Quan Thuật

Chương 929: Chương 929: Ý đồ nho nhỏ của Phó chủ tịch địa khu Triệu




Lòng nhiệt tình của nông dân trồng đào tăng vọt, lãnh đạo các xã bên cạnh cũng có trồng đào như xã Nguyệt Hồ cũng đứng ra yêu cầu được hùn vốn kinh doanh Trung tâm điện ảnh truyền hình cây đào.

Thấy tình hình này, Diệp Phàm và Phương Hồng Quốc sau khi bàn bạc đã quyết định lấy xã Kim Đào làm trung tâm, Chủ nhiệm đầu tiên của Ủy ban khai thác phát triển Bàn Đào do Phương Hồng Quốc đảm nhận, Phó chủ nhiệm thường trực đương nhiên là Thái Tắc Dân.

Còn bí thứ Đảng ủy của các xã tham gia liên minh đều được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm, một dự án rất có tiềm năng đã bước đầu thành hình.

Do Diệp Phàm có kinh nghiệm thành lập khu kinh tế ở Lâm Tuyền, dưới sự chỉ đạo của hắn, thêm vào sự phối hợp của huyện nên việc hợp nhất cũng rất thuận buồn xuôi gió.

Phương Hồng Quốc thấy có hi vọng nên vô cùng nhiệt tình, tối cũng không quay về huyện, trực tiếp đóng quân ở xã Kim Đào, cùng tiến hành họp thảo luận với Thái Tắc Dân, Tề Thuận Thủy.

Diệp Phàm tại sao lại không trực tiếp nắm quyền chỉ huy, đương nhiên là có mục đích cả. Đây là một thủ đoạn để lôi kéo Phương Hồng Quốc, khiến ông ta trở nên tích cực, sau này mà có công lao gì, ông ta có một nửa, mình là Bí thư kiêm chủ tịch huyện đương nhiên cũng được chia một nửa công lao.

Diệp Phàm đương nhiên tập trung chú ý vào quốc lộ Thiên Tường. Muốn thành lập được Trung tâm điện ảnh truyền hình Bàn Đào thì trước hết phải làm được quốc lộ Thiên Tường mới được, nếu không đường mà không mở thì có ai dám liều mạng đến nghỉ ngơi đóng phim chứ.

Những việc này Vi Bất Lý đương nhiên là cũng nhìn thấy hết, cũng vô cùng sốt ruột.

Đương nhiên ông ta không phải là do không có việc gì làm mà sốt ruột mà bởi vì không được chia công lao gì.

Xem khí thế của Trung tâm điện ảnh truyền hình ở xã Kim Đào, tổng đầu tư lên đến sáu bảy chục triệu, sau này quốc lộ Thiên Tường mà được mở, tiếng tăm vang xa, nhưng ông ta quản lý bên công tác Đảng quần chúng lại chẳng được chia chút lợi lộc gì.

Người ta phát triển kinh tế thì liên quan quái gì tới Phó bí thư quản lý công tác Đảng quần chúng như ông chứ. Cho nên, Vi Bất Lý trong lòng ghen tị, liên tục gọi điện thoại cho Phó bí thư Địa khu Lôi Minh Hoài, báo cáo tình hình ở đây, ý đồ đương nhiên hi vọng Lôi Minh Hoài sẽ đứng ra liên kết cùng Chủ tịch địa khu Vương để tạo áp lực với Trang Thế Thành, sớm xác định bí thư của huyện Ma Xuyên.

Nhưng Trang Thế Thành lại không vội, ông ta đương nhiên cũng có tính toán của riêng mình, Diệp Phàm gần đây làm tốt như vậy, ông ta đương nhiên hi vọng hắn có thể làm Quyền bí thư càng lâu càng tốt.

Tốt nhất là một năm hai năm, đợi đến khi có thành tích rồi, tuổi cũng cứng hơn một chút, có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian thì đưa lên làm bí thư chính thức cũng là danh chính ngôn thuận.

Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, Diệp Phàm nắm cả quyền của Đảng và chính quyền, có công lao gì đương nhiên đều của Diệp Phàm cả, chức Phó thì chỉ được phân chia chút ít, đây chính là cơ hội tốt nhất cho Diệp Phàm kiếm thành tích.

Diệp Phàm đương nhiên cũng hiểu điều này nên trong thời gian này có thể quyết định gì thì đều nhanh chóng quyết định, có thể điều chỉnh gì cũng đều nhanh chóng điều chỉnh, có thể loại bỏ thì lập tức loại bỏ, uy thế cứ thế mà được xác lập.

Việc ở xã Kim Đào đã được giải quyết.

Bởi vì từ ngày thứ hai, vốn đã được rót xuống, các nhà thiết kế quy hoạch do công ty truyền thông Giang Nam mời đến cũng bắt đầu đo đạc quy hoạch.

Mấy ngày sau thì phương án đã được lập ra, lập tức tiến hành khởi công. Đương nhiên là để có thể tạo chút hình hài trước khi mùa hoa đào nở.

Trung tâm cũng tiến hành khởi công, chỗ nào cần sửa đường thì cũng tiến hành sửa. Hơn nữa nhân dân xã Kim Đào thấy có hi vọng nên cũng rất nhiệt tình, rất nhiều người tham gia sửa đường không công. Ngoài những người phải nằm trên giường không thể cử động nổi thì ngay cả ông già bà lão cũng tham gia sửa đường.

Trung tâm trà Thanh Vụ ở xã Chức Nữ cũng bắt đầu khởi công, Thượng Thiên Đồ lợi dụng các mối quan hệ cũng lôi kéo được mấy khách hàng góp vốn, khiến số vốn đầu tư ban đầu của trà Thanh Vụ đã lên tới hai mươi triệu. Nhà xưởng văn phòng khu ký túc cùng được khởi công.

Về chức chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển trà Thanh Vụ, Diệp Phàm còn đang suy xét thì Phó chủ tịch huyện phụ trách nông nghiệp Bao Minh Thanh buổi tối đã tới tìm Diệp Phàm.

Bởi gã này cũng đứng ngồi không yên, thấy Phó chủ tịch thường trực Phương Hồng Quốc tiến hành dự án Trung tâm điện ảnh và truyền hình Bàn Long rất rầm rộ, người thông minh vừa nhìn đã biết là Phương Hồng Quốc gặp vận may, việc này mà có được thành tích thì việc đề bạt cũng là việc sớm muộn.

Cho nên Bao Minh Thanh đích thân tìm gặp Diệp Phàm, trực tiếp biểu lộ tâm nguyện của mình chính là muốn đảm nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển trà Thanh Vụ, đưa nhân dân hai xã Chức Nữ, Ngưu Lang thoát khỏi đói nghèo.

Thực ra ông ta cũng đang âm thầm thể hiện thái độ, sau này nhất định sẽ đứng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm đương nhiên không bỏ qua cơ hội thu phục lòng người này, hơn nữa Bao Minh Thanh là Phó chủ tịch phụ trách nông nghiệp quả thực cũng có chút bản lĩnh, nên liền nêu ra trong cuộc họp thường vụ huyện, cuối cùng tuy Vi Bất Lý và Thiết Đông không đồng tình nhưng cũng chẳng có tác dụng.

Cuối cùng vẫn là do Diệp Phàm quyết định. Còn chủ tịch xã Chức Nữ Nông Âm Vận cũng được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm thường trực của Ủy ban khai thác phát triển trà Thanh Vụ.

Nhưng như vậy cũng kéo đến chút phiền phức.

Việc này vừa tuyên bố thì Phó chủ tịch thường trực địa khu Triệu Xa Thành gọi điện đến nói:

- Bí thư Diệp, gần đây huyện Ma Xuyên phát triển rất tốt, lãnh đạo địa khu vô cùng hài lòng.

