Nghe nói hoàn dược này là thu thập các loài động vật hoặc chim kịch độc
phối chế mà thành, như là mắt vương xà, hạc đỉnh đỏ, ngay cả mấy loài cá độc cũng không bị bỏ qua, như là rắn biển...
Những chất độc
này trải qua quá trình luyện của các chuyên gia nghiên cứu của tổ chức
Huyết Trích Tử. Đương nhiên, ở thời đại này thì chúng vô cùng lợi hại.
Hiện tại có lẽ chỉ có lựu đạn là có thể mạnh hơn thứ này.
Tuy nhiên, đối với xã hội nằm dưới tay Diệp Phàm thì vẫn có tác dụng. Khi
quyết đấu với đối thủ mà bất chợt sử dụng nó thì uy lực cũng tương đối
lớn.
Hơn nữa, nội khí của cao thủ trong nhà mà ra tay thì có thể thao túng độc dược này, uy lực đương nhiên mạnh hơn không ít.
Tối nay Diệp Phàm muốn thử uy lực của Huyết Xuân Hoàn, nếu như thí
nghiệm này thành công thì có thể dùng dược hoàn này làm thuốc chữa bệnh
cho Xa Nhất Đao. Hơn nữa, Diệp Phàm đoán.
Huyết Xuân Hoàn này chắc chắn có tác dụng tăng cường độc trong cơ thể tại đan điền. Chất
độc này vào thời điểm hợp lý có thể phun ra một loại độc đàm. Độc đàm
này có tác dụng tấn công đối thủ một cách thần kỳ.
Một vài
người đã từng sử dụng loại độc này. Kỳ thực là không thể gọi nó là độc
đàm, về căn bản thì nó chính là độc tại đan điền bị ép tới mức phải phun ra ngoài và hòa lẫn nước miếng như là một trái bom.
Ngay cả một cao thủ ở ẩn này cũng đã thử qua, Diệp Phàm nghĩ độc đàm này thực sự rất có uy lực.
Nếu như có thể nâng cao chất lượng, tăng cường độc tính của nó thì đến
lúc đó, trong tình huống khẩn cấp mà phun nó ra thì nó chính là một sát
thủ bậc nhất, và nó cũng là một loại vũ khí hộ mệnh cho Diệp Phàm.
Hiện tại bảo kiếm đã bị người nhà Nam Vân ở thành phố Kim Lăng đem đi
rồi, ngày đó tuy rằng nói là mang người này đi giúp đỡ việc của Vương
Long,
Tuy nhiên, bây giờ bảo kiếm không thể cầm về. Hơn nữa,
Diệp Phàm thề, phải dùng năng lực của chính mình khiến cho người nhà Nam Vân đưa lại bảo kiếm.
Việc cấp bách hiện tại là chữa khỏi bệnh cho Xa Nhất Đao, bởi vì, Xa Nhất Đao là vũ khí lớn nhất của hắn.
Thứ hai, Xa Thiên cũng trung thành với hắn như vậy, Diệp Phàm cũng
không muốn thấy Xa Nhất Đao mất đi đứa con độc nhất của mình. Còn một lý do quan trọng hơn nữa là, Phí Thanh Sơn đột nhiên muốn có được sự giúp
đỡ của Xa Nhất Đao.
Sau khi vận khí, Diệp Phàm nuốt một viên Huyết Xuân Hoàn.
Tuy rằng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng Huyết Xuân Hoàn này cũng mang đến cho Diệp Phàm không ít khổ sở.
Đầu tiên, đan điền như một chảo dầu sắp sửa nổ tung, Diệp Phàm hiểu
được rằng, đây là lúc độc tính bắt đầu phát tác. Diệp Phàm dồn khí xuống đan điền, để có thể giảm bớt một chút đau đớn.
Tuy nhiên,
dường như đau đớn này đến từ thần kinh, căn bản là không thể hóa giải.
Diệp Phàm cắn răng chịu đựng. Ước chừng khoảng một giờ sau thì đau đớn
cũng giảm đi không ít. Đoán chừng là dược hiệu phát huy tác dụng.
