Quan Thương

Chương 22: Q.4 - Chương 22: Bước ngoặt của Phương Nam (4)




Mặt Tiêu Quân hết đen lại trắng, hai nắm đấm siết chặt, Lâm Tuyền không biết nói gì thêm, quay sang hỏi Phương Nam:

- Tư Vũ ở bên trong?

Phương Nam khẽ gật đầu.

Lâm Tuyền mở cửa phòng, Tiểu Tư Vũ đang ôm con gấu mèo cực to Lâm Tuyền mua cho, trốn trong góc phòng, vừa thấy Lâm Tuyền thì khóc khóc mếu mếu:

- Ba ơi, con sợ lắm!

- Đừng sợ, đừng sợ, có ba đây rồi.

Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ đang trốn ở góc phòng ra, Tiểu Tư Vũ ôm chặt lấy cổ Lâm Tuyền, rúc đầu vào lòng y, không dám nhìn cha đẻ Tiểu Quân.

Hai tay Tiêu Quân bấu chặt bệ cửa sổ, khẽ run run, cho thấy nội tâm chao đảo của hắn, hắn gần như không dám tin tất cả mọi thứ trước mắt, đó là người con gái y yêu thương, vì cô mà hắn vào tù, đó là đứa con bé bỏng hắn chưa được ôm bao lâu, giờ đang ôm lấy người khác.

Tiêu Quân vốn định xông tới đánh Lâm Tuyền một trận vì y cướp hết mọi thứ của hắn, nhưng thấy Tiểu Tư Vũ sợ hãi trốn vào trong lòng Lâm Tuyền, toàn thân như quả bóng xì hơi, cảm giác mất mác vô tận tràn vào lòng, người cứ thế từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên sàn nhà.

Mọi người đều hết sức lúng túng, Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ ngồi xuống, nhẹ nhàng tách tay cô bé ra, xoay người nó lại, chỉ về phía Tiêu Quân:

- Đó là ba ruột của con, còn thương con hơn cả ba nữa.

Tiểu Tư Vũ nhìn một cái rồi lắc đầu quầy quậy, Tiêu Quân định gọi con nhưng thấy thế lời nói như tắc nghẹn trong cổ, quay đầu đi, mẹ Phương Nam đi tới bế Tiểu Tư Vũ vào trong phòng, để ba người ở lại phòng khách nói chuyện.

Ba người bọn họ nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tiêu Quân đứng dậy, nhìn ánh chiều tà đằng xa, nói:

- Tôi phải đi đâu tự thú đây?

Lâm Tuyền nhấc điện thoại trên bàn, gọi cho Vương Hiểu Dương:

- Cục trưởng Vương, anh dẫn hai đồng nghiệp tới Tinh Hồ Uyển, mặc thường phục thôi nhé, cũng đừng lái xe cảnh sát ...

Không nói là chuyện gì.

Căn phòng lại chìm vào im lặng, mười phút sau Vương Hiểu Dương dẫn hai cảnh sát mặc thường phục đi vào, hắn nhận được thông báo của Quý Vĩnh nên dẫn người tới trước rồi, vừa xong mất 10 phút là thay thường phục, một cảnh sát muốn lấy còng số tám còng Tiêu Quân, Vương Hiểu Dương ngăn lại:

- Đừng làm thế trước mắt đứa bé.

Tiêu Quân theo hai cảnh sát ra ngoài, Vương Hiểu Dương nói với Lâm Tuyền:

- Lão Quý lo lắng nên gọi điện cho tôi, đừng trách chú ấy.

- Tôi hiểu mà, tình hình của Tiêu Quân có nghiêm trọng không?

- Khi anh ta trốn ra làm bị thương quản ngục, bị phát lệnh truy nã toàn quốc, nghiêm trọng lắm.

Vương Hiểu Dương do dự một lúc nói thêm:

- Phía đám Vũ Cường, cậu chú ý một chút, chuyện không lớn, nhưng ảnh hưởng không tốt.

