- Đang trong thời gian tuyển chọn, muốn chọn một người phù hợp không hề dễ dàng. Nếu ông chủ có thể đợi được vậy thì đợi thêm một thời gian nữa đi. Thời gian này tôi sẽ thay thế. Nếu như không đợi được thì tôi sẽ gọi vài người trước.
Khổng Ý Hùng nói, Diệp Phàm nhìn anh ta rồi cười nói:
- Vậy thì đợi đi!
Thực ra, trong lòng Diệp Phàm hiểu là Khổng Ý Hùng cố ý kéo dài thêm vì anh ta đang muốn đi theo Diệp Phàm vài ngày nữa.
“Thật sự sau khi có thư ký thì thời gian Khổng Ý Hùng làm việc cùng mình sẽ ít đi”. Tính toán nhỏ nhặt này của Ý Hùng, Diệp Phàm cũng không để tâm lắm.
- Bí thư Diệp, tôi…
Khổng Ý Hùng bị Diệp Phàm liếc mắt qua, anh ta run lên, ấp úng không nói lên lời.
- Ha ha ha, anh ấy à, được rồi, đi ăn cơm, đi ăn cơm.
Diệp Phàm nói rồi lại quay người sang hỏi:
- Chỗ ở của tôi đã xử lý xong chưa?
- Tôi đang định báo cáo với anh, toàn bộ bên đó đều làm xong hết cả rồi. Hơn nữa, tôi mời người xem ngày thì ngày kia chính là ngày hoàng đạo, chuyển nhà sẽ gặp may mắn.
Khổng Ý Hùng nói.
- Được rồi, Ý Hùng, vất vả cho anh rồi, nhưng mà tôi cũng không để ý đến ngày hoàng đạo gì đâu, tối nay chuyển đi. Đến lúc đó lặng lẽ chuyển đến là được rồi, không phải làm dầm dộ lên làm gì.
Diệp Phàm nói, vẫn là có ý khen ngợi tác phong cẩn thận của Khổng Ý Hùng, người này làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy là phù hợp.
- Vậy được, tôi sẽ gọi Khương Quân và cục trưởng Bao qua đây giúp một tay.
Khổng Ý Hùng đúng là khéo hiểu lòng người, biết được hai người này đều người thân tín với chủ tịch Diệp.
- Được, anh nghĩ chu đáo quá.
Diệp Phàm gật đầu khen ngợi, còn vỗ nhẹ lên vai Khổng Ý Hùng, có vẻ rất cảm kích, Diệp Phàm nói:
- Ý Hùng, anh phải chuẩn bị thật tốt đấy.
- Chủ tịch, tôi luôn chuẩn bị làm đầy tớ cho chủ tịch.
Khổng Ý Hùng không ngờ lại đứng nghiêm trang, suýt nữa là hành quân lễ rồi.
- Được, tốt lắm.
Diệp Phàm gật đầu.
- Nhưng mà, chủ tịch, cái này…cái này…
Khổng Ý Hùng ấp úng muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không dám hỏi. Anh ta cũng nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó, vì thế nên rất kích động.
- Ngày mai sẽ triệu tập hội nghị thường vụ, ban lãnh đạo sẽ thảo luận về vấn đề của anh. Tôi thấy anh đi đến chỗ chủ nhiệm Đào thế nào?
Diệp Phàm để lộ chân tướng sự việc.
- Tôi nghe…chủ tịch, chủ tịch bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó.
Khổng Ý Hùng nói, cái miệng anh ta run lên, hốc mắt ngấn nước. Cũng không biết là nước mắt thật sự hay cố nặn ra nữa.
- Ha ha ha, giống đàn bà làm gì vậy, còn nước mắt nước mũi nữa, lau đi!
Diệp Phàm cười.
- Vâng…vâng vâng!
Khổng Ý Hùng nhanh chóng lấy tay lau nước mắt. Vừa lau nước mắt vừa cười, hơi có chút quái dị.
- Đây là cái mà anh xứng đáng có được, anh sớm đã nên ngồi vào vị trí đó rồi, chuẩn bị một chút đi, vị trí đó và chức phó là không giống nhau đâu.
