Đúng không? Bạo lực phát xít, chắc chắn là bạo lực. Được gọi là tổ tông của bạo lực. Kết quả thế nào, đều bị giết.
Cho nên, người bạo lực cuối cùng đều không có kết quả tốt. Đến lúc đó, không gọi là Chủ tịch thành phố bạo lực, tôi sợ sẽ gọi là chủ tịch xã bạo lực.
Câu này của Lệ Chí Đạt rõ ràng là uy hiếp, ý là muốn đánh chết Diệp Phàm, lấy mũ Chủ tịch thành phố, giáng chức xuống chủ tịch xã.
- Điều này cũng không chắc chắn. Có lẽ thăng cấp từ Chủ tịch thành phố bạo lực lên Bí thư bạo lực rồi. Tuy nhiên, đồng chí trợ lý, tôi hơi lo lắng, đến lúc, Phó chủ tịch tỉnh không thăng chức thì trợ lý cũng khó làm.
Đến Mặt trận tổ quốc dưỡng lão cũng tốt, thoải mái, ha ha.
Cũng không phải lo lắng vì nhân dân phục vụ nhiều, nhiều thời gian rảnh, thật ra rất thích hợp cho một số đồng chí.
Diệp Phàm đương nhiên cũng ngấm ngầm hại người. Làm Lệ Chí Đạt tức giận chỉ vào Diệp Phàm quát:
- Đây là văn phòng của tôi, cậu cút đi cho tôi.
- Cút, trợ lý Lệ, cũng không thể nói thô tục như vậy chứ. Đến lúc đó Bí thư Phí điểm danh phê bình sẽ không tốt. Chúng ta đều là người văn minh, không mắng chửi người khác. Nếu từ “cút ” này truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến hình ảnh của Ủy ban nhân dân. Các đồng chí cấp dưới đến làm việc không dễ dàng, sao có thể bảo cút. Phó chủ tịch Ngô, anh thấy có đúng không?
Diệp Phàm châm chọc rồi quay sang Ngô Sinh Phát hỏi.
- Việc này…
Ngô Sinh Phát xấu hổ thật sự, trước mặt không dám đắc tội với Diệp Phàm.
Vừa rồi, Diệp Phàm một lần nữa làm cho Ngô Sinh Phát kính nể thêm. Có đồng chí nào dám nói thế với trợ lý Lệ. Y tất nhiên cũng không dám đắc tội với trợ lý Lệ.
Vẻ mặt nhìn không khác gì muốn khóc.
- Lão Ngô, đi thôi, còn chưa cút thì đồng chí Lệ tức giận lên,làm ra chuyện gì đó làm tổn hại đến hình ảnh của Ủy ban nhân dân tỉnh chúng ta lại có lỗi. Đi, đi, đi thôi.
Diệp Phàm nói liên tiếp ba từ đi rồi xoay người. Ngô Sinh Phát cầm tập tài liệu đi phía sau.
- Trợ lý Lệ, tôi đi đây.
Ngô Sinh Phát vẫn không quên chào.
- Đi mạnh khỏe, phó chủ tịch thành phố Ngô. Đi theo sau người khác đừng chỉ nhìn thắt lưng.
Lệ Chí Đạt cắn răng nói lời này.
Đến Hải Đông, Diệp Phàm lập tức nghe tin con trai của Văn Cử Đức là Văn Hoàn Đông đã đến nhà. Dặn y cùng Tằng Tuấn Tài đến bộ Thủy lợi một chuyến.
Văn Hoàn Đông nghe thấy tất nhiên đồng ý, lập tức lên đường. Lúc trước ở tỉnh nghe Lệ Chí Đạt nói, hình như ở bộ Thủy lợi có thay đổi. Nếu thật sự như vậy thì không lấy được tiền công thành công dã tràng.
Diệp Phàm không vội không được, đến lúc đó mấy người Chủ tịch tỉnh Yến sẽ cho rằng hắn khoác lát. Sẽ để lại trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy một người không thật, ấn tượng xấu sẽ không tốt.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tin rằng chỉ cần Văn Cử Đức còn làm việc ở bộ Thủy lợi thì lấy mấy chục triệu không khó. Bộ Thủy lợi một năm đầu tư bao nhiêu. Mà hắn cũng đã giúp đỡ Văn Hoàn Đông rất nhiều.
Tuy nói là mượn tay nhạc phụ Kiều Viễn Sơn nhưng cuối cùng vẫn là hắn ra sức. Nếu không, Văn Hoàn Đông sao có khả năng ngồi vào ghế một chức vụ béo bở như chức Phó Trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ thành ủy Hải Đông được.
Trương Nhất Đống tới cũng rất nhanh, sau khi Diệp Phàm về đến Hải Đông, Trương Nhất Đống đã tới Hải Đông. Nghe nói người cùng y xuống là Phó Trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lưu Minh Sơn.
