Quan Thuật

Chương 255: Chương 255: Xích mích bên trong gia tộc Nam Cung




“ Hừ! Con gái, thích nhất là nói dối. Anh mày mới thử một chút nha đầu này đã lộ chân tướng, bốc mùi dấm chua, lần này đồng chí Lô Vỹ chịu khổ rồi.

Ha ha ha, như vậy cũng tốt.”

Diệp Phàm đắc ý, ngoài miệng vờ vịt ra vẻ khó xử nói:

- Chuyện này, đại ca như anh cũng không tiện nói, em tự đi hỏi Vĩ Tử đi.

Xe tới Thủy Châu thì đầu tiên là phải đưa hai tiểu mỹ nữ quay về trường học, sau khi thăm em gái Diệp Tử Y xong, Diệp Phàm lái xe sang Lưu Viên Cư ở đường Nhất Đao của nhà Nam Cung ở Thủy Châu.

Nghe nói Diệp Phàm đặc biệt tới chữa bệnh cho con trai nên Chủ tịch hội đồng quản trị Nam Cung bỏ tất cả công việc, trực tiếp từ Hồng Kông bay về Lưu Viên Cư ở Thủy Châu.

Khi Diệp Phàm chạy tới Lưu Viên Cư thì đã thấy trong biệt thự cổ xưa này đã có mười mấy người đang ngồi, người già thiếu niên, con gái, trẻ con đều có cả, đoán chừng đều là họ hàng của nhà Nam Cung tới để xem chuyện náo nhiệt.

- Diệp đại sư, ngài đển rồi, mời uống trà.

Diệp Phàm vừa ngồi xuống, thiên kim bảo bối của Nam Cung Hồng Sách là Nam Cung Chi Linh đã thướt tha bưng tới một chén trà đựng trên khay ngọc.

Nam Cung Chi Linh có khuôn mặt rất thánh thiện, không dính chút bụi trần, thái độ kiêu kỳ giống như băng tuyết, làm thế nào cũng không thể che giấu được.

Hôm nay côi đặc biệt mặc một chiếc áo sườn xám thêu hoa màu vàng nhạt vừa dày vừa nặng, lộ ra làn da mềm mại mơn mởn trắng như tuyết và thân hình xinh đẹp, yểu điệu, lại cộng thêm thắt lưng nhỏ cực kỳ mềm mại, khi đi trên đường đôi tất chân màu da ôm lấy hai bắp đùi non tơ trắng nõn, khi chỗ xẻ tà đong đưa mơ hồ lại thoáng hiện lên vẻ xuân sắc.

Tuy nhiên sườn xám trên người cô ta cũng chỉ hé mở một nửa, xẻ tà chỉ đến trên cẳng chân một chút, vừa vặn lộ ra một đoạn bắp đùi thon dài trắng trẻo, không giống thời dân quốc có một số sườn xám của con gái đều xẻ tà đến chỗ tam giác, khi đi khi chạy đều đong đưa, ngay cả chiếc quần lót che giấu chỗ đặc biệt cũng thoáng hiện ra một góc.

Loại lực sát thương này tuyệt đối đạt đến trình độ cấp S, làm cho vô số nam tử hán phải khom lưng vái lạy! Tuy nhiên khuôn mặt và thân hình của Nam Cung Chi Linh quá mức thoát tục, cho nên đoạn bắp đùi chỉ lộ ra một chút cũng khiến đại sư nào đó chìm trong cảm xúc miên man bất định, thầm nghĩ, “ Đúng là báu vật!”, sau đó lại bổ sung thêm một hai chữ ‘yêu tinh’.

Cuối cùng len lén nuốt nước miếng, vội vàng ra vẻ nhắm hai mắt thưởng thức trà, kỳ thực vẫn âm thầm he hé mắt lén lút thăm dò, cặp mắt dâm đãng trượt đi trượt lên trên bắp đùi của người ta, rất là hèn mọn.

Thật ra Nam Cung Chi Linh không có chút gì là yêu quái, trái lại giống như một con chim Khổng Tước lạnh lùng tự mãn.

- Diệp tiên sinh, vị này là em trai Nam Cung Hồng Hoa của tôi

Nam Cung Hồng Sách chỉ vào một người đàn ông trung niên, trên khuôn mặt có mấy sợi râu mép, sắc mặt có vẻ lo lắng, dưới cằm có một nốt ruồi đỏ chót to như hạt đậu, mặc áo gió màu đen, giới thiệu.

- Ha ha! Xin chào Diệp đại sư.

