Quan Thuật

Chương 340: Chương 340: Xem bệnh cho Quả phụ xinh đẹp.




Hội nghị thường ủy ngày mai có lẽ Phí gia và Ngọc gia cũng sẽ khó khăn, sắp xếp người của mình thay thế vị trí của Diệp Phàm.

Nhưng Lâm Tuyền là thị trấn lớn, vị trí Chủ tịch thị trấn quá quan trọng, tuyệt đối không thể để nó lại rơi vào tay Phí gia, Ngọc gia được.

Nghe nói một phần tư thị trấn thôn xã của Ngư Dương đều có người đứng đầu là người của Phí gia, nếu Lâm Tuyền lại để cho Phí gia nắm giữ được thì tình hình sẽ không thể khống chế được. Bản thân mình là Bí thư sau này có nói gì có lẽ không có ai nghe, nhưng Phí Mặc nói thì lại có người nghe.

Loại cục diện tồi tệ này Bí thư Cổ không muốn nhìn thấy, y thật ra có ý để Diệp Phàm giữ chức một thời gian, đợi khi tìm được người thích hợp rồi mới đánh đổ hắn.

Nhưng thời khắc không đợi mình, không do mình quyết định, tình thế ép người. Diệp Phàm cũng không chịu thua kém, chuyện lùi đường đã khiến Chủ tịch huyện Vệ vừa mới tức nổi giận.

Cái chết của lão Bí thư chi bộ lại chọc đến phó Bí thư Ngọc Hoài Nhân của thành phố. Không xử lý cũng không được. Nếu tiếp tục bao dung thì Bí thư huyện ủy mình lại mang tiếng là dung túng.

Cổ Bảo Toàn là một lão hồ ly dày dặn kinh nghiệm quan trường. Đương nhiên không thể để mình rơi vào cục diện bị động. Không thể để Phí gia, Ngọc gia nắm được nhược điểm gì của mình.

Diệp Phàm nghe nói là do nguyên Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương một tay cất nhắc, cũng không có quan hệ gì với mình, chứ đừng nói là giao tình, không cần vì hắn mà đi đắc tội với loại gia tộc đáng sợ Phí gia, Ngọc gia. Còn nói về bản lĩnh, Bí thư Cổ vẫn có chút hâm mộ Diệp Phàm, chỉ là bản lĩnh và thế lực, lòng trung thành, mối quan hệ, hậu đài của người này vẫn còn xếp thứ yếu.

Nhân tài trong huyện rất nhiều, Ngư Dương là huyện nhiều nhân khẩu, có hơn một vạn người làm công ăn lương. Muốn chọn nhân tài còn sợ không có sao, đây cũng là vì sự cần thiết của đại cục, kỳ thực nói thẳng ra cũng là hành động bất đắc dĩ dưới tình huống trước mắt của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn.

Đêm khuya, Diệp Phàm và Âm Vô Đao đều đã ngà ngà hơi men.

- Âm tiền bối, tối nay ở lại đây đi.

Diệp Phàm thuận miệng nói.

- Không được, ta tự có chỗ. Ở bên kia đỉnh núi có một cái lều. Con người ta quen tự do rồi. Có lẽ còn phải ở lại thôn Quy Lĩnh này thêm một thời gian. Cậu rảnh rỗi thì cứ đến lều đó tìm tôi, nơi này cũng không tệ. Ở lại vài ngày chơi, ha ha ha, lão đệ. Tối nay thật là sảng khoái, tôi đi đây.

Âm Vô Đao quả nhiên là cao nhân lánh đời. Cười thoải mái, cầm đơn thuốc chế biến súp chồn Diệp Phàm đưa cho. Đương nhiên, cách chế biến ‘Khiếu Hoa Ngư’ của y cũng đã đưa cho Diệp Phàm, hai người trao đổi ngang hàng.

