Quan Thuật

Chương 1953: Chương 1953: Xác ướp ngoài hành tinh




Tất cả mấy người đều động quyền động cước đánh nhầu cả lên. Hơn nữa, chẳng phân biệt được quốc tịch hay cái gì sất, gặp gì đánh nấy, trong đại điện lập tức trở nên hỗn loạn hết cả.

Diệp Phàm nhìn lại không ngờ phát hiện Vương Nhân Bàng hai tay duỗi ra bế ngang lưng Thập lục muội.

- Dừng lại!

Diệp Phàm sốt ruột, muốn tiến lên giữ lại. Tuy nhiên, đã có người không cho hắn ra tay. Lúc này, hai tên Ả Rập vọt lại, người ôm chân kẻ giữ tay cùng giáp công Diệp Phàm.

- Cút ngay!

Diệp Phàm múa quyền đánh ra, kỳ thực, chính hắn cũng có chút kinh nghi. Hai tên này khí lực rất lớn, lại xông lên theo thế giáp công, Diệp Phàm căn bản là không thể thoát thân ra được.

- Làm gì vậy?

Thập lục muội gấp gáp tung một cước nhằm qua eo lưng Vương Nhân Bàng.

- Monalisa em yêu, Nhân Bàng đến đây, em lấy anh nhé!

Vương Nhân Bàng kêu to, giơ tay ra bắt lấy vế chân Thập lục muội.

Đồng thời thuận tay xé toang ra, Thập lục muội mới có thân thủ ngũ đẳng, không phải đối thủ của bắt đẳng nhị nguyên như Vương Nhân Bàng. Hơn nữa anh chàng này căn bản là hoá điên dại rồi, khí lực vô cùng lớn. Thập lục muội không thể chống cự lại, cả tấm thân bị Vương Nhân Bàng ôm gọn vào trong lòng.

Vương Nhân Bàng một mặt không ngừng kêu la rên rỉ'Monalisa', hai tay thì lại vẫn không chịu dừng lại. Két thêm tiếng nữa, bọ quần áo phòng hộ của Thập lục muội đã bị y xé rách mấy mảng lớn. Tuy nhiên, đồ phòng hộ này khá là bền chắc, Vương Nhân Bàng gặp lúc xé không ra, liền đâm ra nóng nảy.

Tay kia mò xuống dưới chân, vớ được một con dao găm. Két thêm mấy tiếng nữa, quần áo của Thập lục muội đã bị y dọn sạch trơn.

- Chúng ta làm một huỵch đi, lên giường nào...

Vương Nhân Bàng kêu lên, ôm lấy Thập lục muội thân mình nhoáng lên một cái cút vào một góc, chắc cha này cứ nghĩ sàn nhà chính là giường.

- Tình Thứ, cô ấy là Thập lục muội đó!

Diệp Phàm gắng gượng hô lên một câu cuối cùng rồi sau đó cũng loạn cào cào hết lên. Trong ánh mắt thẫn thờ hắn phát hiện không lâu sau thì Thập lục muội và Vương Nhân Bàng đã bám rịt lấy nhau lăn tròn thành một khối...

- Thôi xong rồi...

Diệp Phàm trong lòng rốt cuộc thầm than một tiếng, không muốn nhìn nữa. Một cước thật lực sút vào mông tên Ả Rập, người này kêu thảm một tiếng bay ra đến năm sáu mét có hơn.

Lại bị một người Mĩ tiến lên một cước giẫm trúng đầu, người Ả Rập muốn đứng lên, tuy nhiên, tên Mĩ kia ác thậm, tiến lên bồi luôn một dao găm, tên kia lập tức hết nhúc nhích.

- A á á a...

Mơ hồ bên tai vọng đến tiếng kêu thảm thiết của Thập lục muội, Diệp Phàm vừa tranh thủ quay đầu nhìn lại, phát hiện Vương Nhân Bàng kêu lên:

- Không thể ngờ được chơi Monalisa lại sướng như vậy, hàng ngon quá!