Nam Cung Hồng Hoa nhìn thấy Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy, thật ra có chút ý xem thường, mặc dù che giấu cực kỳ cẩn thận, nhưng Diệp Phàm dùng thuật xem tướng quan sát, mơ hồ vẫn có cảm nhận gì đó.

- Ha ha, xin chào Hồng Hoa tiên sinh.

Diệp Phàm cũng lịch sự bắt tay gật gật đầu, thái độ cũng rất tự nhiên, không có để ý gì.

Hắn cũng biết những người có tiền đều kiêu ngạo là thói xấu truyền từ thời thiên cổ tới nay, có mấy người có thể lọt vào ánh mắt của bọn họ, cho dù bản thân hiện tại là Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch thành phố thì vẫn không sai biệt gì.

Lúc này từ phía sau có một người thanh niên, tướng mạo phải có đến năm phần giống như Nam Cung Hồng Hoa xông tới, trên người mặc một bộ quần áo âu phục được thiết kế không biết là của hãng cao cấp nào, giương mắt nhìn quét qua Diệp Phàm lạnh lùng nói:

- Anh chính là Diệp Phàm, Phó chủ tịch thị trấn xó xỉnh đó?

- Tôi đúng là Diệp Phàm, nhưng tôi ở nơi non xanh nước biếc chứ không phải là thị trấn xó xỉnh gì cả, ha ha.

Vị tiên sinh này có chút ánh mắt hướng lên trời rồi, nên không nhìn thấy cảnh đẹp của sơn trấn, ha ha….

Diệp Phàm ám chỉ nhãi ranh này có một đôi mắt chó, chỉ có mắt chó mới nhìn lên trời.

- Mày….mày là thứ gì chứ? Đây là nhà Nam Cung ở Mặc Hương chúng tao, không phải là loại thị trấn xó xỉnh của mày, cút đi cho tao….

Người thanh niên này đoán chừng từ trước đến nay chưa từng bị người nào ám chỉ như vậy, nhất thời máu xông lên tận não, trực tiếp buột miệng mắng chửi.

Nam Cung Hồng Sách vừa nhìn thấy lông mày liền dựng đứng, đang muốn mở miệng quát mắng, lúc này Nam Cung Hồng Hoa đã mở miệng lạnh giọng nói:

- Phi Thanh, lui ra, tại sao có thể vô lễ như vậy với đại sư?

Mắng xong y quay sang cố gắng nặn ra một nụ cười với Diệp Phàm:

- Ha ha, Diệp đại sư xin thứ lỗi, khuyển tử vô lễ rồi.

Nhưng thị trấn Lâm Tuyền mặc dù là nơi non xanh nước biếc nhưng tựa hồ cũng có một câu nói như vậy.

Nói là gì nhỉ! À! Hình như là ‘Vùng khỉ ho cò gáy sẽ sinh ra loại dân đểu cáng.’ có phải không? Đương nhiên không phải tôi đang ám chỉ Diệp đại sư, Diệp đại sư là cao nhân ẩn sĩ! Còn nói đến nơi sơn thủy nghèo khó đó để đầu tư xây dựng nhà máy, tập đoàn Nam Cung chúng tôi cũng không có nhiều tiền nhàn rỗi để rải tán loạn như vậy, ha ha ha.

Nam Cung Hồng Hoa rõ ràng dùng phép ẩn dụ, phản kích lại.

- Chú ba, đừng nói nữa, đầu tư hay không đầu tư tự có Hội đồng quản trị của công ty quyết định, chú ba cũng không thể gánh vác nhiều việc như vậy có phải không? Diệp đại sư mời vào trong.

Nam Cung Hồng Sách giật giật hàng lông mày, dứt khoát dẫn Diệp Phàm đi thẳng vào phòng bên trong.

Hôm nay mục đích của cha con Nam Cung Hồng Hoa tới đây chính là để quấy nhiễu, bọn họ đã sớm thám thính được chính xác lai lịch của Diệp Phàm.

Cho nên vừa mới tới ngôn ngữ đã xung đột kịch liệt, đơn giản là muốn chọc cho Diệp Phàm phải tức giận bỏ đi, không cứu Nam Cung Cẩm Thần.

Lòng dạ hẹp hòi của bọn họ sớm đã bị Nam Cung Hồng Sách nhìn thấu, cho nên dứt khoát không để ý trực tiếp tiến vào trong phòng bày kim châm cứu người.

“ Xem ra tranh chấp quyền lợi bên trong gia tộc Nam Cung cũng vô cùng kịch liệt! Nam Cung Cẩm Thần đang bị bệnh để trống chức vị quản lý, em họ Nam Cung Phi Thanh đương nhiên là đỏ mắt rồi.