- Đợi đã, Âm tiền bối, ông còn chưa nói cho ta biết con đường làm giàu cho thôn dân?

Diệp Phàm hướng về bóng lưng đang đi xa của Âm Vô Đao kêu lên.

- Không sao, mấy ngày nữa ta sẽ nói cho cậu biết, dù sao tiểu tử cậu cũng không biết chạy đến chỗ nào đâu. Ha ha ha.

Âm Vô Đao cười sảng khoái bước đi.

- Ài! Lão tiểu tử đó, còn ra vẻ thần bí. Lẽ nào thôn Quy Lĩnh thật sự có bí mật gì sao?

Diệp Phàm lẩm bẩm, cùng với Phương Nghê Muội tới trước linh đường của lão Bí thư chi bộ Phong Cửu Công thức đêm.

Bác sĩ, y tá của viện Vệ sinh trung tâm thị trấn Lâm Tuyền đều đã đi trước, chỉ còn lại Triệu Thiết Hải. Y chính là một con cú mèo, ban ngày thì ngủ, ban đêm mới hoạt động. Làm ra vẻ là gác đêm, trên thực tế là cùng với người ta chơi mạt chược, đánh bài không nghỉ.

Ở trước linh đường người chết, cùng với một số Chủ tịch, Bí thư thôn tới từ xã Khanh Hương quăng hai đồng đánh mạt chược rất là thoải mái, cũng không có ai nói chuyện phiếm.

Các Chủ tịch, Bí thư thôn của Lâm Tuyền nghe nói Chủ tịch thị trấn Diệp thức đêm ở thôn Quy Lĩnh, cho nên như ong vỡ tổ lao đến khoảng mười người. Tất cả đều là cú mèo. Buổi tối trước linh đường của lão Bí thư chi bộ rất là náo nhiệt.

Đêm đông lạnh giá, dưới đáy bàn dùng một cái nồi sắt chứa than củi, nhóm lên nóng hừng hực. Ở trên bàn chà xát mạt chược, đánh năm mươi K, vứt ra ít tiền, thỉnh thoảng còn làm mấy ván bài. Mười mấy người trên bàn tranh cãi rất là náo nhiệt.

Đương nhiên, những Chủ tịch, Bí thư thôn này đều nể mặt Diệp Phàm. Nếu không có Chủ tịch thị trấn Diệp ở đây, có lẽ trong linh đường chỉ còn lại một nhóm thôn dân nghèo khó của thôn Quy Lĩnh mà thôi.

Ba giờ sáng, Diệp Phàm cùng với Phương Nghê Muội quay lại nghỉ ngơi, thật ra ở phòng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, những Chủ tịch, Bí thư thôn khác thắng được ít tiền ở trước linh đường, chơi không biết mệt.

Mà Diệp Phàm đương nhiên lại càng cao hứng, các ngươi không quay lại, bố mày càng thoải mái, có cơ hội ôn lại cảnh hoang đường trên xe tối qua.

Hơn nữa dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ của Phương Nghê Muội càn làm cho Diệp Phàm có chút xôn xao.

Nhưng tối hôm nay Diệp Phàm thật xui xẻo, vừa trở về đã không kìm được, dùng đôi mắt chim ưng quét một vòng, phát hiện xung quanh không có ai. Thầm nghĩ dùng ưng nhãn thuật điều tra tình hình, làm chuyện này là rất thích hợp, nhất thời cười hắc hắc dâm đãng ôm lấy Phương Nghê Muội.

- Không được!- Phương Nghê Muội khẽ giãy dụa muốn thoát thân, nhưng dê con làm sao có thể thoát khỏi móng vuốt của sói già.

Diệp Phàm sớm đã không chịu được, ôm xốc lấy Phương Nghê Muội đặt lên giường. Hai người nhanh chóng triền miên, thân thể dính sát vào nhau.

Cái gì mà sờ, nắm, gõ …đều được thử qua, cảnh tượng vô cùng bốc lửa.