Diệp Phàm vỗ nhẹ lên vai anh ta rồi đi nhanh về hướng nhà ăn.
Diệp Phàm có một phòng nhỏ, là Khổng Ý Hùng đặc biệt tạo ra. Vốn là Diệp Phàm muốn cùng công nhân viên ăn cơm. Nhưng có lúc phải nói một số chuyện không tiện nên không cùng ăn với họ.
Mà trong nhà ăn thì các cán bộ lãnh đạo đều giống nhau, lãnh đạo tổng công ty ăn ở một nhà ăn khác. Đương nhiên là đồ ăn cũng có phần ngon hơn.
Vừa mới ngồi xuống ăn thì chuông điện thoại reo lên.
Truyền đến là tiếng cười của Lang Phá Thiên:
- Ha ha ha
- Cười gì hả lão Lang, cứ như nhặt được vật báu ấy.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy.
Lang Phá Thiên cười.
- Quái, anh thật sự nhặt được vật báu à?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Đương nhiên là vật báu rồi, không phải là Điền Nhất Đao sao. Mấy ngày nay chúng tôi đều đang quan sát tới anh ta. Anh ta vừa về đến Cảng Cửu thì bốn phương đã đều hỏi thăm người giải độc này. Hơn nữa, công sức không phụ lòng người, còn để anh ta liên hệ với Ngũ độc giáo nữa. Đập phá số tiền lớn, nếu như có thể trị được sẽ cho 10 triệu đồng.
Lang Phá Thiên cười nói.
Tập đoàn mỳ của anh ta đúng là có thể kiếm ra tiền. Với 10 triệu này ngũ độc giáo có thể là ra tay. Dù sao đối với “thằng ngốc” mà nói thì giải độc và uống nước lã cũng dễ dàng như nhau mà. Giơ tay ra là có được 10 triệu, kiếm tiền kiểu này đúng là nhanh, con mẹ nó. Tôi cũng muốn đi hạ độc hại người sau đó giải cứu.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng không phải là dễ dàng như vậy, giống như việc phát tán độc trên người Điền Nhất Đao cũng rất tốn sức lực. Mặc dù là thằng ngốc thì cao thủ kiểu này cũng bị hao tổn.
Còn Ngũ độc giáo giống như “thằng ngốc” thì không nhiều. Nhiều nhất cũng chỉ có 4 bàn tay. “ Thằng ngốc” này là phật đà đà chủ của Ngũ độc giáo.
Nghiệp vụ ở Đông Nam Á đều là “thằng ngốc” này quản. Thật ra Ngũ độc giáo e là cũng chỉ có vài phân đà, một lục địa có một là cũng rất khá rồi.
Ngũ độc giáo dựa vào trị độc chữa bệnh để kiếm tiền. Đa phần độc của họ đều dùng để chữa bệnh.
Thật đúng là đừng nói, bọn họ tự nghĩ ra phương pháp lấy độc trị độc để chữa một số bệnh hỗn tạp thật sự là có hiệu quả.
Lang Phá Thiên nói.
- Nếu “thằng ngốc” đã chịu ra tay vậy thì bảo bối của các anh đều bay đi mất rồi còn vui mừng cái nỗi gì?
Diệp Phàm nói.
- Bảo bối mà chúng ta nhắm đương nhiên không để Ngũ độc giáo phá hoại đi, vì thế trong tổ đã ra mặt cảnh cáo người của Ngũ độc giáo, bên kia liền thay đổi rồi.
Đề xuất phải hai trăm triệu, ha ha, Điền Nhất Dao khuynh gia bại sản cũng chưa đủ số tiền 200 triệu. Toàn bộ của cải mà tên này có chẳng qua cũng chỉ đến bảy tám mươi triệu.
Trong tổ sớm đã điều tra qua, vì thế tên này lại kiên trì một ngày, nhưng công lực tán rất nhanh.
Người này nóng nảy. Hắn ta hiện tại đã vội vàng đến tổng bộ Hoành Không các anh rồi. Chắc chắn là sẽ đến tìm anh đấy.