Diệp Phàm vừa mới nhẹ nhàng thở ra, không ngờ là một luồng khí lạnh
theo độc ở đan điền lập tức phun ra. Dường như độc ở đan điền được ném
vào Bắc cực mấy vạn năm vẫn chưa được hóa giải.
Không lâu
sau, toàn thân Diệp Phàm bị bao quanh bởi một màn sương trong suốt lạnh
như băng. Lớp băng ngày càng dày, dường như có thể biến thành một tảng
băng.
Tuy nhên, vẫn may mắn là màn sương lạnh đó không phải
là một khối băng. Bằng không, chỉ sợ Diệp Phàm có bị đông cứng hay không cũng khó mà nói được.
Về sau thì lúc lạnh lúc nóng, giằng co suốt 3 giờ Diệp Phàm mới cảm giác được thật sự thoải mái. Đây liệu có
phải là phút thoải mái nhất. Diệp Phàm thậm chí còn trải qua cảm giác
đau đớn của người mẹ.
Không ngờ là cái khỉ gió này lại khiến
cho người ta có cái cảm giác đó. Chẳng lẽ chữ Xuân trong Huyết Xuân Hoàn được bắt nguồn từ đây...
Sau cảm giác thoải mái, Diệp Phàm
cản thấy dường như độc trong đan điền đang tràn đầy. Biết được công dụng của độc dược này không ít. Chỉ cần há miệng ra, độc đàm có thể phun xa
đến cả 30 mét chứ chẳng chơi.
Phun một cái, cái cây to hai người ôm còn không hết không ngờ bị thủng một lỗ to, ước chừng to bằng cái chậu to.
Hơn nữa, trên thân cây có một mẳng cháy đen, hình như vẫn còn ăn sâu
vào bên trong. Phẩm chất của độc này xem ra đúng là đã được thay đổi.
Nếu như độc này muốn nổ trên người thì cũng tốt. Đương nhiên, đối thủ
của Diệp Phàm toàn là những cao thủ. Nếu như chỉ một hơi độc đàm mà muốn tiêu diệt hết bọn chúng thì cũng là chuyện không thể. Xem ra, cần phải
tăng cấp độ mạnh lên mới được.
Cứ như vậy, liên tục 5 ngày.
Mỗi ngày một viên, cảm giác độc ở đan điền ngày một phát triển hơn. Cơ
thể Diệp Phàm cũng không khác là mấy, có lẽ độc ở đan điền cũng đã đạt
tới giới hạn cao nhất rồi. Nếu như uống thêm một viên nữa chắc người sẽ
chết vì độc trước.
- Sa tiền bối, chuẩn bị xong chưa?
Diệp Phàm liếc nhìn Sa Nhất Đao một cái rồi hỏi. Còn Xa Thiên thì đứng cách chỗ của cha anh ta không xa.
- Đã chuẩn bị xong rồi.
Xa Nhất Đao buột miệng nói ra.
- Tiền bối có lẽ đã suy nghĩ kỹ, làm như vậy thì tính nguy hiểm tương
đối lớn. Hơn nữa, bản thân cũng chưa từng thử qua, thêm nữa, phương pháp cũng là do Sửu Vô Đoan nghĩ ra, chỉ sợ đến lúc đó...
Diệp Phàm nói đến đây thì thở dài.
- Không sao, dù sao cũng một lần chết. Bây giờ không chết thì sang năm
cũng phải chết, nếu may mắn có thể thành công thì thật đáng giá.
Tuy nhiên, nếu như không thể thành công, hy vộng anh Diệp có thể chiếu
cố cho Xa Thiên con trai tôi một chút. Sau này khi anh Diệp đạt tới cảnh giới bán tiên thiên có thể giúp tôi...
Bằng không, thù của Xa gia mãi mãi không thể báo được. Tôi ở dưới cửu tuyền cũng không khỏi bất an.
Xa Nhất Đao còn có chút bận tâm, thế nhưng đối với cái chết xem ra rất coi nhẹ, con người tỏ ra rất rộng rãi.
