Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng đã không nghe rõ nữa rồi. Anh chàng này thật đúng là nói là làm liền, lập tức lên xe, phóng hết tốc lực lên Bắc Kinh nhằm hướng cục Công an thành phố mà đi.
Thật ra, Vương Nhân Bàng không có ý thức được, y đã dần dần yêu Thập lục muội mất rồi. Bằng không, cơn giận đâu có lớn đến thế, thật ra chính là y đang ghen đó thôi.
Hôm nay Triệu gia ở Biệt thự Tây Viên vẫn là khá náo nhiệt, cô Tư nhà họ Triệu cũng về ăn cơm tối. Cô nàng này rất ít khi về nhà ăn bữa cơm.
Tên mày rậm mắt to Triệu Phóng Hào rửa ráy tay chân rồi ra ngồi ở phía bên phải bàn ăn, bên trái tự nhiên là chỗ của Triệu Quát.
Tuy nhiên, nếu ông anh cả ở Việt Đông là Triệu Xương Sơn trở về, chỗ của Triệu Quát ắt là phải nhường lại cho y. Theo thứ tự mà ngồi tự nhiên đã trở thành quy củ của Triệu gia.
Thấy Triệu Bảo Cương từ trên lầu đi xuống, Triệu Mỹ Mỹ liền biết điều khéo léo tiến lên giúp Triệu Bảo Cương đi rửa tay.
- Tiểu Mỹ, ông không tinh quý như vậy, phải nhờ đến cô Công chúa như con đến giúp đỡ, lão phu không dám nhận đâu!
Triệu Bảo Cương tâm tình không tệ, không ngờ lại đùa vui với đứa cháu gái.
- Ông nội, xem ông kìa, làm cháu ngượng quá đi mất.
Triệu Mỹ Mỹ nũng nịu.
- Ha ha ha...
Triệu Bảo Cương gật đầu cười to một tiếng, Triệu Quát và Triệu Phóng Hào cũng mỉm cười. Bởi vì Triệu Phóng Hào đương nhiệm Tư lệnh phó hạm đội Đông Hải, ở luôn bên ngoài, cũng chả khác gì Triệu Xương Sơn, đều là rất khó được về thăm nhà.
- Em có gì mà ngượng chứ, “hoa ban đỏ” hết mất rồi, người cũng trở nên xinh đẹp hấp dẫn hơn. Đáng tiếc cho viên thuốc của ông, Mỹ Mỹ, em phải bồi thường cho ông đó.
Cô Tư nhà họ Triệu liền trêu ghẹo cô em họ.
- Chị à, chị lại đi hỏi lại hắn đòi thêm một viên có được không ?
Triệu Mỹ Mỹ lại chạy đến trước mặt Triệu Tứ kéo tay bà chị họ mà làm nũng.
- Hắn là ai vậy ta?
Triệu Phóng Hào không khỏi xen mồm vào hỏi.
- Hừ, em biết ngay là Tứ tỷ keo kiệt, có thứ tốt liền giữ cho mình dùng.
Triệu Mỹ Mỹ hừ nói.
- Em còn không biết xấu hổ mà nói thế, chẳng phải chị có một viên cũng đem cho em rồi sao, đau lòng quá, ha ha ha...
Cô Tư nhà họ Triệu mỉm cười, liếc nhìn Triệu Mỹ Mỹ một cái, nói:
- Hay là em đi mà van mà cầu hắn, không chừng hắn gặp phải người có bộ dạng như hoa như ngọc thế này lại ấm đầu mà cho em thêm mấy viên. Đàn ông là tâm tư phức tạp khó nói lắm đó.
- Cái con quỷ hẹp hòi kia, sao chị không đi cầu hắn luôn đi?
Triệu Mỹ Mỹ lắc lắc đầu.
- Được rồi, ngồi xuống ăn cơm.
Triệu Bảo Cương vẫy tay ra hiệu, ai nấy liền nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ ghế dựa để ngồi vào bàn.
- Phóng Hào, chẳng mấy khi con về đây. Tình hình dưới đó vẫn ổn chứ?
Triệu Bảo Cương cất tiếng hỏi.
- Tất cả đều bình thường, chỉ có điều, bên Anh hai như thế nào thì vẫn còn chưa có động tĩnh?