Đến lúc đó, anh yêu cầu hắn một khoản, thế nào? Dù sao nhà họ Điền có tiền mà, bỏ chút “huyết” cũng là đáng.
Lang Phá Thiên cười khanh khách, thật giống như sói phương bắc.
- Điền Nhất Đao gặp phải chúng ta coi như là hắn ta xui xẻo.
Diệp Phàm cũng cười, hỏi:
- Chuyện bãi Yến Nguyệt có hay không?
- Tôi đang định nói với anh chuyện này, cao chiêu mà tổ Cung đưa ra quả thật là có hiệu quả. Một khi đã đến Ủy ban thảo luận thì các đồng, các đồng chí biết Ngư Đồng Đại Hùng ở tổ A chúng ta đã đều nhất loạt đồng ý.
Bọn họ cũng hiểu rõ dưới chân núi Đại Hùng có gì. Hơn nữa núi Xương Bối lại ở Quảng Đông, tam phương này hình thàng một tam giác bao bọc lẫn nhau.
Thật đúng lúc, địa bàn của nhà máy Phi Không các anh, núi Xương Bối và căn cứ núi Đại Hùng thật sự hình thành một hình tam giác khác thường.
Trong tình huống khẩn cấp hoàn toàn có thể trợ giúp lẫn nhau, sau khi Trương Tư Lệnh biết đã gọi người đi đo đạc, đến bản thân anh ta cũng hoảng sợ.
Lập tức vui mừng nhướng mày, vì thế trong đơn đã nói một cách rất tỉ mỉ, chi tiết, đương nhiên liên qua đến núi Đại Hùng cũng không có nhiều ủy viên hiểu được vai trò thực sự của nó.
Nhưng hai chức phó của Ủy ban Quân giới, còn cả trưởng ban bảo vệ an ninh đã hiểu được việc này, mấy vị đại lão đều đồng ý, các đồng chí ủy viên bên dưới thì còn có ý kiến gì nữa, đều nhất trí thông qua rồi.
Vì thế, công văn phê chuẩn đã đưa xuống dưới. Trương Tư Lệnh bảo tôi thông báo cho các anh biết, bảo các anh cử người xuống làm các thủ tục trao đổi.
Hơn nữa, bên này cũng đang giục các anh, yêu cầu các anh trong vòng một tháng phải chuyển đi.
Lang Phá Thiên nói.
Diệp Phàm vừa nghe thấy thế, trong lòng mừng rỡ, cười nói:
- Không vấn đề gì, trong 5 ngày tôi sẽ dọn đi hết, chỉ cần nắm chăc được bãi Yến Nguyệt.
Diệp Phàm liền gọi điện thoại cho Nghiêm Phương Long, kêu anh ta lập tức cùng với một số nhân viên có liên quan đến phương diện này đến Quảng Châu để tiến hành công tác chuẩn bị.
Đương nhiên, việc lớn như thế này thì bắt buộc chủ tịch Diệp cũng phải đi. Hơn nữa, vì có thể hợp tác với Hoàng Triều Đế Đô, cũng cần Diệp Phàm phải đích thân đi một chuyến.
Tuy nhiên ngày mai phải triệu tập hội nghị thường vụ để thảo luận về vấn đề đề cử người, tạm thời thì Diệp Phàm không thể rời khỏi.
Hai giờ chiều, Diệp Phàm vừa đi tới gần cửa phòng làm việc thì thấy một người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi ở gian ngoài phòng khách.
Ông ta vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Khổng Ý Hùng còn chưa kịp giới thiệu, ông ta đã đứng lên, chào hỏi một cách nhiệt tình:
- Bí thư Diệp, chào anh, tôi là Tống Thành Tín, người được công ty cử xuống Hoành Không đảm nhiệm chức bí thư Đảng ủy.
- Là bí thư Tống à, chào ông.
Diệp Phàm đưa tay ra bắt.
- Bí thư Diệp, chức bí thư Đảng ủy trấn này thật sự là làm không nổi rồi. Tôi muốn quay về tổng công ty để làm những công tác văn phòng.
