Ngày 7 tháng 5, đoàn du lịch người già trẻ nhỏ ăn sáng xong sẽ trở về, Lâm Tuyền tới nơi ăn cơm cùng mọi người. Tiểu Tư Vũ hết kỳ nghỉ phải đi học rồi, chỉ có Thư Nhã, Tiểu Sơ cùng y tới Thuận Nghĩa.
Lâm Tuyền mới tới Thuận Nghĩa khảo sát một lần, Thư Nhã đã tới mấy lần
rồi, cô đầu tư 120% nhiệt tình vào công ty du lịch, tiến hành khảo sát
tài nguyên du lịch của Thuận Nghĩa rất tỉ mỉ kỹ càng.
Công ty du lịch vừa mới có bước khởi đầu, nhưng định vị rất cao, ưu thế
mà Thư Nhã sở hữu quá rõ ràng, chỉ cần lập hạng mục tốt, quản lý đoàn
đội tốt là thành công không cần nghi ngờ, nói cách khác nhân tố ngoại
cảnh được Lâm Tuyền bài trừ hết, chỉ còn yếu tố bản thân nữa thôi.
Đại Khê phía đông có bãi biển chưa khai phát, tình huống tương tự với
khu bảo hộ trạch lộc Bắc Sơn, nhưng quy mô nhỏ hơn nhiều, chính vì nhỏ
mới tiện cho bọn họ thao tác, về sau Lâm Tĩnh Di cũng tới Đại Khê một
lần, tích cực cổ động Thư Nhã lập nông trang du lịch dùng năng lượng gió giống Thông Nam.
Quy mô nhỏ thì nhỏ, nhưng thêm hạng mục điện gió vào thì tính sơ sơ phải đầu tư 100 triệu, với công ty du lịch nhỏ vốn đầu tư chỉ có 200.000 mà
nói, trong mắt người khác cứ như chuyện ngàn lẻ một đêm.
Thư Nhã không biết phải nói với công ty đối tác thế nào về thân phận của Lâm Tuyền thế nào. Vương Lệ, Vưu Giai đều biết Lâm gia là nhà đại phú,
chỉ là bọn họ cũng không biết chính xác địa vị của Lâm Tuyền.
Thư Nhã thấp thỏm mãi, chuyện hạng mục Đại Khê không nói cho Lâm Tuyền,
cũng không cho người khác nói, chí ít khi nào cô thấy chuyện nắm chắc
rồi mới chính thức nói ra.
Lâm Tuyền tưởng Tĩnh Di, Trần Sở theo đại đội về Tĩnh Hải rồi, không ngờ còn ở lại thêm hai ngày nữa, hỏi Trần Sở:
- Sao em chưa về, công ty của Tiểu Lương thiếu em được sao?
- Được một năm rồi, công ty đã đi vào chính quy, không cần theo dõi suốt nữa.
Tháng 4 năm ngoài, Trần Sở và Lương Cập lập công ty bán sách trực tuyến, tuy Liên hợp Tĩnh Hải không đầu tư mấy, nhưng có Lâm Tuyền đứng sau
lưng, bọn họ bớt đi được nhiều lo lắng so với người khác ở kỳ sáng lập.
Lâm Tuyền ít can thiệp vào chuyện gia tộc mà cũng chẳng cần y can thiệp, với địa vị của Lâm gia, Trần gia hiện nay, nhiều việc không cần y ra
mặt vẫn có người tự giác làm ổn thỏa, có điều y vẫn chú ý tới Lương Cập, xem cháu rể ông ngoại chọn có năng lực cùng đám Trần Tấn chấn hưng Trần gia không?
Thấy thái độ của Hoàng Vĩ và Lý Ngọc thân thiết hơn trước nhiều, chiến
thuật rèn thép khi còn nóng rất hữu hiệu, các cô gái khi tình cảm yếu
đuối khó chịu nổi công kích liên tục, Lâm Tuyền nói với họ:
- Nếu không có việc gì vội thì ở lại thêm vài ngày nữa đi.
Hoàng Vĩ đang mong như thế, lần sau không biết khi nào mới gặp được Lâm
Tuyền, nhìn Lý Ngọc hỏi ý, Lý Ngọc gật đầu đồng ý ở lại.
Vừa mới qua một đoạn tình cảm đổ vỡ, trong thời gian ngắn Lý Ngọc khó
toàn tâm toàn ý cho tình cảm khác được, nhưng Hoàng Vĩ là lựa chọn tốt
nhất với cô hiện giờ, trong nước có câu "tình cảm có thể dần dần ồi
dưỡng", Hoàng Vĩ cũng xem như là nam nhân ưu tú rồi, tuy chưa phát đạt,
song có cơ hội mà người khác không có, nếu không nhờ hắn cô không cơ hội tiếp xúc với hào môn quý tộc như thế.
Lục Nhất Mạn trước khi lên xe còn lưu luyến nhìn Lâm Tuyền, không biết
tới bao giờ nút thắt này mới cởi bỏ được, cô không biết chuyện Xuân
Giang, không hiểu rằng nút thắt này đã không thể cởi bỏ được nữa. Lâm
Tuyền biết bão tố sẽ kéo đến, người phụ nữ đó sẽ không để yên trước một
mối đe dọa lớn như y, chỉ mong những người lương thiện ở Lục gia không
dính vào quá sâu.
Thực lòng y muốn Lục Nhất Mạn và Trần Lập rời khỏi địa ốc Thẩm thị, rốt cuộc không nói ra được.