Còn có Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Thiết Sơn, cùng giám đốc Sở Xây dựng Khâu Nhất Trung. Xem ra, nhà họ Trương thế lực rất lớn.
Trước khi rời khỏi tỉnh, Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ đến hỏi thăm chủ nhiệm Thiết Thác. Để Hạ Hải Vĩ tranh thủ chức Phó Chủ nhiệm thường trực Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Thiết Thác đồng ý rồi, nói là ban đầu có nghĩ đến việc này. Ông ấy nói nhìn thấy Hạ Hải Vĩ có thể tiến thêm một bước nữa cũng rất vui.
Đương nhiên Thiết Thác cũng nói rõ rằng, việc này quan trọng nhất vẫn là ở chỗ Bí thư Phí Mãn Thiên. Ủy ban kỷ luật Trung ương thì không cần. Chỉ cần Phí Mãn Thiên đồng ý, Ủy ban kỷ luật trung ương không thành vấn đề.
Cho nên Diệp Phàm mang theo hai bình rượu thuốc đến hỏi thăm Bí thư Phí Mãn Thiên.
- Đã lâu không đến, tình hình Hải Đông thế nào?
Phí Mãn Thiên chỉ vào sô pha đối diện bàn trà hỏi.
- Việc bảo vệ môi trường rất khó khăn, Hải Đông phải bỏ ra rất nhiều tiền. Phải chỉnh đốn, đóng cửa một số mỏ quặng nhỏ, liên quan đến các mặt lợi ích.
Mà vấn đề lớn nhất chính là thị xã Thanh Ngưu. Vấn đề của bộ máy Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Thanh Ngưu, cùng với cục Công an Thanh Ngưu khá lớn.
Mà Phạm Viễn không đồng ý ra tay với Thanh Ngưu. Bởi vì Thanh Ngưu là do y xây dựng nên, phải tự tay phá hủy cái mình xây dựng, thật sự là khó khăn.
Hơn nữa, tôi là Chủ tịch thành phố, đối với việc điều chính bộ máy chính quyền cấp huyện bên dưới không có nhiều quyền phát ngôn. Dù sao, đây không phải việc tôi quản lý.
Diệp Phàm nói.
- Chẳng lẽ cứ mặc kệ?
Phí Mãn Thiên lạnh lùng hừ nói.
- Tôi không mặc kệ, ngược lại tăng cường kiểm tra. Tôi đã sắp xếp đồng chí An Kỳ ở Cục Công an thành phố theo dõi Thanh Ngưu. Tôi nghĩ, tôi không thể tham gia điều chỉnh nhân sự, nhưng có thể làm ngã một số người rồi nói sau. Có lẽ, đó là lúc thay đổi người tốt hơn. Hơn nữa, nếu tìm ra vấn đề thì trong việc điều chỉnh nhân sự đồng chí Phạm Viễn dù sao cũng phải nghe ý kiến của tôi một chút…
Diệp Phàm nói.
- Vẫn quá chậm, Diệp Phàm, cậu phải theo dõi chặt chẽ Thanh Ngưu, nhanh chóng đưa ra phương án cụ thể khả thi. Phạm Viễn tôi sẽ nói qua với ông ấy, cậu cứ làm tốt đi.
Hơn nữa, trong chuyện này, tôi sẽ không ủng hộ cậu trực tiếp. Làm thế nào để làm tốt chuyện này, trong lòng cậu phải có tính toán. Tôi chỉ muốn kết quả.
Phí Mãn Thiên nhìn Diệp Phàm một cái, nói như ra lệnh.
Diệp Phàm hiểu, tài liệu tham khảo nội bộ đã được đưa ra, Chủ tịch Đường đã chú ý đến, Phí Mãn Thiên cũng chịu áp lực rất lớn. Hơn nữa, Chủ tịch Đường đã nhậm chức, chỉ là còn trong thời kỳ quá độ. Phí Mãn Thiên không dám có chút gì sơ xuất.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, trong vòng nửa năm giải quyết xong việc này.
Diệp Phàm nghiêm túc nói. Nhìn Phí Mãn Thiên một cái nói:
- Chỉ có điều, hiện tại khó khăn càng lúc càng lớn. Bí thư Phí, ngài không trực tiếp ra tay nhưng cũng phải bí mật giúp đỡ có đúng không ạ? Nếu không, lực lượng mỏng của tôi. Bao năm qua đều là Đảng chỉ huy chính quyền.
Nếu tôi quá mạnh mẽ, tôi nói là nếu, nếu thực sự, có lẽ Bí thư Phí lại không muốn thấy kết cục này. Việc này, quá khác thường không được.
- Ừ, xem ra, đi Hải Đông có mấy tháng, tìm được người tâm phúc có phải không?
Phí Mãn Thiên thản nhiên nói.