Tống Thành Tín có chút tức giận nói.
- Sao vậy?
Diệp Phàm ngồi xuống hỏi, trong lòng đã nghĩ đến điều gì đó. Chắc là người này bị chủ tịch trấn làm cho tức giận nên đến đây kể khổ đây.
Trấn Hoành Không này là một địa phương rất kỳ lạ. Bí thư Đảng ủy trấn là do công ty tập đoàn Hoành Không bổ nhiệm, còn chủ tịch trấn cùng với các cán bộ trực thuộc trong trấn thì lại là huyện Hoàng Cương trực thuộc thành phố Hạng Nam bổ nhiệm và cai quản.
Không liên quan gì đến tập đoàn Hoành Không, cái này đã khiến cho Bí thư Đảng ủy trấn - người mà tập đoàn Hoành Không cử xuống vừa không có quyền nhân sự trong trấn cũng không có quyền sở hữu tài sản. Quyền gì cũng không có.
Hiển nhiên là một pho tượng “ Bồ Tát” đặt trong miếu của trấn này, trên danh nghĩa thì dễ nghe- Bí thư Đảng ủy trấn, nhưng trên thực tế không là cái gì cả, không tức giận mới lạ.
Tuy nhiên, dù là một pho tượng Bồ Tát thì tập đoàn Hoành Không cũng không nỡ buông tay. Dù sao cũng có lúc cần thông báo thông tin. Hơn nữa, trấn Hoành Không lại lớn như vậy, diện tích các vùng khác không bằng một huyện nhỏ phía Nam.
Mà tập đoàn Hoành Không lại ở trấn Hoành Không, chắc chắn là có nhiều chuyện phải quan hệ với trấn. Công ty cử người đến đó cũng là vì muốn tranh thủ ít lợi ích cho công ty.
- Thật tức chết được, chức Bí thư này của tôi đến quyền nói cũng không có, vậy còn làm để làm gì?
Tống Thành Tín nói.
- Không để ông nói, nghiêm trọng đến mức ấy sao? Bất kể thế nào thì ông cũng là người đứng đầu trấn Hoành Không này mà. Là người nào mà hống hách đến vậy, hắn ta muốn làm gì?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
Chính là việc ở sơn trang Chu Tước mà bí thư Diệp đang ở.
Tống Thành Tín nói.
- Sơn trang Chu Tước có chuyện gì, lẽ nào có người không để tôi ở đó sao?
Diệp Phàm hỏi, anh ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Đúng vậy, việc này tôi vừa nhận được thông báo của thị trấn. Nói là quyền tài sản của sơn trang Chu Tước là thuộc về trấn Hoành Không.
Những ngày này vì để bí thư Diệp có thể sớm chuyển đến đó mà ngày nào cũng có công nhân bận rộn.
Trước kia cũng không ai quản việc này, bây giờ vừa nghe nói là bí thư Diệp phải chuyển đến đó ở, không ngờ lại có người nhảy ra tranh giành quyền tài sản.
Ở bộ máy lãnh đạo Đảng ủy trấn, tôi đã nói lý với họ, nói là sơn trang Chu Tước này vốn là nơi ở của thiếu tướng Vân Hùng của Quốc Dân đảng.
Sau khi giải phóng thì thu hồi về Uy ban nhân dân huyện Hoàng Cương. Chỉ là sau đó Ủy ban nhân dân huyện Hoàng Cương đã giao Chu Tước sơn trang này cho tập đoàn Hoành Không rồi.
Quyền tài sản này đã được chuyển cho tập đoàn Hoành Không, sao có thể là trấn Hoành Không được.
Tống Thành Tín nói.
- Thật đúng là gan to, không ngờ lại dám cướp đoạt lợi ích của chủ tịch. Hơn nữa, việc này bọn họ cũng không thông báo với chúng tôi, muốn làm gì vậy? Tôi thấy đồng chí Mâu Đại Cơ này có phải là bỗng nhiên phát sốt đến hồ đồ rồi không.
Khổng Ý Hùng đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
Mâu Đại Cơ là chủ tịch trấn Hoành Không.