Triệu Phóng Hào hỏi thế, đương nhiên là hỏi chuyện cấp bậc Thượng tướng của Triệu Quát.
Đây là Triệu gia tính toán trước hết để cho Triệu Quát lên quân hàm, về sau lại tiếp tục nghĩ cách kiếm một chức vụ cố định.
Tỷ như, Tư lệnh viên của mấy quân khu lớn hoặc nhân vật số một ở bốn tổng bộ lớn. Tốt nhất là có thể thúc đẩy cho y tiến vào uỷ ban quân giới, đây là hy vọng lớn nhất của Triệu gia.
Bởi vì, ở khối chính giới Triệu Xương Sơn đã tiến vào chính ủy hội. Nếu có thể có thêm một uỷ viên trong ủy ban quân giới thì xem như là hai tầng đảm bảo rồi.
- Việc này không nhanh như vậy được.
Triệu Quát đáp mà trong lòng buồn bực nghĩ cách đối phó với sự việc nảy sinh trước mắt. Ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Còn chú lần này trở về có việc gì?
- À, có chút chuyện nhỏ, đang muốn bàn với anh.
Triệu Phóng Hào nói rồi liếc nhìn Triệu Mỹ Mỹ một cái.
- Đợi chút nữa vào thư phòng rồi nói tiếp.
Triệu Quát nói vậy vì bình thường chuyện nghiêm túc đều được bàn bạc ở thư phòng, trên bàn cơm mà đem ra nói chuyện thì đều là những việc có thể công khai mà không can hệ đến ai.
- Không sao, nói luôn ở đây cũng được, cũng không có gì lớn mà.
Triệu Phóng Hào đáp.
- Ừ!
Triệu Quát gật gật đầu.
- Một thời gian trước hình như bên cảnh vệ khu có giữ một người tên là Hứa Tam Cường có phải hay không?
Triệu Phóng Hào cũng không chần chừ mà trực tiếp hỏi luôn.
- Chú hỏi hắn làm gì?
Triệu Quát hơi sững sờ, nhìn chằm chằm Triệu Phóng Hào.
- Nếu như không có chuyện gì quan trọng, liệu có thể?
Triệu Phóng Hào úp mở. Tuy nhiên, ý tứ này, tin rằng Triệu Quát đã hiểu.
- Bọn họ chạy đến chỗ chú rồi à? Xem ra, rất có lòng đó.
Triệu Quát thản nhiên hừ một tiếng.
- Giải phóng mặt bằng xây dựng chỉ là một chút chuyện nhỏ, làm gì mà cảnh vệ khu phải ra mặt phải không nào?
Triệu Phóng Hào nói.
- Việc nhỏ, chỗ kia hơi đặc thù, chú đã tìm hiểu rõ chưa. Tin rằng chú sẽ không lỗ mãng như vậy chứ?
Triệu Quát giọng điệu dần dần nặng nề hơn.
Mà Triệu Mỹ Mỹ cùng Triệu Tứ và những người khác vừa thấy thế, biết bọn họ bàn chuyện dần đến chỗ trọng yếu, mấy người cũng liền biết điều nói là ăn no rồi mà rút lui trước.
- Nghe nói bọn họ treo cái biển sở Khoa học Quân sự, tuy nhiên, hẳn là giả mạo đấy. Việc này, nếu quả thật tra ra được, phỏng chừng Diệp Phàm cũng sẽ phiền toái. Đám trẻ, cũng quá vọng động rồi. Thật ra, tập đoàn Thủy Đông có thực lực như thế nào, hắn hẳn là đã có điều tra qua. Thanh niên khi nóng nảy lại dám đấu với tập đoàn Thủy Đông hay sao?
Triệu Phóng Hào nói.
- Giả mạo, chú dựa vào cái gì mà nói tấm biển kia là đồ giả mạo?
Triệu Quát nhíu mày liếc nhìn Triệu Bảo Cương một cái, đối với việc ông em làm lung tung mà dính vào đã có chút không vừa ý rồi. Mà Triệu Bảo Cương cứ như không nghe đến câu chuyện của hai anh em nhà này, đang từ từ thưởng thức một chén canh hạt sen.