- Cám ơn phó chủ tịch Triệu đã khen ngợi, huyện Ma Xuyên có thành tích này cũng là nhờ sự lãnh đạo đúng đắn của Phó chủ tịch Triệu….ha ha ha…

Diệp Phàm vừa nghĩ, biết ngay Phó chủ tịch Triệu gọi điện đến là cũng có ý đồ, nhân có hội này cũng nịnh nọt ông ta vài câu, khiến ông ta cũng rất hài lòng.

Là Phó chủ tịch thường trực phụ trách kinh tế, chỉ số kinh tế của cả địa khu tăng lên thì đương nhiên ông ta là Phó chủ tịch phụ trách kinh tế cũng sẽ được thơm lây.

- Tiểu Diệp được đấy, rất biết ăn nói.

Phó chủ tịch Triệu trở nên thân mật, nhưng càng như vậy thì Diệp Phàm càng đề phòng, biết rằng phía sau nhất định có chuyện.

Quả nhiên!

Phó chủ tịch địa khu Triệu dừng lại một lát rồi nói:

- Bí thư Diệp, việc lựa chọn người chỉ đạo các dự án vô cùng quan trọng. Xã Kim Đào để đồng chí Hồng Quốc đảm nhiệm là rất tốt, đồng chí Hồng Quốc kinh nghiệm phong phú, lại là Phó chủ tịch thường trực huyện, để anh ấy đảm nhiệm là hợp lý. Còn đồng chí Tắc Dân làm phó chủ nhiệm cũng rất tốt. Đồng chí Hồng Quốc là Phó chủ tịch thường trực, đương nhiên không thể suốt ngày nằm ở xã Kim Đào được, dù sao vẫn phải phối hợp quản lý kinh tế toàn huyện với anh mà, còn phó chủ nhiệm mới là người chủ yếu nắm giữ dự án, giống như đồng chí Thái Tắc Dân.

Nói đến đây Triệu Xa Thành ngưng lại.

“Triệu Xa Thành nói đến xã Kim Đào, lẽ nào là có ý chỉ cái gì?”

Diệp Phàm thầm nghi hoặc, miệng vội nói:

- Đúng thế, Phó chủ tịch Triệu nói rất đúng. Đồng chí Hồng Quốc đương nhiên chỉ nắm phương hướng lớn, công việc cụ thể vẫn phải để đồng chí Thái Tắc Dân chủ trì. Nếu không, việc gì cũng qua tay đồng chí Hồng Quốc thì chẳng phải khiến cán bộ của Đảng mệt chết hay sao?

- Nói đúng lắm.

Triệu Xa Thành đột nhiên lớn tiếng khen, nhưng lại khiến Diệp Phàm giật mình kinh hãi, cảm thấy màng nhĩ có chút ong ong, thầm nghĩ ông Triệu này nói to như vậy, phía sau nhất định còn có ý gì khác… quả nhiên…

- Thực ra việc khai thác trà Thanh Vụ ở hai xã Chức Nữ, Ngưu Lang cũng giống như ở xã Kim Đào, để Phó chủ tịch Bao làm Chủ nhiệm cũng chính xác, đồng chí Bao Minh Thanh quản lý nông nghiệp toàn huyện, nhưng đồng chí Bao Minh Thanh cũng giống như đồng chí Phương Hồng Quốc, không thể suốt ngày ở hai xã Chức Nữ Ngưu Lang được…

Triệu Xa Thành nói đến đây thì dừng lại, không hề nói đến Chủ tịch xã Nông Âm Vận đảm nhận chức Phó chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển trà Thanh Vụ.

Diệp Phàm nghe thấy liền hiểu, chắc là ông này có chút ý kiến rồi. Ngẫm nghĩ một lát thì cũng hiểu ra.