- Ha ha, không giấu giếm Bí thư Phí, chỉ có thể nó là tôi kéo được vài đồng chí cùng chung chí hướng thôi. Nhưng, ở bộ máy Thành ủy, lực lượng chúng tôi vẫn rất yếu. Chỉ có thể là trong một số thời điểm mấu chốt có chút tác dụng thôi. Đương nhiên tôi cũng không muốn nắm Thành ủy trong tay. Như vậy không phù hợp với thể chế. Đó là Đảng và nhân dân giao quyền lực cho Bí thư Phạm Xa, không thể lẫn lộn đầu đuôi có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Cậu có thể hiểu việc này thì tốt lắm. Tuy nhiên, đôi khi, phải ra tay thì vẫn ra tay. Ví dụ như khi các cậu thảo luận là lúc phải ra tay. Liên kết những đồng chí cùng chí hướng là phúc của nhân dân Hải Đông. Tranh thủ lợi ích cũng không phải là tranh quyền doạt thế, hoàn toàn khả thi. Mấu chốt là, trong lòng mình có nhân dân thôi.
Phí Mãn Thiên nói cũng ba phải.
- Tôi hiểu rồi, nhưng, tình hình hiện tại có chút thay đổi nhỏ. Không biết anh có nghe nói đến Trương Nhất Đống?
Diệp Phàm hỏi.
- Trương Nhất Đống, tôi biết, có phải người nhà của Trương Hướng Đông ở Bắc Kinh? Hình như đính hôn với tiểu thư nhà họ Triệu?
Phí Mãn Thiên không ngờ nhớ rõ, chứng tỏ, những việc lớn ở Bắc Kinh ông ấy đều nắm rõ.
Bởi vì Trương Nhất Đống đính hôn với Triệu Tứ, là đại diện cho sự kết hợp của hai dòng họ. Ít nhất, về xử lý công việc sau này, nhà họ Triệu và nhà họ Trương sẽ giúp đỡ nhau một chút.
Nếu nói khó nghe, chính là nếu hai bên đều có lợi thì hai bên nhất định sẽ giao dịch. Tất nhiên, các thế lực lớn ở Bắc Kinh đều chú ý chuyện này. Đây không phải là chuyện nhỏ, nhà họ Phí là một trong những dòng họ chính trị hàng đầu, phe phái quân đội tất nhiên sẽ không coi thường một lễ đính hôn thoạt nhìn không có gì như vậy.
- Chính là y.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Ha ha, cậu có mâu thuẫn với y à?
Phí Mãn Thiên thản nhiên cười nói.
- Tôi và Triệu Tứ đã quen nhau từ trước, đơn giản chỉ là bạn bè thôi. Trương Nhất Đống không hài lòng cho nên, đã trút lên đầu em trai tôi.
Cho nên, cuối cùng thì thành mâu thuẫn. Có lẽ, khó có thể giảng hòa. Hiện tại, y được phân công đến Hải Đông đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật.
Sau này, công việc của tôi càng khó triển khai. Trương Nhất Đống đến Hải Đông, cuối cùng có phải vì tôi hay không thì tôi cũng không rõ.
Nhưng, không thể không đề phòng.
Mà Ủy ban kỷ luật là cơ quan chấp pháp làm các cán bộ phải sợ hãi. Quyền lực rất lớn. Tôi nghĩ, nghe nói Trương Nhất Đống đến nhậm chức là do Ban tổ chức cán bộ trung ương quyết định, không thể thay đổi.
Nhưng, có thể thay đổi theo cách, đề bạt một người cấp trên để áp chế y.
Diệp Phàm nói tất nhiên là có ý tứ.
- Đổi một người, nghĩa là đã chọn được người thích hợp đề xuất làm người cấp trên trực tiếp. Theo tôi, cậu đang giấu giếm gì?
Phí Mãn Thiên nửa cười nửa không, nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Biết hắn đến đây không chỉ có thể, đơn giản là nói hộ ai đó.
- Chú Phí, chú xem, đồng chí Hạ Hải Vĩ ở Ủy ban kỷ luật Địa khu đã phá vụ án trộm mộ lớn, hơn nữa, chính án của bộ Phó Lâm Thiên Dân cũng do y cố gắng. Lúc trước, cháu đem chứng cứ giao cho chú Nhất Hoàn…
Diệp Phàm bắt đầu nói về lão Hạ. Tuy nhiên, mới nói được một nửa Phí Mãn Thiên đã nhíu mày, hừ nói:
- Cậu nói có phải phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật xếp hạng cuối cùng Hạ Hải Vĩ? Từ Đức Bình đến?
- Vâng, chính là y…
Diệp Phàm đang muốn tiếp tục nói. Phí Mãn Thiên hiển nhiên không hài lòng, nhấp một ngụm trà, đặt mạnh chén trà lên bàn, nói:
- Không cần nói, y không thích hợp.
- Y ưu tú như vậy sao còn không thích hợp. Chẳng lẽ chọn lựa không phải chọn lựa đồng chí ưu tú khác sao?
Diệp Phàm hỏi.