- Không thành vấn đề, chúng ta bắt đầu đi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Thế là, bỏ qua cách của Sửu Vô Đoan. Xa Nhất Đao vận khí “ hoan hỉ phật điệp khiêu”, một luồng khí bao quanh người Xa Nhất Đao.
Còn
Diệp Phàm thì thả lỏng cơ thể và tinh thần, phối hợp với Xa Nhất Đao ép
cho khí độc trong đan điền đi ra để Xa Nhất Đao hấp thu vào.
Quá trình tương đối mạo hiểm, biểu hiện xấu nhất của Xa Nhất Đao là mũi
nhỏ máu và toàn thân như sốt rét. Thậm chí còn dặn Xa Thiên chuẩn bị hậu sự.
Tuy nhiên, may mắn là khổ tận cam lai. Sau một đêm, tinh thần Xa Nhất Đao đã tốt hơn nhiều rồi.
- Cảm ơn anh Diệp, tôi cảm thấy độc tố trong người dường như đã được ép ra ngoài đến một nửa. Cứ như thế này chắc tôi phải sống thêm 5 năm nữa.
Hơn nữa, bởi vì chất độc giảm bớt, nội công cũng được hồi phục rất nhiều.
Xa Nhất Đao vẻ mặt cảm kích, nói:
- Nhưng Diệp sau này có việc gì cứ nói với Xa Thiên một câu, lên núi
đao xuống biển lửa thì tôi không dám nói, chỉ cần là Xa Nhất Đao tôi còn một hơi thở, nhất định sẽ giúp anh Diệp hoàn thành.
- Xa
tiền bối chớ vội vàng, độc tố của ông còn phải làm từ từ. Đợi cơ thể của ông hồi lại, chúng tôi sẽ đến, có lẽ là sẽ không lâu lắm.
Không phải tôi muốm ông chỉ sống thêm có 5 năm, mà là vài chục năm nữa.
Dựa vào thân thủ cấp 12 này của tiền bối, sau khi cơ thể hoàn toàn khỏe
mạnh, nếu có cơ hội thì có thể phá vỡ cảnh giới bán Tiên Thiên.
Mối thù của Xa gia tốt nhất là do Xa tiền bối dẫn đầu đi làm mới được. Diệp mỗ lúc đó nhất định sẽ giúp đỡ là được.
Diệp Phàm mạnh miệng, không ngờ đôi mắt Xa Nhất Đao chợt đỏ, xem ra đã quá cảm động rồi.
- Nói hay lắm, nếu như Tống Vô Thu có thể chết dưới tay của Xa Nhất Đao này, thì xem như đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời tôi. Mượn lời
chúc của cậu, Xa mỗ nhất định phải sống sót.
Xa Nhất Đao đột nhiên hào hứng, còn nói:
- Diệp tiên sinh, cậu cảm thấy “ hoan hỉ phật điệp khiêu” của Xa gia thế nào?
- Một cặp trò vui đặc biệt, có nó thì như là hổ thêm cánh. Có thể thực
hiện được giấc mộng tự do bay lượn trong không trung của chúng ta.
Diệp Phàm cười nói, chợt giật mình, cảm thấy dường như Xa Nhất Đao còn có bí mật gì đó chưa nói ra.
- Đúng vậy. Có thể thực hiện được. Hơn nữa, “hoan hỉ phật điệp khiêu”
của chúng ta đã trải qua rất nhiều khổ luyện, không thể dễ dàng để người khác làm hỏng như vậy được.
Hơn nữa, nếu như không có nội
lực ép vào phía dưới rất nhỏ rất nhẹ. Trên người như bình thường. Bình
thường có nội lực hỗ trợ thì việc thu phóng không hề ảnh hưởng đến cơ
thể.
Xa Nhất Đao tỏ ra đắc ý nói. Nhìn Xa Thiên một cái, nói:
- Đáng tiếc là vật này hàng chính tông khó tìm quá, ngay cả da trăn
trên người tôi cũng là hàng nhái, không thể so sánh được với cái trên
người Xa Thiên.