- Có người điều tra, lộ ra mặt sau có dấu vết bổ sung thêm vào.
Triệu Phóng Hào đáp.
- Biết là bổ sung mà mày còn hỏi?
Lúc này, không thể ngờ được Triệu Bảo Cương liếc nhìn Triệu Phóng Hào một cái rồi xen mồm vào hừ một tiếng.
- Việc này, con cũng có nghe Hứa Lan nói. Gia tộc ở Đông Môn(Cửa Đông) kia có quan hệ với cha của Hứa Lan. Chuyện đó cũng không quan trọng, chủ yếu là Tư lệnh phó hạm đội Trần Chương không phải là muốn rút lui sao?
Triệu Phóng Hào chợt hỏi.
- Chú muốn ngồi lên vị trí kia của hắn?
Triệu Quát lạnh lùng hừ nói, chân mày nhíu lại chặt hơn.
- Việc này...
Triệu Phóng Hào sắc mặt căng thẳng, có chút khó chịu. Bởi vì, hắn nghĩ tới chuyện của Anh hai.
- Hồ đồ!
Triệu Bảo Cương đột nhiên cầm chén dằn mạnh xuống bàn, nhìn Triệu Phóng Hào mà rằng:
- Mày cho là cái ghế của Trần Chương dễ leo lên như vậy sao? Bố sớm đã rõ về tình hình bên Trần Chương, vì sao vẫn giấu diếm mà không cùng bàn một chút về chuyện liên quan đến phương diện này?
Sao mày không chịu khó mà ngẫm lại, cú làm lung tung rồi dính vào. Hiện giờ chuyện của Anh hai mày mới là đại sự. Bố biết, mày muốn tranh thủ thời cơ vừa đem quân hàm cất nhắc tới trung tướng và cũng muốn ngồi lên vị trí Tư lệnh phó thứ nhất của hạm đội.
Tuy nhiên, thời cơ chưa chín muồi. Triệu gia không có khả năng cùng lúc đỡ hai người đi lên. Chuyện Anh hai mày đã gây sức ép khá lâu mà vẫn chưa được duyệt. Nếu them vào chuyện của mày nữa, mày có chịu nghĩ đến hậ quả không?
- Con cũng đã sớm suy xét quá, con nghĩ ảnh hưởng không phải lớn lắm. Không phải nghe nói chuyện Anh hai là ván đã đóng thuyền rồi sao?
Triệu Phóng Hào liếc nhìn hai người rồi tiếp:
- Con cũng không phải là muốn cùng Anh hai tranh giành cái gì, chỉ có điều, Hứa gia bên kia cũng có một nhóm người, nói là có thể ra sức trong phương diện này. Hơn nữa, chúng ta kết đồng minh với bọn họ cũng là có ý tứ này.
- Nói mày hồ đồ mà còn không thừa nhận, đồng minh thì sẽ đồng ý sao? Mày thật đúng là để vàng đỏ nhọ lòng son rồi. Mày cho là đám đồng minh hiện giờ của nhà ta tốt bụng lắm hả con? Người ta đỡ mày đi lên là có ý tứ gì, tự nhiên là hy vọng quấy nhiễu chuyện của Anh hai mày rồi. Cuối cùng, mày thì lên đấy, nhưng Anh hai mày thì sao, nhà chúng ta sẽ thua thiệt lớn.
Triệu Bảo Cương thiếu chút nữa là nổi giận.
- Phóng Hào, anh cũng không phải muốn nhất định phải lên chức lần này. Chỉ có điều, lần này bố mình đã tốn rất nhiều công sức rồi.
Dồn sức như vậy, nếu không thành công, chúng ta lại còn phải nợ người ta một ân tình. Hơn nữa, Anh hai lên rồi, vài năm nữa chuyện của chú chẳng lẽ còn không thể nâng lên.
Chú không hiểu đâu, chuyện này rất phức tạp, nhất thời có nói cũng không rõ được.
Triệu Quát trong lòng cũng có chút giận, không thể ngờ được ông em thứ ba lại dám cùng mình đoạt lấy mạch tài nguyên của gia tộc.