Khung cảnh trong điện phủ điên cuồng hết thảy. Các lộ cao thủ đều đánh nhau loạn hết cả lên, Diệp Phàm cũng không khác gì. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, thi thoảng vẫn liếc qua phía Vương Nhân Bàng.

Anh chàng này vận khí phải nói là quá tốt, núp ở một góc hẻo lánh trong điện phủ hưởng khoái lạc, không ngờ cũng không có ai qua đánh hai người bọn họ.

Đúng lúc này, mấy tên không cẩn thận đụng phải quan tài pha lê ở trung tâm đại điện.

Hình như đột nhiên phát hiện ra gì, mười mấy cao thủ tất cả đều điên cuồng cố đoạt lấy quan tài pha lê.

Đánh, đập, đá, họa là thủ đoạn gì cũng đều dùng tới. Chiếc quan tài pha lê kia không ngờ không chút động tĩnh. Lúc này, một tên nổi điên, quát to một tiếng, ném mấy quả lựu đạn lên trên quan tài pha lê.

Doạ đến nỗi đám người vốn có bản năng xu lợi kia trốn hết ra cả bốn phía.

- Mau mặc quần áo vào!

Diệp Phàm thình lình tới trước mặt Vương Nhân Bàng, đoạn ném hai bộ quần áo qua cho y.

Vương Nhân Bàng hình như cũng đã hơi tỉnh táo, sau khi cùng Thập lục muội lăn lộn một trận thì cũng đã chịu mặc quần áo vào.

Mười tám quả lựu đạn tạo nên tiếng nổ cực mạnh vang lên, sau đó một trận khói đen nghi ngút bay qua. Ai nấy phát hiện quan tài pha lê không ngờ đã bị nổ tung. Phát hiện bên trong có một cái xác khô trong tư thế nằm, được gìn giữ trong điều kiện khá tốt. Dung nhan cái xác khô xem ra còn quan sát được khá rành mạch.

Hẳn là một phụ nữ.

Trên đầu đội một thứ giống như vương miện được đúc bằng bạch kim, không ngờ ngay cả tóc cũng chưa bị mục rữa. Trên người mặc chính là một loại bào phục có màu vàng giống kiểu tơ lụa.

Nữ tử ánh mắt đã khô héo, tuy nhiên có hiện lên sắc đỏ. Bào phục bên ngoài treo một chuỗi xuyến bằng đá với các màu đen, đỏ, xanh lục... Bên cạnh cũng chất đống rất nhiều loại đá kỳ quái này.

- Người ngoài hành tinh đó!

Không biết ai kêu lên một tiếng.

Mười mấy cao thủ ngoại trừ vừa rồi lúc hỗn loạn đã chết mất mấy người ra thì tất cả đều như ong vỡ tổ tranh nhau nhao ra.

Tuy nhiên, từ khi quan tài bị nổ tung, các loại ảo giác không ngờ là đều đã biến mất. Cái hố trên tường cũng không thấy đâu, vách tường lại khôi phục độ trơn nhẵn. Không có cái gì Monalisa lẫn Lan đình tự, càng không có kim cương lớn nhỏ, cũng không có 'Bát tuấn đồ' mà Diệp Phàm ngộ nhận ra.

Chỉ là mấy vách tường trơn tru nhẵn nhụi. Mà toàn bộ tạo hình nhìn qua hơi giống như là cung điện thời cổ đại. Ảo giác vừa nãy nhìn thấy phỏng chừng là do ý nghĩ mỗi người tự tưởng tượng ra. Hơn nữa, cũng có liên quan đến luồn sáng do quan tài pha lê ở giữa này phóng ra.

Đương nhiên, nếu khối thây khô này thật sự là thi thể người ngoài hành tinh thì giá trị nghiên cứu khoa học sẽ là rất lớn. Đối với người ngoài hành tinh thần bí, không quốc gia nào là không muốn tìm ra đáp án.