Bản thân mình trái lại trong lúc vô tình đã trở thành tiêu điểm tranh đấu của bọn họ.

Tốt nhất là nhanh chóng trị lành bệnh, sau đó rời đi mới là thượng sách, tranh đấu bên trong gia tộc nhà người ta, mình không nên tham gia vào thì tốt hơn.

Chuyện đầu tư mở nhà máy khẳng định là không nói đùa rồi, đoán chừng chính là lão già Nam Cung Hồng Hoa gây khó dễ từ bên trong.

Nếu không tại sao Tổng giám đốc Nam Cung lần trước khi gặp mặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, giống như mơ hồ có lời gì khó nói.

Cha con Nam Cung Hồng Hoa chính là một mối lo lớn.

Muốn diệt trừ giặc bên ngoài, trước hết bên trong phải yên ổn, có lúc tranh đấu nội bộ chính là đòn trí mạng đối với một công ty.

Bởi vì người bên trong đều biết rõ chân tướng đối phương, khi ra tay tàn độc sẽ nhắm trúng yếu điểm của đối phương để hạ thủ”.

Diệp Phàm thầm tính toán, quyết định vẫn nên nhanh chóng chữa bệnh rồi rời đi, loại nước sâu bên trong đại gia tộc lâu đời có tài sản mười mấy tỉ này giống như hồ lạnh vạn năm.

Loại tranh đấu nội bộ này có lúc chính ngươi chết ta sống, hạ độc thủ chết người không cần phải thương lượng, hơn nữa phòng thủ không cẩn thận, bản thân sẽ phải nạp mạng.

Nam Cung Cẩm Thần nắm nghiêng trên giường, Diệp Phàm cẩn thận bắt mạch, cảm thấy tình trạng đang hồi phục rất tốt, lần này xem ra có thể đem bốn huyệt còn lại cùng nhau lợi dụng thuật châm cứu giải quyết dứt điểm.

- Nam Cung tiên sinh, lần này phải xem may mắn thế nào, nếu có thể một lần giải quyết thì tốt hơn.

Sau này lại nghỉ ngơi thêm một thời gian, tôi lại sắc chút thuốc là có thể khôi phục rồi.

Diệp Phàm khẽ mỉm cười, phong cách đại sư hiện ra rõ ràng.

- Cám ơn, tất cả đều trông cậy vào đại sư.

Nam Cung Hồng Sách giọng điệu vẫn vô cùng kính nể, thật sự đối đãi với Diệp Phàm như đối đãi với đại sư.

Trên khóe miệng hai cha con Nam Cung Hồng Hoa và Nam Cung Phi Thanh mơ hồ hiện lên nụ cười lạnh lùng, có vẻ không hề tín nhiệm lời nói của Diệp Phàm.

Diệp Phàm trước khi cho kim châm tiêu độc, xếp chân điều dưỡng hơi thở khoảng nửa giờ sau thì mở mắt ra.

Một luồng khí cực nóng khó hiểu xuất hiện rồi biến mất, trong phòng cũng không có người nào phát hiện.

Lúc này Nam Cung Cẩm Thần trên người mặc chiếc quần soóc, Diệp Phàm tiến hành thực hiện Ưng nhãn thuật, trước tiên là định vị huyệt thiên tuyền và âm bao trên tay chân.

Sau đó hắn dùng đơn chỉ điểm nhẹ vào cả bốn huyệt, cảm thấy chỗ lỗ huyệt hình như có một vật cứng rất nhỏ, đoán chừng là máu bầm hoặc là dị vật gì đó liền nhẹ nhàng vuốt đều trên kinh lạc gần đó, hơn nửa giờ trôi qua thì thấy bắp thịt đều dần dần nới lỏng.

Cánh tay của Diệp Phàm nhoáng lên một cái nhanh như tia chớp bắt đầu hành động, lấy ra một kim châm dài như bút máy nhắm ngay bốn lỗ huyệt không một tiếng động ghim vào.

Lần này Diệp Phàm sử dụng “ Kiền Nguyên Kim Châm Thông Lạc Thuật” trong bản chép tay của Biển Thước (danh y thời Chiến quốc) và Thiên Âm Lôi Dương Chỉ của lão Trần truyền cho, dung hợp lại để tiến hành thuật này, khẽ nói: - Nam Cung Cẩm Thần, ở dưới đau như đao cắt, anh có thể chịu đựng được không?

- Có thể! Chỉ cần đại sư có thể khiến tôi bước đi được, dù có đau đến chết tôi cũng tình nguyện

Nam Cung Cẩm Thần trả lời rất mạnh mẽ, ánh mắt khó hiểu nhìn quét qua chú út và em họ đứng ở bên cạnh.