Tuy nhiên, nếu Diệp tiên sinh có hứng thú,
tôi biết một nơi vẫn còn một cặp. Cặp đó nếu so với Xa Thiên thì vẫn cao hơn một bậc.
Xa Thiên mượn đôi cánh đó thì cũng chỉ đạt được độ cao hơn trăm mét. Nhưng nó chắc chán có thể giúp Diệp tiên sinh bay
cao tới mấy trăm mét, thậm chí là có thể tự do bay lượn trên bầu trời
cao.
- Còn có loại bảo bối này sao, cha, ở đâu vậy?
Xa Thiên cũng không khỏi hưng phấn.
- Nói thật thì chuyện này vẫn còn là một bí mật, chỉ là muốn có được bí mật này thì rất nguy hiểm. Từ sau khi tới TQ tôi sớm đã có ý tưởng này, chẳng qua vì độ nguy hểm rất cao nên chưa nói cho Diệp tiên sinh biết.
Diệp tiên sinh là đại ân nhân nhà họ Xa, tôi không muốn anh gặp phải bất trắc.
Xa Nhất Đao nói rất chân thành.
- Nguy hiểm quá thì thôi đi.
Xa Thiên có chút nuối tiếc.
- Không sao, trước tiên Xa tiền bối hãy nói về bí mật này, chúng ta
tính toán lại một chút, nếu như thật sự là quá nguy hiểm thì có thể bỏ
qua. Còn nếu nắm chắc bảy tám phần thì chúng ta có thể đi vạch trần bí
mật này rồi.
Diệp Phàm hỏi, thực sự là hắn rất có hứng thú.
Đối với chuyện đôi cánh giả này, Diệp Phàm thực sự rất muốn có. Đã từng nghĩ xem làm sao để Xa Nhất Đao nói ra chuyện về nó.
Tuy nhiên, sau đó Xa Nhất Đao lại nói chuyện này rất khó khăn. Xa Nhất
Đao cũng là người có nội công thâm hậu nhiều năm, sử dụng rất linh hoạt. Nếu không, không dám nói chuyện gì to lớn, chỉ nguyên việc hoàn thành
gánh nặng này, cũng khó mà làm được.
- “Hoan hỉ phật điệp khiêu” này cũng không phải là gia truyền nhà họ Xa, mà là do tổ tiên đã may mắn lấy được ở Ấn Độ.
Truyền thuyết nói trong chùa hoan hỉ có một cặp bướm, cặp bướm đó là
một loại mặt hàng chính tông. Còn về nguyên liệu chế tác và hình dáng nó thế nào thì tôi cũng không rõ lắm.
Tuy nhiên, bí mật này chỉ có nhà họ Sa mới hiểu được. Năm đó là do tổ tiên đã cứu một trưởng lão
trong chùa nên mới có được đôi cánh giả đó của Xa Thiên.
Theo như lời của vị trưởng lão đó, cho dù là cánh giả nhưng nó cũng là bảo vật trong chùa.
Như vậy đôi cánh đó là do đại sư Thích Gia Sa Ý trải qua trên trăm năm mới luyện thành được.
Cho tới nay thì nó vẫn còn ở trong chùa Hoan Hỉ, đương nhiên, đại sư đó lúc viên tịch đã giải thích. Nếu như vị tăng nhân kia có thể nhận ra
đôi cánh đó thì đã sớm lấy đi rồi. Kỳ thực là cậu có thể di chuyển được
nó.
Chỉ có điều cũng hơi tiếc, hơn một nghìn năm nay vẫn chưa có ai lấy được nó. Cao thủ trong chùa cũng đã thử, tuy nhiên, không ai
có thể làm cho nó đứng dậy.
Vẫn không ai mang nó đi nên sau đó nó trở thành vật trấn giữ chùa Hoan Hỉ.
Xa Nhất Đao nói.
- Đại sư Thích Gia Sa Ý nội công rất cao phải không?
Diệp Phàm hỏi.