Diệp Phàm nhìn Vương Nhân Bàng và Thập lục muội liếc mắt một cái, phát hiện trên mặt hai người này vẫn đỏ bừng. Vương Nhân Bàng có chút ngượng ngùng hồn nhiên mỉm cười một chút. Nhỏ giọng lí nhí:

- Chuyện này, ngượng quá, vừa rồi, chuyện đó...

- Không cần này nọ lôi thôi nữa, chuyện riêng của cậu không cần nói với tôi. Bản thân hãy mau nghĩ biện pháp giải quyết đi nhé.

Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười một tiếng, thi triển hổ ưng công bay lên, trực tiếp bổ nhào vào phá vỡ quan tài pha lê trước, thực thi kế hoạch đoạt lấy thi thể.

Tuy nhiên, khi lướt đi được khoảng mười thước thì cảm giác lòng bàn chân bị một luồng lực đạo mạnh mẽ túm lôi xuống.

- Mẹ nó!

Diệp Phàm tức giận, hét lớn một tiếng, Huyết Trích tử từ không trung vút xuống tấn công tên vừa nắm chân hắn.

Tuy nhiên, mặt khác cũng có người huơ dao bầu lên chém lại. Diệp Phàm đôi mặt bị giáp công, đành phải đem Huyết Trích tử quấn lấy con dao bầu. Nhất thời ở thế giằng co.

Còn đám đội viên các nước khác cũng không khác gì. Toàn bộ đều ở thế giằng co, còn khu vực đặt quan tài pha lê thì thật ra một đội viên đều không có. Bởi vì, ai vọt tới đằng trước, khẳng định sẽ chịu mười mũi giáp công cùng lúc.

Cho nên, cò cưa kéo qua kéo lại, kết quả, ai cũng muốn đi trước một bước, lại đánh nhau loạn xị trước quan tài pha lê. Bởi vì người các bên loạn đả quấn vào nhau, cho nên, thật ra tất cả mọi người đều chỉ dùng vũ khí lạnh để chiến đấu.

Không dám dùng súng hoặc lựu đạn, bởi vì, chính đồng bọn cũng ở trong đám người này, sợ nổ súng sẽ làm bị thương người một nhà.

Vương Nhân Bàng và Thập lục muội đang hợp lực tiến công một người Châu Phi da đen, người da đen kia tương đối dũng mãnh, từng chiêu thức đều uy mãnh có thừa, phỏng chừng thực lực còn cao hơn so với Vương Nhân Bàng.

May mắn có Thập lục muội ở một bên hiệp trợ, bằng không, đồng chí Nhân Bàng sớm đã bị người ta xử lý, kết quả, ba người đánh nhầu vào một chỗ.

Đúng lúc này, Hải lang nước Mĩ vì có đông người nên có một cao thủ tóc xù đã phá tan phòng tuyến của đội viên các nước khác, giành quyền tới chỗ quan tài pha lê trước.

Tên tóc xù giơ tay chộp tới cái xác khô.

- Chạy đi!

Lúc này, đồng bọn của y vội kêu lên. Tóc xù vừa nghe đã muốn thối lui, bởi vì, năm quả lựu đạn từ không trung đã gào thét mà đến.

Ầm vang tiếng nổ long trời, đợi khi khói đen tan hết, Diệp Phàm cũng tới được trước quan tài pha lê. Tuy nhiên, lại cùng một lúc với William và một đội viên tổ Thần Đạo, phỏng chừng, người còn lại là cao thủ tổ hồng quân nước Nga.

Bốn người đều giơ tay chộp tới cái xác khô.

Dưới sự lôi kéo giành giật của bốn cao thủ cửu đẳng, cái thây khô rốt cục không chịu nổi. Huỵch một tiếng đã bị ngũ mã phân thây.

Diệp Phàm trong tay xé được chính là một chân của cái xác. Tuy nhiên, phần thủ cấp không ngờ lại chịu tác dụng của quán tính mà bay luôn về phía Diệp Phàm.

- Mẹ nó, thủ cấp ông đây cũng muốn!

Diệp Phàm thầm mắng một tiếng, chiếc ba lô to mang sau lưng chụp gọn lấy thủ cấp.