Da thịt Phương Nghê Muội hồng rực, gương mặt xinh đẹp tựa hồ có thể vắt thành nước làm Diệp Phàm nuốt nước miếng ừng ực, cảm thấy công tác khởi động chắc đã xong, có thể tiến hành bước tiếp theo.

Đang lúc chuẩn bị giơ móng vuốt ra để hành sự thì Phương Nghê Muội đột nhiên kêu:

- Không được, tới rồi.

- Cái gì…cái gì tới rồi.

Diệp Phàm ngây người ngạc nhiên, mấy giây sau mới hiểu được sự tình, ấm ức mắng, “ Mẹ kiếp! Số mình làm sao vậy, tại sao lại chọn thời khắc quan trọng này mà tới chứ. Cái này kêu người ta làm sao mà sống? Bố mày lại đang vô cùng hứng thú.”

Ngoài miệng vẫn lẩm bẩm nói:

- Kiểm tra.

Tiểu tử này cho rằng Phương Nghê Muội vì sợ đau nên nói dối ức hiếp lãnh đạo, tìm cách tránh né, đương nhiên tâm lý tò mò vẫn nổi lên.

- Hứ! Đáng ghét!

Phương Nghê Muội xấu hổ kéo chăn lên che mặt, không dám nhìn anh Trư, nghĩ thầm, “ Một thị trấn lớn như vậy tại sao lại có một người như thế chứ?”

- Ài! Được rồi, anh đi ngủ vậy, thật xui xẻo, đúng là đúng dịp. Đến sớm không đến, đến muộn không đến lại đến vào đúng lúc này, thời khắc quan trọng thì lại tuột xích, trong công tác là chuyện ngàn vạn lần không được, ài.

Anh chàng thở dài mấy hơi rồi ấm ức bỏ đi, nằm trên giường một lát, cảm thấy ấm ức khó mà ngủ, miệng khẽ hát bài “ Đêm nay thật khó ngủ “, ngọn lửa tà ác vẫn chưa giải tỏa, làm sao mà ngủ được.

Đột nhiên thân thể chấn động, nhớ đến quả phụ xinh đẹp Chu Xảo Đậu đi thăm hỏi lúc ban ngày, thân hình của cô gái đó thật sự tuyệt vời. Khuôn ngực tinh khiết, cao vút, cái mông cong cong, thật xứng với hình tượng quả phụ xinh đẹp nông thôn chính tông. Đặc biệt là vẻ quyến rũ khiến tâm can Diệp Phàm càng bị thiêu đốt.

Chu Xảo Đậu được người ta gọi là quả phụ xinh đẹp, đích thị là có một luồng mị lực đặc biệt hơn những người khác.

- Súc sinh!

Diệp Phàm thầm mắng bản thân, biết lại là quả Thái Tuế đáng chết của Hỏa Long Tường Thiên gây họa rồi.

Hắn vội vàng sử dụng Thanh Tâm quyết, đọc mấy lần cuối cùng cũng hàng phục được tà hỏa, lúc này mới nhớ ra chuyện chữa bệnh cho quả phụ xinh đẹp đáng thương đó.

Nếu không ngủ được thì dứt khoát tranh thủ lúc đêm tới đi do thám, có lẽ có thể tìm ra nguồn gốc căn bệnh.

Diệp Phàm lúc này có thể chỉ lên trời hét rằng, “ Ta tuyệt đối không có suy nghĩ khác, thuần túy là vì muốn giúp cô ấy chữa bệnh. Các vị huynh đệ ngàn vạn lần đừng nghĩ sai lệch.”

Nghe nói buổi tối lúc chia tiền, cả thôn thì chỉ có nhà quả phụ xinh đẹp được chia ít nhất. Vì trong nhà nàng chỉ có một người già đi hái Thiên Nhĩ Linh, nên chỉ được chia 50 đồng.