Đoán chừng cũng nhìn thấy bên khóe miệng bọn họ có ẩn hiện một nụ cười lạnh lùng, ý chí lại càng thêm kiên định, trong lòng cũng biết bọn họ không có ý tốt gì với mình.

- Cầm chiếc khăn tẩy trùng, nhét vào trong miệng anh cô.

Diệp Phàm nói với Nam Cung Chi Linh đứng phía sau người Nam Cung Cẩm Thần.

- Vâng!

Nam Cung Chi Linh lâu nay vẫn rất kiêu ngạo, biểu hiện hôm nay lại đặc biệt dịu dàng, giống như một thị nữ chính tông, sau khi trả lời liền ra ngoài chuẩn bị khiến cho rất nhiều người trong gia tộc Nam Cung toàn bộ đều giật mình đến rớt tròng mắt, thầm nghĩ hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt rồi.

“ Hồ ly băng giá” này, cũng có thể thay đổi tính cách, Diệp đại sư này thật sự là có chút thủ đoạn, xem ra cũng không phải là người tầm thường.

Thật ra từ lần trước Nam Cung Chi Linh chỉ muốn sỉ nhục Diệp Phàm, nhưng sau đó lại nhìn thấy anh mình thật sự tỉnh dậy nên chấn động, hiện tại làm gì còn dám không nghe lời. Tính mạng của anh trai đều đang nằm trong tay Diệp đại sư người ta.

Không lâu sau Nam Cung Cẩm Thần bắt đầu cảm thấy đau đớn, ngón tay Diệp Phàm nhấn vào kim châm nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, từng tia khí tức nội kình tuôn vào kim châm giống như hướng dẫn dần dần truyền nhiệt.

Lần này còn dễ dàng hơn nhiều so với lần trước trực tiếp thi triển Thiên Âm Lôi Cương Chỉ Thuật, đồng thời quan tâm đến bốn đường kinh lạc lỗ huyệt vẫn còn dư dả.

Lúc này Diệp Phàm mới nhận thức được mấy cây kim châm cất giấu trong ‘Bản chép tay Biển Thước’ khẳng định không phải là vật bình thường, đoán chừng không kém với ‘Tiểu Lý Đao’ của mình.

Tuyệt đối là bảo bối trải qua cao thủ cấp cao thi triển khí nội kình, bồi bổ qua nhiều năm mới được như vậy.

Bằng không nếu kim châm bình thường chịu ảnh hưởng của khí tức nóng rực bên trong của mình sớm đã biến đổi hình dạng hoặc là dần dần hòa tan rồi.

Diệp Phàm đã thí nghiệm qua, dưới sự quán chú toàn lực của khí nội kình cho dù là thanh sắt cũng sẽ bị biến cong thay đổi hình dạng.

Chứng tỏ khí nội kình có tác dụng tới kết cấu phân tử bên trong vật thể, đương nhiên, những cái này đều chỉ thay đổi trong phạm vi nhỏ, tất cả đều được thi triển trong sự khống chế trong sự điều khiển của người sử dụng nội kình, có thể thông qua cường độ điều tiết khí tức bên trong để nắm giữ.

Nếu nói cầm lên một một cây thép dày 20 milimet, kêu Diệp Phàm dùng nội kình khiến nó bị uốn cong thì không có khả năng vì khí tức bên trong của hăn vẫn chưa đạt đến loại cường độ này.

Nhưng khiến cho một cây kim bị uốn cong thì Diệp Phàm vẫn có thể làm được.

Nam Cung Cẩm Thần đau đến mức toàn thân bắt đầu khẽ run rẩy, rồi run rẩy kịch liệt, đến mức phát điên, cuối cùng phát triển đến mức muốn nổ tung cơ thể, Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, mấy thanh niên trai tráng cao lớn khỏe mạnh của nhà Nam Cung, túm chặt lấy Nam Cung Cẩm Thần đè yên trên giường.

Những trai tráng này mặt lạnh như băng, không có một chút nhẹ tay, giống như đang đè lên một cọc gỗ, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên mặt Nam Cung Cẩm Thần ứa ra.

“Động vật máu lạnh!”, trong đầu Diệp Phàm vô hình toát ra bốn chữ buồn cười này, đoán chừng là hạng nhân viên bảo vệ rồi.

Cô gái xinh đẹp bên giường sốt ruột nhỏ tiếng kêu lên:

- Cẩm Thần, Cẩm Thần, anh nhất định phải chống đỡ được, em…em đợi an.