Hơn nữa, Diệp Phàm động tác cũng có phần nhanh hơn, bởi vì hắn có đôi mắt ưng. Chiếc ba lô đặc chế của tổ A phút chốc đã nuốt gọn cái xác chết, ngay cả phần ngực lẫn bụng cũng bị Diệp Phàm lấy đi với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Loại ba lô này có thể co giãn, căn bản là không cần mở rộng.

Ba người bên phía William cũng không khác là bao, đem phần tay chân giành được đều nhanh nhẹn nhét vào ba lô sau lưng.

Đúng lúc này, bốn người một mặt phản kích kẻ thù tiến công phía sao. Hơn nữa, đều kinh ngạc phát hiện, sau khi cái xác bị phân thây cướp đi, dưới đáy quan tài pha lê không ngờ lại có rải một bản tài liệu giống kiểu da dê gì đó, mặt trên có sông có núi.

Hơn nữa, trên mặt đất không ngờ còn có một vật thể lạ, giống như phi thuyền ngoài trái đất vẫn được mô tả trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.

Bốn người vừa thấy, thoạt chung ý nghĩ “ đây chẳng phải là bản ghi chép nơi phi thuyền ngoài hành tinh rớt xuống hay sao”. Bốn người đều nhanh chóng giơ tay muốn cướp. Y như lần trước, bản vẽ cũng bị xé ra thành bốn phần khác nhau bị bốn người bỏ vào trong túi.

Tuy nhiên, khi tên đội viên Thần Đạo kia đang muốn rút sớm thì đã bị Diệp Phàm tung Huyết Trích tử ra lấy mất ba lô trên lưng.

Mắt thấy Diệp Phàm thi triển mở hổ ưng công định bay đi.

Cao thủ tổ Thần Đạo kia nóng nảy hét lớn:

- Bố mày không chiếm được, các ngươi cũng đừng hòng!

Tên kia điên rồi, đồng thời kéo chốt mấy quả lựu đạn ném qua phía ba người Diệp Phàm. Hơn nữa, nhân viên các tổ đặc nhiệm quốc gia khác vừa thấy hàng ngon bị Diệp Phàm và ba tên kia đoạt mất. Trong lúc nhất thời, mấy chục quả lựu đạn đều ném tới.

Ầm vang một tiếng kinh thiên động địa, lập tức núi rung đất chuyển, vách tường mê cung rung động kịch liệt tưởng như có thể sập bất cứ lúc nào.

- Chạy mau!

Diệp Phàm chạy tới trước mặt Vương Nhân Bàng, tung một cước đá văng cao thủ người da đen kia ra bên tường. Vương Nhân Bàng khẩn trương kéo Thập lục muội theo sau Diệp Phàm xông thẳng ra bên ngoài.

Lúc này, hiện trường đã toàn bộ rối loạn. Đám người một bên không cam lòng công kích mấy người đã đoạt được hàng tốt. Một bên lại đều đang tìm lối ra, nhất thời, loạn hết cả lên.

Mà trong lúc hỗn loạn, đội viên cảm tử tổ Thần Đạo Tổ lại kéo chốt lự đạn, lại hơn mười quả lựu đạn nổ tung. Hiện trường lập tức đã nổ chết năm sáu cao thủ.

Mà đại điện mê cung rốt cục không chịu nổi vụ nổ lớn này, sau một trận nghiêng ngả thì sập hẳn xuống. Diệp Phàm triển khai toàn lực ưng nhãn và thuật khí trắc, trong thời khắc chỉ mành treo chuông cố hết sức kéo Vương Nhân Bàng và Thập lục muội lách qua lối đi nhỏ.

Ba người nhanh chóng thoát khỏi đám người kia xông ra bên ngoài, một hơi chạy ra khỏi mê cung. Mà đồng thời, phát hiện cũng có thêm mấy cao thủ mặt xám mày tro cũng vọt ra, cả bọn không dám dừng lại, liều mạng nhảy ùm xuống hồ nước, không lâu sau thì đã sang đến bờ bên kia.!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.