- Con dơi của tôi đã bị pho tượng Tôn Thủy ở đảo Thất Bảo làm hỏng cho nên tôi liền ngưng tụ một con diều hâu.
Thật sự mà nói, con diều hâu này cũng không phải là nội khí ngưng tụ lại mà thành mà là từ hồn khí của tôi ngưng tụ lại thành.
Lúc đó đại chiến với con chó đen đã tạo ra trong lúc vô ý.
Không thể tưởng được vừa rồi thấy Trịnh Phương không thể đột phá trong lòng quýnh lên lại dẫn nó ra.
May mắn còn có thể thu hồi, nếu không sẽ sai lầm.
Diệp Phàm nói.
- Cậu đã có thể khống chế nói bay về, đó chứng tỏ cậu có thể khống chế nó bay. Chẳng qua năng lực công kích chưa thử qua.
Còn nữa, con dơi của cậu trước kia có cảm giác, giống như là ánh mắt của cậu bay ra ngoài.
Nói có thể thay thế cậu đi tuần tra trong một phạm vi nhất định. Con diều hâu này của cậu có công năng này không?
Thiên Đao hỏi, cũng rất hiếu kỳ.
- Còn chưa từng thử qua, trước kia chưa hề sử dụng, bây giờ có thể sử dụng chứng tỏ là bước tiến nhanh. Nhưng tôi tin tưởng thường xuyên luyện tập sẽ thì công năng của nó sẽ ngày càng nhiều.
Diệp Phàm thực sự có niềm tin.
Nhưng hắn cũng tự biết, diều hâu này thật ra là mễ tác bỉ khâu tương trợ mới ngưng tụ thành, là đồ chất lượng cao của nhà người ta.
Trình tự quá sâu, căn bản là không phải hiện giờ có chút thân thủ có thể khống chế nó. Giống như là một đứa trẻ bắt nó khiêng một túi lớn thì làm sao có thể.
Mới vừa về phòng tắm giặt, Diệp Phàm nằm nghiêng trên giường thuận tay cầm tờ báo lên, lúc này Kiều Báo Quốc gọi điện thoại đến cười nói:
- Phó hiệu trưởng Lưu của trường cậu thật biết điều.
- Sao vậy?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Hình như rất vội, mời chúng tôi hợp tác nghiên cứu khoa học. Tôi hỏi anh ta có dự án không, anh ta lại không trả lời được.
Kết quả là lấy ra một ít lý do căn bản không phải là để sử dụng cho dự án nghiên cứu.
Thấy tôi không nhiệt tình anh ta cũng có chút giận. Nói chúng ta không muốn đáp ứng Phó hiệu trưởng Diệp muốn nghiên cứu, hơn nữa đã bỏ vốn một trăm triệu…
Tôi nói là đúng là có việc này, chúng tôi đã đồng ý với phó hiệu trưởng Diệp. Tiền chúng tôi nhất định sẽ chuyển chẳng qua cũng phải có ý nghĩa có phải không?
Một trăm triệu không thể lung tung xuất ra có phải không? Sau đó anh ta vội vàng nói là muốn làm điều tra ở công ty chúng ta.
Xem có tìm ra được dự án nào để hợp tác nghiên cứu không. Tôi đương nhiên không phản đối. Nói thật, lão già này tuy nói có chút nóng nảy.
Nhưng, anh ta mang đến các chuyên gia lại là món hàng thật.
Nếu như có thể sử dụng tốt có lẽ chúng ta sẽ có được một sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến.
Cho nên, tôi bảo Khổng Ý Hùng dẫn anh đến một số công ty cấp dưới. Mấy ngày này lão già này thật đúng là rất bận, có vẻ như không tìm được dự án hợp tác không về.
- Ha ha, anh ta đang phân cao thấp với tôi. Nhưng, có sức mạnh này cũng tốt, nếu như có thể làm ra được cái gì đó cũng tốt.
Đối với các anh mà nói cũng là chuyện tốt. Hơn nữa Trường đại học Bắc Kinh cũng có rất nhiều sản phẩm mới hợp tác với các công ty.
Bình thường Tập đoàn Hoành Không muốn gọi họ xuống hợp tác sản xuất sản phẩm mới chưa chắc họ đã đến. Lần này phó hiệu trưởng Lưu đã vật tay với tôi. Nếu không, anh ta sẽ không hăng hái như vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Vật tay với cậu, vậy tôi phải ngáng chân mới được.
Kiều Báo Quốc nói.