Cô ta có lẽ chính là bạn gái của Nam Cung Cẩm Thần, hình như tên là Thiết Niêm Hoa, nghe nói cô gái Thiết Niêm Hoa này cũng rất có địa vị, xuất thân từ gia tộc họ Thiết của Hoa Hạ, được người ta gọi là “Hồng Ngọc” , thân hình cũng không phải đặc biệt trắng trẻo nhưng xinh đẹp đến mức lay động lòng người, vẻ đẹp của cô ta cũng không phải là loại vẻ đẹp phóng đãng, mà là một vẻ đẹp thuần chủng, trời sinh như vậy.

Nam Cung Cẩm Thần khi vừa gặp đã tâm hồn điên đảo không tìm được phương hướng, vì theo đuổi cô mà hoa hồng đem tặng chắc cũng đầy một toa tàu.

Ban đầu Thiết Niêm Hoa cũng không tình cảm gì với Nam Cung Cẩm Thần, nếu dùng một câu để mô tả thì chính là “Hoa rơi có ý nước chảy vô tình”, nhưng lần này sau khi Nam Cung Cẩm Thần bất ngờ bị thương, miệng luôn kêu hai chữ - Niêm Hoa thì vô tình kích động tình cảm của bảo bối “Hồng Ngọc”.

Hiện tại Thiết Niêm Hoa ngày ngày chăm sóc Nam Cung Cẩm Thần, cũng khiến cho Nam Cung Cẩm Thần cảm thấy trong họa có phúc, cho nên gần đây tốc độ khôi phục vô cùng tốt, trị liệu tinh lực cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nam Cung Cẩm Thần trong lúc mơ hồ vẫn nghe thấy ba chữ “ Em đợi anh” của Thiết Niêm Hoa, nhất thời vực dậy tinh thần, cắn chặt hàm răng cố gắng chống đỡ.

Diệp Phàm âm thầm bội phục, trong lòng thở dài, “Tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng tuyệt đẹp truyền lại từ thời xa xưa, sức mạnh của tình cảm thật là vô cùng đáng sợ! Không biết Thiết Niêm Hoa của mình đang ở chỗ nào?

Nghĩ đến đây, những bóng dáng xinh đẹp trước kia lại hiện ra trước mắt, Tạ Mị Nhi, Lan Duyệt Trúc, Ngọc Mộng Nạp Tuyết, trong đó cũng có em gái của Phạm Xuân Hương, Phạm Nghiên Nhân.

“Ài! Hình như vẫn có chút chưa hết hứng thú! Ài, cuối cùng tình yêu của đời mình đang ở đâu chứ, mình đúng là đáng thương, mới 19 tuổi, nghĩ nhiều như vậy mà làm gì? Buồn cười”

Sau hai giờ, Nam Cung Cẩm Thần khổ tận cam lai, sau khi Diệp Phàm rút kim châm ra lại đút cho một viên thuốc để uống.

Sau khi ngủ mê man, xế chiều, Nam Cung Cẩm Thần giống như đúng giờ tỉnh lại, tay chân đã có thể cử động, chỉ là nhất thời có chút rã rời vô lực, dù sao cũng lâu rồi không động đậy.

- Cám ơn, cám ơn Diệp tiên sinh- Tổng giám đốc Nam Cung kích động đến mức đôi môi run rẩy, phu nhân Cố Phượng Minh lại liên tục cúi người ba cái về phía Diệp Phàm rồi đến trước bài vị tổ tông liên tục cầu phúc báo bình an.

Cha con Nam Cung Hồng Hoa trên mặt ẩn hiện vẻ hụt hẫng.

Đặc biệt nhất là Nam Cung Phi Thanh, ánh mắt âm độc nhìn quét qua người Diệp Phàm, mặc dù mờ ám nhưng đôi mắt chim ưng nhạy cảm của Diệp Phàm vẫn dễ dàng phát hiện ra, thầm nghĩ, “ Xem ra lần này mình đã đã hoàn toàn đắc tội với cha con này rồi, mình đã chặt đứt cách thức mà bọn họ âm mưu chiếm đoạt quyền nắm giữ gia tộc, có thể gây ra tai họa gì cũng chưa biết được.”

Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không chú ý, âm thầm cười lạnh, “ Nếu muốn xử lý, ông mày cũng không sợ mày, tiểu gia giở trò cũng chỉ mới một tay, dù có chơi đến chết với hai cha con mày, ta cũng không thương lượng.”

- Đại sư, tôi mời ngài đi tắm rửa trước, ngài cũng mệt rồi.

Nam Cung Chi Linh lại có thể khiêm tốn, tạm thời làm một cô gái nhà tắm hơi, để Diệp Phàm vào trong nước tắm rồi lẳng lặng lui ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.