Phó chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển Bàn Đào do bí thư xã Kim Đào Thái Tắc Dân đảm nhận, còn Phó chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển trà Thanh Vụ ở hai xã Ngưu Lang Chức Nữ lại do chủ tịch xã Nông Âm Vận đảm nhận.

Bí thư Đảng ủy Đường Đại Tông lại bị gạt sang một bên, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân khiến Phó chủ tịch địa khu Triệu gọi điện tới.

“Mẹ kiếp, lúc làm việc thì chẳng ai đến làm, lúc đòi chức vụ thì lại kêu rõ to, suýt nữa điếc tai ông rồi.”

Diệp Phàm thầm chửi trong lòng, nghĩ bụng phải đưa Đường Đại Tông vào trong Ủy ban khai thác phát triển trà Thanh Vụ thì mới được, nếu không khó mà qua được cửa của Triệu Xa Thành.

- Phó chủ tịch Triệu, phương án trà Thanh Vụ vốn do chủ tịch Nông phụ trách, nên cũng quen việc này, do vậy mới tạm thời để cô ấy làm Phó chủ nhiệm.

Còn bí thư xã Chức Nữ Đường Đại Tông, tôi thấy đồng chí này kinh nghiệm già dặn, làm việc chắc chắn nên định để đồng chí ấy làm Phó chủ nhiệm một trung tâm khác của huyện.

Diệp Phàm nhanh trí trả lời.

- Một trung tâm khác, ồ, bí thư Diệp cũng thật là có chí lớn, còn định xây dựng một trung tâm nữa, không biết có thể tiết lộ được không, đương nhiên nếu là việc cơ mật thì không cần phải nói.

Triệu Xa Thành lấy lùi để tiến.

Diệp Phàm có thể không nói sao?

- Ha ha, là thế này, huyện định xây dựng một Trung tâm nghề đồng ở thị trấn Thanh Sơn, kết hợp khai thác, luyện, chế tác đồng, phát huy ưu thế mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn. Trước kia chúng ta chỉ biết khai thác quặng đồng mà không biết kết hợp chế luyện, chế tác đồng, tiền đều để người khác kiếm hết. Cho nên tôi định thành lập một Ủy ban khai thác phát triển nghề đồng ở thị trấn Thanh Sơn, mà đồng chí Đường Đại Tông là bí thư xã Chức Nữ rất thích hợp là Phó chủ nhiệm ủy ban này, còn Chủ nhiệm sẽ do đồng chí Thiết Đông phụ trách.

Diệp Phàm chẳng mấy chốc đã đẩy Đường Đại Tông sang thị trấn Thanh Sơn.

Việc này cũng là chủ ý do Diệp Phàm vừa nghĩ ra, nếu Triệu Xa Thành đã trực tiếp gọi điện để nói giúp Đường Đại Tông thì chứng tỏ Đường Đại Tông và Triệu Xa Thành có quan hệ không hề đơn giản.

Một khi ông đã tự kéo đến, mà mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn lại là lãnh địa của Thiết Đông, để cho ông đi gặm khúc xương khó nhằn này vậy.

“Thằng nhóc này thật là ranh ma, mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn dễ nhằn vậy sao? Đại Tông mà đi chẳng phải sẽ giao đấu với nhân vật vô cùng bá đạo là Thiết Đông hay sao.”

Triệu Xa Thành chửi thầm, chuyến này không ngờ lại đẩy em họ Đường Đại Tông vào tình thế khó khăn rồi.

Nhưng bây giờ cũng chẳng có lý do gì từ chối, Đường Đại Tông đi thị trấn Thanh Sơn cũng là con dao hai lưỡi, không tốt là khó quan hệ với Thiết Đông, mà Thiết Đông lại có quan hệ rất chặt chẽ với Vi Bất Lý, mà Vi Bất Lý nghe nói là người được Lôi Phó Kinh rất coi trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.