũng có một chuyện cá nhân.
- Chuyện gì vậy, anh Thiết?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Ngại quá, tôi…
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Anh chính là anh cả mà
Diệp Phàm đùa giỡn nói.
- Dù sao cậu cũng sẽ sắp xếp, tôi sẽ đóng làm anh hùng một lần, nói chuyện này với Quách Thiên Minh cũng không vấn đề gì cả. Đương nhiên, như vậy thì nhân tình của cậu lại chuyển sang cho tôi rồi, xin lỗi xin lỗi nhé.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Vậy thì không có gì, chúng ta là anh em mà. Nhưng tôi đang nghĩ, có phải bộ trưởng Quách hứa hẹn gì với anh, hoặc nói là có vị trí nào trong bộ rồi?
Diệp Phàm cười hỏi, nhạy bén cảm giác được điều gì đó.
- Lão đệ, cậu thật là thần rồi, ngay cả chuyện này cũng biết?
Thiết Chiêm Hùng sửng sốt hỏi.
- Xem ra tôi thật sự đoán trúng rồi.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Đúng là như vậy, Bộ trưởng Quách dự định sắp đến làm ở Ủy ban chính trị pháp luật rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tin tốt lành, có phải Thiết ca đang nhìn vào vị trí thường phó của ông ta?
Diệp Phàm nói.
- Nhìn thì nhìn vào rồi, việc này Bộ trưởng Quách vốn cùng quê với tôi, gia tình cũng rất tốt, nói cho tôi biết trước chuyện này mà. Nhưng quan hệ còn phải do tự mình đi lo, đương nhiên, Bộ trưởng Quách cũng nói là sẽ tiến cử tôi. có điều, chuyện này quá khó.
Th thở dài nói.
- Ừm, Bộ trưởng Quách tuy là cấp phó, nhưng ông ta là “thường phó”, đó lại là vị trí cấp chính bộ. phó bộ này đến chính bộ còn có khoảng cách rất lớn. nếu “thiên tuyến” ở Bắc Kinh không đủ mạnh, căn bản là không có khả năng đi lên. Bộ trưởng Quách chỉ tiến cử anh thôi, còn có đồng ý không lại là ở trên.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, quyền bổ nhiệm chức vụ cao như vậy ở trong tay mấy người kia. Chuyện này đã thuộc về “thiên tuyến” cao nhất rồi. cậu cũng hiểu, việc này rất quan trọng với tôi, nhưng với tôi mà nói, căn bản là chuyện không thể nào. Tôi chính là thiếu “ thiên tuyến”.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tôi hiêu, chuyện này tôi và anh cùng nhau tiến thoái.
Diệp Phàm nói.
- Haha, biết là lão đệ cậu sẽ không quên chuyện của lão ca mà. Việc này phải nắm chắc, một khi Quách Thiên Minh để tin tức này rò rỉ ra ngoài, người ta sẽ ùn ùn kéo đến cạnh tranh.
Những người muốn cạnh tranh vào vị trí như của Quách Thiên Minh cũng không ít, riêng trong bộ thôi, những đối thủ có khả năng cạnh tranh cũng không dưới 7 người.
Cùng với Bí thư Ủy ban pháp luật chính trị các tỉnh, các đồng chí cấp phó của Ủy ban pháp luật chính trị quốc gia, còn có phó của các Viện kiểm sát và Tòa án cấp tỉnh.
Hơn nữa các chức phó của tòa án nhân dân tối cao, nhân mã cộng lại cũng không thiếu rồi, cả nước thì cũng phải đến gần ba mươi người.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Mặc kệ là bao nhiêu người, chúng ta cũng phải thử đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cố gắng là được. Tôi biết, hy vọng này không lớn. nhưng có cơ hội dù sao cũng phải ra sức thực hiện. Nếu không, ngay cả dũng khí thực thiện cũng không có thì còn làm người làm gì nữa?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ha ha.. Thiết ca rất khí phách.
Diệp Phàm cười nói.
Điện thoại của Diệp Phàm hoạt động không ngừng. Các Thiệu Trung cũng tới góp vui, nói bóng gió về chuyện Dương Quý Phương.
- Lão ca, anh muốn nghe lời nói dối hay là nói thật?
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên là nói thật, tôi biết cậu cũng khó xử, nếu có gì lão ca ta sẽ lý giải.
Cái Thiệu Trung nói.
- Bốn danh ngạch tôi muốn vào, và hai phó Bí thư cũng muốn vào có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn rồi, dù có thế nào cũng phải nhường phó Bí thư Đảng ủy vào.
Cái Thiệu Trung nói
- Sau đó mới tính đến những người còn lại, quên mất, tôi quên chưa nói, nhưng lão đệ, ta có chút khó hiểu, còn lại một chỗ, cậu sẽ để cho ai vào?