- Không cần, chẳng những không thể ngáng chân, mà còn phải thúc đẩy việc này.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu nói vậy là có ý gì? Người ta muốn xuống dưới để chỉnh anh, nếu tôi thúc đẩy việc này không phải là quá không nể mặt cậu sao? Tuy nói cậu đến đại học Bắc Kinh cũng không phải việc hàng đầu. Nhưng đầu cũng không thể để cho người khác có phải không? Làm cho lão già này khinh rẻ nhà họ Kiều chúng ta không trị nổi lão.
Kiều Báo Quốc rất khí phách nói.
- Có quan hệ gì đến nhà họ Kiều, là chuyện của tôi. Thật ra mặc kệ phó hiệu trưởng Lưu gây sức ép thế nào tôi cũng không thua.
Phó hiệu trưởng Lưu cho rằng tôi nói khoác. Một trăm triệu này căn bản là các cậu cấp cho trường học của chúng tôi.
Cho nên anh ta muốn tìm ra một dự án sản xuất sản phẩm mới. Một khi tìm được sau các cậu không phải là sẽ thực hiện lời hứa xuất ra một trăm triệu thậm chí nhiều hơn sao.
Đến lúc đó các anh không chịu cho, phó hiệu trưởng Lưu vừa lúc có thể đánh vào mặt tôi. Hơn nữa rất có lý do để đánh vào mặt tôi.
Nhưng, anh nghĩ lại xem, cậu sẽ để cho như vậy sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng không hẳn vậy.
Kiều Báo Quốc lầm bẩm nói.
- Ha ha, không cho cũng được thôi. Đó là đánh vào mặt tôi trước mặt nhà họ Kiều.
Diệp Phàm cười nói.
- Được rồi, không nói mấy lời nhàm chán này nữa. Nhưng phó hiệu trưởng Lưu nhiệt tình làm tôi thật sự có chút cảm động, Một trăm triệu không đủ, nếu thật sự được việc chúng tôi sẽ cấp thêm mấy trăm. Không phải thành lập phòng làm việc Diệp Phàm sao? Cho dù là lời chúng mừng của tôi? Không phải cậu thăng chức sao?
Kiều Báo Quốc đắc chí nói, có vẻ tâm trạng không tồi.
- Đúng rồi, chuyện mỏ quặng đồng núi Bối Tây họ đã giao cho anh?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này có chút phiền, bọn họ dặn, bảo chuyện này chúng ta không cần phải lo. Hoàn toàn để công ty bên kia làm.
Bên này chúng tôi cho bọn họ cái quyền trực thuộc là được. Ngoài ra chúng tôi còn có một khoản đầu tư.
Việc này thật đáng ghét, nghe nói mỏ quặng này hàm lượng đồng rất cao. Khai thác chắc chắn chính là món lãi kếch xù.
Đến lúc đó kiếm được tiền có phải là phần lớn thuộc về tập đoàn chúng ta không.
Nhưng số tiền này trên thực tế chúng ta không được giư còn phải bí mật qua tay cho bọn hắn.
Cứ như vậy các đồng chí cấp dưới sẽ không rõ đạo lý trong đó. Còn tưởng rằng tôi đang làm gì, đem nhiều tiền như vậy coi như không có.
Đến lúc đó sau lưng có người thống một đao nhỏ tôi liền không có cách giải thích.
Không cần nói chuyện kiếm được tiền, ngay cả hiện giờ đã có đồng chí có ý kiến.
Kiều Báo Quốc ra vẻ có chút buồn rầu.
- Hả, còn chưa bắt đầu đã có người theo dõi?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải lập tức sẽ bắt đầu rồi sao? Có người đưa ra một số vấn đề trong hội nghị thường vụ. Ví dụ vì sao công ty Thanh Viễn không thảo luận trong hội nghị thường vụ? Chỉ trích tôi độc đoán ngang ngược.
Chuyện lớn như vậy không ngờ không thảo luận trong hội nghị thường vụ và ban giám đốc của tập đoàn. Tôi nói công ty trực thuôc, chính là mượn tên tuổi của chúng ta.
Nhưng có đồng chí lại đưa ra trực thuộc cũng đúng, vậy phí trực thuộc cho nhiều hay ít, sao không thấy chuyển đến tài khoản của công ty?
Hơn nữa, có đồng chí còn nói thẳng trực thuộc vẫn không được phải hùn vốn. Bởi vì núi Bối Tây chắc chắn kiếm được tiền.
Cậu bảo tôi phải giải thích thế nào. Chẳng qua tôi nói rõ với các vị đồng chí đó, đây là chuyện cấp trên quyết định không để cho chúng ta nhúng tay. Tôi nào dám
Kiều Báo Quốc giận dữ nói.