Lúc ấy quả phụ xinh đẹp cũng muốn chống người dậy đi hái Thiên Nhĩ Linh, nhưng cái eo của nàng vừa động lại đau, thực sự không cách nào hành động.

Cô đành trơ mắt nhìn những người khác trong thôn kiếm tiền ăn tết, bản thân lại chỉ có thẻ nhìn người ta kiếm tiền mà không có cách nào lên núi, sốt ruột đến mức nghe nói ở trong nhà cứ rơi lệ liều mạng đập vào eo mình. Sau đó Chủ tịch thôn Phượng đặc biệt chia thêm 20 đồng cho nhà nàng, ài!

Nếu đã làm chuyện tốt Diệp Phàm cũng chuẩn bị đầy đủ kim khâu và một số dược liệu chạy thẳng tới nhà quả phụ xinh đẹp, đương nhiên giống như ăn trộm. Chuyện này nói không dám quang minh chính đại, chỉ sợ khiến sẽ có lời đàm tiếu.

May mà hắn có công phu trên người, cao thủ quốc thuật thất đoạn đương nhiên không phải chỉ nói suông, trong đêm tối như mực, còn không dám bật đèn pin, giống như một con cú linh hoạt tiến về phía trước. Nghe thấy một chút động tĩnh liền lập tức tránh né ẩn giấu, cười khổ, “ Ài! Làm chuyện tốt, giúp người khác xem bệnh mà làm như ăn trộm, cũng không có khẩn trương như vậy. Cõi đời này thật biết làm khó người. Còn cách gì nữa chứ, nếu để người khác nhìn thấy thì mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tiếng nhơ này. Hơn nữa mình cũng không muốn để lộ chuyện y đạo cho người khác biết. Nếu chuyện này truyền ra, sau này ngày nào cũng có người đến khám bệnh thì phiền chết mất.”

Không lâu sau đã nhìn thấy ngôi nhà hai tầng bên trong rách nát của quả phụ xinh đẹp.

Ngôi nhà này là của quả phụ xinh đẹp và chồng nàng ở, nhưng hiện tại chồng nàng lái xe ngã chết, chỉ còn lại quả phụ xinh đẹp và đứa con nuôi bốn tuổi ở cùng.

Đương nhiên, đồng chí Diệp Phàm vẫn kêu to trong lòng:

- Trời cũng giúp ta!.

Chuyện này càng thuận tiện cho Diệp Phàm khám bệnh, nếu có người già ở nhà thì không tiện lắm, muốn kêu nhiều người như vậy giữ bí mật cũng tương đối khó.

Diệp Phàm vẫn giống như quân trinh sát trước đó quan sát một vòng quanh căn phòng của quả phụ xinh đẹp, hiện tại bốn phía im ắng, căn bản không có tiếng động nào cả. Những hoạt động trinh sát kề tai xuống đất do thám âm thanh, trèo cao nhìn xa đều sử dụng qua.

Đương nhiên, những chuyện này đều do Diệp Phàm được huấn luyện đặc biệt trong bộ đội Liệp Báo của Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu. Lúc ấy đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng đã tự mình rèn luyện hắn ba bốn ngày, không dám nói là cao cường. Nhưng đối với người dân của thôn Quy Lĩnh thì vẫn dư sức sử dụng.

Trải qua một hồi quan sát mới đột nhiên nhớ ra. Có lẽ thanh niên trong thôn đã lên núi hái Thiên Nhĩ Linh thảo cả đêm rồi, còn người gia thì gác đêm ở linh đường lão Bí thư chi bộ. Một số trẻ nhỏ cũng được dẫn tới linh đường, thôn Quy Lĩnh hiện tại về cơ bản chỉ là một thôn làng trống không, trong ngôi nhà hàng xóm có lẽ cũng không có mấy người đang ngủ.