Bên công ty giải tỏa có Đầu tư Nam Cảng theo dõi, sẽ không có vấn đề gì lớn, chi phía giải tỏa cố định, không thể ức hiếp chèn ép người ta, chẳng lẽ có vấn đề ở chỗ khác.

Lâm Tuyền gật đầu, bảo sẽ chú ý.

Đợi Vương Hiểu Dương đi ra ngoài, Phương Nam không còn sức đứng dậy nữa, ngồi đó khóc nấc lên không ra tiếng, Lâm Tuyền bế cô vào phòng, Phương Nam nhũn người đi trong lòng y, lẩm bẩm:

- Bốn năm, bốn năm, chỉ còn chưa đầy một năm nữa thôi, vì sao anh ấy không tin tôi, bằng vào cái gì anh ấy không tin tôi. Anh ấy không chịu hiểu sao, tôi sao có thể trông cậy gì ở anh ấy.

Đêm hôm đó Lâm Tuyền ở lại trong phòng Phương Nam, biết rõ hơn quan hệ giữa cô và Tiêu Quân.

Sinh ra trong gia đình công nhân bình thường, bị ảnh hưởng của cha mẹ, từ nhỏ tính cách Phương Nam có phần nhút nhát cam chịu. Tiêu Quân là hàng xóm của cô, là con trai bạn cha cô, từ nhỏ đã quấn lấy cô rồi, lên cấp ba càng công khai thể hiện tình cảm theo đuổi cô.

Phương Nam bấy giờ còn ngây thơ, thấy Tiêu Quân đánh bạn trai khác quấy rầy mình, cho rằng hắn là người đáng nương tựa, thêm vào hai gia đình thân thiết đều vun vào, Phương Nam chẳng suy nghĩ nhiều vậy là gật đầu thành vợ Tiêu Quân.

Lấy nhau rồi, cuộc sống không êm đềm, Tiêu Quân quá si mê Phương Nam, làm mẹ hắn bất mãn, vì thế quan hệ Phương Nam và mẹ chồng không tốt, Phương Nam nhiều lần khuyên chồng nhưng Tiêu Quân bỏ ngoài tai. Sau này có con rồi, Tiêu Quân cũng không tỏ quá thân thiết với con gái, chỉ biết đến vợ.

Tiêu Quân lại còn rất gia trưởng, ghen tuông, không cho phép Phương Nam tiếp xúc với người khác giới, hàng ngày cô đi làm, hắn đưa đón tận nơi.

Với Phương Nam khi ấy, điều đó không ảnh hưởng nhiều, từ nhỏ cô thích cuộc sống yên bình, thế giới của của cô rất nhỏ bé, nhà đến chỗ làm, ra chợ, lại về nhà … Thế là đủ rồi.

Chính vì không muốn đảo lộn cuộc sống nhỏ bé của mình, Phương Nam nhẫn nhịn bị lãnh đạo quấy rối ở chỗ làm, tới khi vị lãnh đạo đó muốn cưỡng bức cô, cô mới về nhà nói với chồng, từ đó cuộc sống của cô hoàn toàn đảo lộn.

Ngày hôm sau Lâm Tuyền cùng Phương Nam tới trại tạm giam, vẻ mặt của Tiêu Quân trở nên nhẹ nhõm hơn, nói với Lâm Tuyền:

- Cậu giúp tôi được không, tôi muốn về Xuân Khê một chuyến, làm thủ tục ly hôn với cô ấy, cả đời này tôi phải ở trong đây mất rồi.

Lâm Tuyền nhìn Phương Nam:

- Em có thể an bài cho chị.

- Anh nói ly hôn là ly hôn à? Đời này em không dính líu gì tới anh nữa, nhưng em không ly hôn.

Phương Nam nổi giận đẩy cửa ra ngoài.