Chuyện kiểu này âu cũng là bình thường. Trong những gia tộc lớn, con cháu nhiều, tài nguyên của cải cũng là có hạn. Triệu Phóng Hào đương nhiên cũng sợ Triệu gia đem toàn bộ sức người sức của đổ vào Triệu Quát và Triệu Xương Sơn mà bỏ qua mình.
Triệu Phóng Hào đương nhiên là không vừa ý rồi, hắn là đang dùng này để nói cho ông bố Triệu Bảo Cương là cũng không thể bỏ quên đứa con thứ ba này sang một bên được.
Thời buổi này chỉ có đem quyền lực chức vị nắm trong tay mới đúng là lợi ích thực tế. Mặc dù là anh em ruột thịt nhưng khi có ích lợi trước mắt thì tính sao đây?
Nếu Triệu Bảo Cương không cẩn thận mà “cưỡi hạc về Tây” thì chuyện ông anh hai có giơ tay thành thực trợ giúp y hay không cũng còn khó nói. Cho đến lúc này, Triệu Phóng Hào có muốn khóc cũng vô dụng.
Thời buổi này chuyện huynh đệ tương tàn còn phát sinh chứ đừng nói là giúp đỡ nhau.
- Mày có biết chủ nhân tòa nhà kia là Diệp Phàm, sao mày còn đi làm như thế? Mày thực sự nghĩ rằng Diệp Phàm hiền khô như tượng đất nặn ra có phải hay không?
Hắn vốn cũng không phải là hạng “trẻ trâu” có thể để cho người khác tùy tiện uốn nắn. Chuyện lần này, đoán chừng là Diệp Phàm cố ý để yên như thế.
Mày cho là hắn đần như vậy, có Kiều gia không cầu mà lại đến cầu chúng ta. Mày chịu khó suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp đi cầu Kiều Hoành Sơn, tin rằng hắn sẽ không cho Anh hai mày dễ thở.
Chẳng lẽ cảnh vệ khu đến một chút mặt mũi cũng không nể nang Kiều gia đại viện? Hắn vì sao không đi cầu, nội tình ở đây chỉ có hắn là rõ.
Còn nữa, nếu Diệp Phàm đã dám giả mạo treo tấm biển sở Khoa học Quân sự mà lại còn có người tái ký bổ sung thì mày thử nghĩ xem ai đi bổ sung cho hắn hả?
Đây chính là tấm biển của bên Bộ quốc phòng, không phải con chó con mèo đều có thể treo lên bất cứ lúc nào. Chỉ một chút khứu giác chính trị đấy mà mày cũng không có, bố rất thất vọng.
Con ơi là con, chưa tỏ tường sự việc mà nhúng tay lung tung đối với mày mà nói, đó là đòn chí mạng đấy con ạ.
Cho nên, chuyện của mày tạm thời cũng không cần nói. Rèn luyện thêm vài năm rồi nói sau. Mày cũng không cần chửi bố bất công, Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cha đối với mấy anh em bọn mày coi trọng như nhau.
Chỉ có điều, cơ hội thì nhất thiết phải chia làm sau trước.
Triệu Bảo Cương nói ra những lời rất thấm thía.
- Bố ạ, đúng là con đã hơi thiếu suy nghĩ.
Triệu Phóng Hào tuy nhận sai nhưng thật ra, trong lòng vẫn là có chút không phục.
- Có phải mày vẫn còn nghi hoặc?
Triệu Bảo Cương hiểu được lòng dạ hẹp hòi của đứa con thứ ba này, liền trực tiếp hỏi luôn.
- Con không có, cha và Anh hai đều nói như vậy thì con sẽ không quản chuyện Hứa gia nữa.
Triệu Phóng Hào vội đáp.
- Mày suy nghĩ một chút xem mày muốn quản cũng có được không? Chuyện lần này Anh hai mày đã nhận lời Diệp Phàm rồi. Nếu lật lọng, Triệu gia chúng ta sẽ thành cái gì, đó là một vấn đề rất nghiêm túc. Đặc biệt trong phương diện này, mày phải chú ý tầm ảnh hưởng. Còn một điều bố phải nhắc nhở mày, Diệp Phàm không hề đơn giản như vẻ ngoài đâu, tiểu tử này, là con quỷ thật sự đó. Hơn nữa, năng lực là không nhỏ.
Triệu Bảo Cương rất thận trọng dặn dò.