- Có chút phiền phức, không như vậy cũng được. Hiện giờ Công ty Thanh Viễn trực thuộc tập đoàn Hoành Không đã là một củ khoai lang nóng bỏng tay, chi bằng áp đặt tránh cho người ta phiền toái.
Diệp Phàm nói.
- Làm như thế nào?
Kiều Báo Quốc hỏi.
- Hái rơi là được. Nếu trực thuộc chúng ta đem nó vòng vo là được. Chuyển cho Lam Tồn Quân phụ trách mỏ quặng của tập đoàn.
Đến lúc đó không liên quan gì đến cậu. Huống chi lần trước Tập đoàn Hoành Không đã xảy ra chuyện công nhân bị bắt cóc khi xây dựng trạm phát điện ở nước ngoài. Tôi tin tưởng rất nhiều đồng chí còn lo lắng khi phát triển kinh doanh ở nước ngoài.
Núi Bối Tây càng không yên ổn, nếu anh đưa ra đề nghị này tám phần không ai phản đối. Ai muốn phản đối có thể vậy bảo anh ta đến núi Bối Tây phối hợp với Trương Hùng là được.
Có lẽ các thành viên bộ máy cũng không có người muốn làm việc này.
Diệp Phàm cười nói.
- Cách này hình như không tồi. Nhưng cậu làm vậy tổng giám đốc Lam không phải cũng rơi vào hoàn cảnh của tôi sao?
Kiều Báo Quốc hỏi.
- Ha ha, đến lúc đó chúng tôi lại một lần nữa tổng hợp. Ví dụ một công ty tài chính nước ngoài chiếm 51% cổ phần của Công ty Thanh Viễn.
Mà tập đoàn mỏ quặng của quốc gia chỉ chiếm trên ba mươi phần trăm cổ phần của công ty. Vậy khai thác mỏ quặng sẽ không gặp chuyện gì.
Đương nhiên, như vậy tập đoàn mỏ quặng cũng kiếm được khoản lợi nhuận kếch xù. So với tập đoàn hoành không thì tập đoàn khai thác mỏ có kinh nghiệm hơn nhiều.
Người ta muốn lấy quặng, Tập đoàn Hoành Không còn chưa mở rộng nghiệp vụ. Hơn nữa Tập đoàn Hoành Không tay cũng quá dài, sạp cũng đủ rộng.
Tôi thấy không cần phải nhúng tay vào nghề này. Hiện giờ hãy thu đuôi thật tốt, chờ kiếm tiền là được, tốt nhất là vững vàng một ít cho thỏa đáng.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, tôi cũng có ý này không phải Kiều Báo Quốc tôi không có trí tiến thủ, trước mặt tình huống này thật sự không thích hợp ra ngoài
Ổn định phát triển sản phẩm mới là việc làm trước mắt của tôi. Việc này quyết định như vậy rồi.
- Còn nữa, cậu nhanh chóng liên hệ với Tổng giám đốc Lam đi, tôi hi vọng có thể giải quyết chuyện này trong năm nay, càng kéo dài càng phiền toái.
Hơn nữa, hiện giờ tôi vừa đi lên ngồi cũng chưa vững, không muốn để lãnh đạo các công ty con bàn tán nhiều.
Kiều Báo Quốc xem ra cũng nóng nảy muốn rời tay việc này.
Diệp Phàm gọi điện thoại trao đổi với Lam Tồn Quân một chút, cậu ta đồng ý. Diệp Phàm lại gọi điện thoại cho Cung Khai Hà bàn chuyện này.
Cung Khai Hà cũng lưng chừng nói ngày mai cùng Diệp Phàm đến báo cáo Chủ tịch Đường rồi quyết định.
Mười giờ sáng hôm sau Diệp Phàm cùng Cung Khai Hà đem công văn đến văn phòng Chủ tịch.
Trước kia đến đây là đánh gần cầu, hôm nay không giống với. Chính là báo cáo công việc. Cho nên tâm trạng Diệp Phàm có chút kích động.
Chào xong hai người ngồi xuống ghế đối diện Chủ tịch Đường.
- Nếu việc gấp cứ nói thẳng đi.
Chủ tịch Đường nhìn hai người nói
- Tổ đặc nhiệm A chúng ta định hùn vốn khai thác mỏ quặng núi Bối Tây.
Diệp Phàm trực tiếp nói ra
- Tổ đặc nhiệm A khai thác mỏ quặng, ha ha, khi nào thì Tổ đặc nhiệm A lại đi kinh doanh vậy?
Chủ tịch Đường không ngờ cười cười.