Lần này Tiêu Quân vào tù, ít nhất cũng mất thêm mười mấy năm nữa, Tiêu Quân thẫn thờ nhìn bóng lưng Phương Nam, không biết cô nói những lời đó là có ý gì. Lâm Tuyền đứng dậy:

- Chuyện này để sau hẵng nói vậy, mai chúng tôi sẽ tới tiễn anh.

Hôm sau Tiêu Quân được chuyển về trại giam, nhìn xe tù dần biến mất cuối con đường, Lâm Tuyền quay về xe, xe không bật đèn, ánh sáng không tốt, Phương Nam co chân trên ghế, mặt cúi gằm chẳng nói chẳng rằng, Lâm Tuyền đi tới ôm cô vào lòng. Quý Vĩnh ở phía trước khởi động xe, lúc này Phương Nam mới giật mình tỉnh lại, vén mái tóc rối ra sau tai, khuôn mặt mỹ lệ có chút tiều tụy mỏi mệt, vành mắt đỏ hoe, trên má còn có dấu nước mắt.

- Lúc này đừng nghĩ gì cả ...

Lâm Tuyền ôm Phương Nam vào lòng, áp má lên mái tóc suôn mềm của cô, nhấc điện thoại bảo Quý Vĩnh lái xe lên đê.

Ánh trăng như nước, đằng xa mặt sông như có vô số viên ngọc vỡ dập dềnh, dù nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ ầm ầm, ngồi trong xe vẫn cảm thấy bốn bề tĩnh mịch, trong xe lan tỏa không khí thương cảm.

Họ cứ ngồi trong xe như thế mấy tiếng đồng hồ rồi, Lâm Tuyền thấy đói nhấc điện thoại bảo Lão Quý lái xe về nhà, đặt điện thoại xuống thì đột nhiên Phương Nam nói:

- Tôi muốn đi uống rượu.

- Uống rượu lúc này không hay đâu.

Lâm Tuyền muốn pha trò một chút phá tan không khí nặng nề này:

- Chị hay xem mấy phim tình cảm cũng biết trước hợp này rồi đó, nhân vật nữ gặp chuyện buồn đi uống rượu tới say ngất, thế rồi…

Phương Nam ngắt lời y:

- Cậu có đôi mắt nhìn thấu lòng người, vậy hãy nói xem lúc này tôi đang nghĩ gì?

Lâm Tuyền nương theo ánh trăng nhìn Phương Nam, khuôn mặt tinh tế mỹ lệ, cằm thanh tú hơi nhọn, má trắng như ngọc, dưới ánh trăng trông có chút mỏi mệt, đôi mắt đẹp nhìn y ánh lên vẻ kiên định, đờ đẫn lắc đầu:

- Em không biết…

- Tôi không cần mượn rượu để làm việc đó.

Phương Nam nắm tay Lâm Tuyền đặt lên bầu vú của cô:

Lâm Tuyền ngây ra nhìn Phương Nam, ánh mắt cô nghiêm túc, lòng bàn tay cách lớp áo sơ mi mỏng chạm bầu ngực tròn căng đầy đặn của cô, mới thế khiến cho người ta mất hồn rồi, tay run run bóp nhè nhẹ, Lâm Tuyền liền cảm thấy như là hồn mình đã phiêu diêu ở trên bầu trời rồi, nhất thời không biết phải nói gì.

Phương Nam ngồi lên đùi Lâm Tuyền, người cúi xuống, hai tay ôm má y, mặt hai người gần như dính vào nhau, ánh mắt nhu hòa, giọng cũng trở nên dịu dàng:

- Hôn tôi đi.

Chỉ ba chữ thôi, nói ra xong mặt cô đã đỏ tới tận mang tai, may mà xung quanh tối om không ai nhìn thấy, ngượng ngùng qua đi, Phương Nam bỗng càm thấy sự nhẹ nhõm vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.