Từ lúc nói chuyện với Trương Thanh Sơn, Chu Kính Đức luôn nóng lòng
chính thức diện kiến Lâm Tuyền, có điều cảm giác hoàn toàn khác với
tưởng tượng, quá trẻ, lại quá đẹp trai, với một ngườ quản lý như thế
không có lợi cho việc lập uy quyền, nhưng đôi mắt kiên định, có thứ sức
mạnh nhìn thấu lòng người.
Thư Nhã, Trần Sở, Tĩnh Dĩ, Tiểu Sơ nói tới Địa Khuê chơi cho thoải mái,
nhưng y biết các cô gái hứng thú với chuyện mua sắm lớn hơn du sơn ngoạn thủy nhiều, lòng rất tò mò, song không ai chịu nói, y đành chịu.
Thư Sướng bốn ngày qua mệt lắm rồi, đã theo xe về Tĩnh Hải, Giang Lê Hoa tuy cũng mệt song không muốn bỏ lỡ cơ hội tăng tiến tình cảm với Thư
Nhã, Tiểu Sơ. Mà tinh thần phấn khích như vậy, muốn nghỉ cũng chẳng
được, kéo theo em gái, đưa bọn họ du ngoạn.
Lâm Tuyền muốn đi chơi lắm, nhưng biết không chạy thoát khỏi sự ân cần
của Chu Kính Đức, cùng Lý Tân Nghĩa và Hoàng Vĩ tiếp chuyện ông ta ở
phòng khách xa hoa, nội dụng tất nhiên là về kinh tế dân sinh huyện
Thuận Đức. Trước khi khi Cảnh Thiên Sương nhận quyết định tới Thuận Đức, Lâm Tuyền đã lệnh phòng nghiên cứu tin tức điều tra tình hình huyện
Thuận Nghĩa cùng khu vực liên quan, trước đó tuy y chỉ tới một lần,
nhưng sự am hiểu của y về Thuận Nghĩa khiến Chu Kính Đức kinh ngạc.
Giang Lập Sơn thấy thái độ Chu Kính Đức khi nói chuyện không khác gì
tiếp chuyện lãnh đạo, tuy cả buổi nói chuyện không nói xen được vào mấy
câu, nhưng được ở lại đây là quá đủ rồi. Tới 4 giờ chiều, Chu Kính Đức
hẹn bữa tối gặp lại, Giang Lập Sơn cũng đi theo, tạo điều kiện con rể
nói chuyện với Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền tiễn khách quay về ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước, nói với Hoàng Vĩ:
- Hiện giờ tôi quản lý một cơ cấu đầu tư, thời gian thuộc về bản thân
rất ít, nghe Trần Lập nói cậu mở một công ty mậu dịch, tình hình ra sao?
Hoàng Vĩ gãi đầu:
- Em mở công ty mới đầu là làm vật liệu xây dựng, hai năm trước còn
thuận lợi, năm ngoái bị lỗ, công ty thép em hợp tác bị mất tư cách kinh
doanh, ôm đơn đặt hàng 2 triệu mà không có hàng trả cho khách, kết quả
lần đó đền bù 500.000, tiền kiếm được mấy năm qua đều mất trong vụ đó,
không làm nổi nữa. Giờ chủ yếu là làm đại lý cho công ty sơn, kinh doanh kém lắm ...
Lâm Tuyền tay gõ nhịp lên mặt bàn, không có tiếng động nào, đó chỉ là động tác thói quen:
- Cậu định làm thế nào tiếp đây, tôi có thể cho cậu một công việc, nhưng phải bắt đầu từ cấp thấp nhất.
Liên hợp Tĩnh Hải tuyệt không phải cơ cấu dừng ở tầng cấp tài phú, được
vào đó là một hấp dẫn lớn, Lâm Tuyền mở cánh cửa này, Hoàng Vĩ không
khỏi do dự:
- Nếu giờ buông tay, nói không chừng sẽ hối hận, em cố gắng thêm vài năm, nếu không được, lúc đó đi nương tựa anh.
Lâm Tuyền hài lòng gật đầu:
- Tốt, tôi tin cậu có năng lực đó, Liên hợp Tĩnh Hải chuẩn bị thành lập
một quỹ sáng nghiệp, cậu lập một kế hoạch, nếu có tính theo tác, chỉ cần qua được thẩm tra, tôi có thể cung cấp tiền sáng nghiệp mạo hiểm tỉ lệ
100%.
Hoàng Vĩ mắt sáng lên, cơ hội được đầu tư mạo hiểm trong nước không
nhiều, số ít ỏi đó cũng bị cơ cấu nghiên cứu khoa kỹ có thực lực cướp
mất, nhiều người cơ bản không nghĩ tới sáng nghiệp qua con đường xin đầu tư mạo hiểm:
- Sao anh lại mốn tiến vào lĩnh vực đầu tư mạo hiểm.
- Thực nghiệp do Liên hợp Tĩnh Hải trực tiếp khống chế đã có quy mô nhất định, không thể khuếch trương tùy tiện nữa, phòng đầu tư trước kia chỉ
dùng tiền cho đầu tư nội bộ, hiện bên trong không cần đầu tư nhiều nữa,
cho nên tôi muốn phòng đầu tư thành lập quỹ sáng nghiệp. Có lẽ cậu không hiểu lắm tình hình ở Tĩnh Hải, chính phủ Tĩnh Hải định cùng Đh Tĩnh Hải lập khu khoa kỹ, xây dựng nhà xưởng và văn phòng đúng tiêu chuẩn, giúp
một số thành quả của các phòng nghiên cứu chuyển thành sức sản xuất thực sự, đương nhiên, chỉ cần có hạng mục tốt và đội ngũ tốt, Liên hợp Tĩnh
Hải sẽ cung cấp hỗ trợ, không chỉ giới hạn ở hạng mục khoa kỹ.