Nhìn những cây đuốc sáng rực xa xa khắp núi, trong lòng Diệp Phàm thầm kêu lên một tiếng:

- May mắn! Đúng là giảm bớt cho mình được bao nhiêu phiền toái.

Hắn giống như con báo xông vào trong nhà quả phụ xinh đẹp. Sợ đánh thức con gái của nàng dậy, Diệp Phàm tận lực cẩn thận đi lên lầu, sử dụng cả thuật khinh thân tung người, rơi xuống đất không có một tiếng động rất nhẹ nhàng tự nhiên, nhiều nhất chỉ có tiếng gặm sàn nhà kèn kẹt của mấy con chuột, cho dù người nhà quả phụ xinh đẹp cảnh giác cũng sẽ cho rằng là bọn chuột đang thừa hơi chơi đùa.

Không lâu sau áp vào trước cửa phòng quả phụ xinh đẹp, thi triển thuật Bức nhĩ thông, dán tai vào vách tường gỗ mỏng manh thám thính, kỳ quái là hình như trong phòng chỉ có tiếng thở đều đều của một người. Cũng không cảm nhận được thanh âm hơi thở khác của con gái nàng.

- Kỳ quái, sao mình lại có một loại kích thích vụng trộm thế này, bố mày đến đây để chữa bệnh. Cũng không chơi chuyện vụng trộm lén lút.

Diệp Phàm cảm thấy trong lòng có một luồng kích động không yên, trái tim đập thình thịch khó lòng bình tĩnh được.

“ Ài! Có lẽ do thân hình của quả phụ xinh đẹp quá tuyệt vời. Thằng đàn ông nào có thể chịu được, thiên hạ này có mèo nào lại chê mỡ. Cho dù là thái giám cũng thèm được làm chồng.

Theo truyền thuyết, các thái giám trong hoàng cung sau khi bị thiến cứ luôn mơ chỗ đó có thể dài ra, có thái giám quyền thế như Cửu công công, bát công công còn chơi trò giả cưới, dĩ nhiên là phải nịnh nọt đám quý phi trong cung ban cho mình một cung nữ.

Thật ra bọn họ đều hiểu cái thứ kia của thái giám đã mất thì còn làm ăn gì nữa, kết hôn chỉ là một mánh lới, nhìn mà không thể ăn.

Bản thân mình là một đại sư quốc thuật, không thể có ý nghĩ xấu xa như vậy.

Mình tới đây để xem bệnh, xem bệnh!”

Diệp Phàm tự mắng một câu, lấy hết can đảm rút ra một con dao mỏng, khẽ hất khe cửa rồi tiến vào.

Đối với loại kỹ xảo mở cửa này, đối với đội viên Liệp Báo mà nói chỉ là chuyện vặt, Diệp Phàm dưới sự hun đúc của Tề Thiên thật sự không có gì phí công, về công cụ chuyên dùng thi Liệp Báo là nơi đầy đủ nhất. Chỉ có chuyện ngươi không ngờ, chứ không có chuyện bọn họ không làm được.

Diệp Phàm bật chiếc đèn pin nạp điện. Soi thấy quả phụ xinh đẹp đang nằm nghiêng người trên giường.

- Công Nhi, con về rồi à?

Quả phụ xinh đẹp có lẽ cũng đang thao thức, vì người trong thôn đều đã lên núi hái Thiên Nhĩ Linh kiếm tiền đón năm mới, chỉ có mình ở nhà ngủ, cái này xác thực cũng ngủ không được, còn tưởng là con gái đã quay về, xoay người lại hỏi.

Cô vừa thấy Diệp Phàm thì há miệng định hét lên, tuy nhiên Diệp Phàm với thân thủ thất đoạn nhanh như cắt nhảy tới bịt chặt miệng lại.

Đôi môi của quả phụ xinh đẹp không lớn cũng không nhỏ, chỉ dày hơn người bình thường một chút, Diệp Phàm cảm thấy đặc biệt mềm mại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.