Vạn Dũng như mèo bị dẫm phải đuôi, quyết không thể để bộ giám sát xuống, lúc này không ỡm ờ được nữa:
- Tw có chuyện của TW, động một chút làm phiền tới bộ giám sát xuống, không thích hợp, cho thấy chúng ta bất lực.
Bất kể thế nào không thể để sự kiện khuếch đại, đó là nguyên tắc Vạn Dũng kiên trì trong cuộc đời chính trị của mình:
- Liệu tỉnh có thể thông qua phòng dân chính đề xuất kháng nghị với cục tin tức? Yêu cầu truyền thông đăng tải khách quan sự kiện, đồng thời yêu cụ tin tức nghiêm khắ điều tra tờ báo cho đăng tin trái nguyên tắc. Ngoài ra Tĩnh Hải phải chính thức đưa ra phát biển, để người dân có cái nhìn chính xác.
Trước đó Cố Hiển Chương đã trao đổi với Lâm Tuyền và Cảnh Nhất Dân, ông ta tin có kẻ cố tình thao túng sự kiện này, chỉ có điều với thân phận của ông ta, không thể tỏ thái độ khi thiếu chứng cứ xác thực. Vạn Dũng không muốn vụ án này đào sâu thêm, hẳn là sợ bị dính lĩu vào, huống hồ như ông ta nói đệ bộ giám sát xuống, tỉnh sẽ rất bị động, thể diện chẳng đẹp đẽ gì.
Cố Hiến Hương nhìn Dương Húc:
- Chuyện rất khẩn cấp, không thể trì hoãn được, trưởng phòng Dương, đồng chí quản lý mảng tuyên truyền, có kiến nghị gì không?
Dương Húc tuy bảo vệ Thẩm Thị, song trong lòng cũng thầm hận, không rõ Thẩm Thị bầy trò gì, chuyện này phơi bày ra, thể diện tỉnh mất kết, chẳng lẽ đấu tranh với Tĩnh Hải đã tới mức sống chết rồi sao? Bị nhiều người nhìn vào, Dương Húc đành nói:
- Đề nghị của bí thư Vạn rất đúng.
Chỉ đúng một câu như thê rồi im miệng.
Cố Hiến Chương bấy giờ mới chính thức phát biểu:
- Tôi tán thành kiến nghị của bí thư Vạn, song môi trường thông tin thoải mái một chút không phải là chuyện xấu, không cần phải yêu cầu cục tin tức điều tra tờ báo kia nữa.
Ông ta vừa bảo vệ lợi ích của Tĩnh Hải, lại không muốn khiến mâu thuẫn phức tạp hóa.
Được tỉnh ủy ủng hộ, do phòng dân chính chính thức kháng nghị với cục thông tin, trừ khi đối phương muốn sự kiện tới mức không thể vãn hồi, nếu không tờ báo khác chuyển đăng cũng không là gì, Cảnh Nhất Dân gọi điện Liễu Diệp Thiên, để cảnh sát Tĩnh Hải công bố tình hình điều tra thất thoát tài sản quốc hữu từ năm 1996 - 2001, không phải là vụ án hối lộ như tờ báo kia nói.
Thực ra ngay từ khi Cảnh Nhất Dân làm bí thư thành ủy năm 1999 đã bắt đầu sai người xử lý, công tác điều tra luôn bí mật, vì Trương Quyền tại nhiệm nên tiến độ không nhanh, vấn đề chủ yếu là khoản nợ của Lệ Cảnh, năm 2001 Lệ Cảnh trọng tổ tổng cty XD đã hoàn thành trả khoản tiền chiếm dụng của tổng cty XD, theo thông lệ tư pháp trong nước, đã không phải chịu trách nhiệm luật pháp về tội xâm chiếm tài sản nữa. Có lẽ có người hô lớn bất công, ăn cắp xong trả lại tức là vô tội? Nhưng vì thuận lợi giải quyết vấn đề tồn tại của lịch sử, cần dùng phương án nới lỏng, chỉ khi nào tình tiết nghiêm trọng mới đưa lên tòa.
Mặc dù không có được những câu chuyện ngoắt ngoéo thu hút người đọc như bài báo kia, nhưng những con số cảnh sát Tĩnh Hải thu thập nhiều năm qua vẫn rất có sức thuyết phục.
Bài báo kia không được tờ báo chính trong nước đăng tải, không gây oanh động trong công chúng, nhưng với truyền thông lớn, đây là đề tài rất có sức hấp dẫn, có điều vì sự mẫn cảm của nó, nên tất cả đều có thái độ cẩn trọng, nên chủ động liên hệ với Tĩnh Hải để được chuyển tài, khiến giây điện thoại tới chính phủ Tĩnh Hải muốn cháy luôn.
Nói thật, không có đủ lợi ích dụ hoặc, chả tờ báo nào tự tiện cho đăng một tin như thế, Tĩnh Hải thời gian qua thu hút ánh mắt toàn quốc, gần nhất vì những biện pháp nghiêm khắc với thị trường địa ốc đã gây oanh động, đặt biệt sự kiện này lại liên quan tới tổng cty XD, giới phóng viên mũi thính ngửi ra rất nhiều chuyện vòng vèo bên trong để khai thác. Những tòa báo ở thành phố sát Tĩnh Hải hoặc có chuyến bay thẳng tới Tĩnh Hải đều mau chóng gửi phóng viên tới săn tin. Cuộc họp báo của cảnh sát Tĩnh Hải mở nửa tiếng sau khi TTCK đóng cửa thu hút gần 100 phóng viên các nơi.
Trước tiên Vương Hiểu Dương đại biểu cảnh sát Tĩnh Hải công bố sự kiện buổi sáng có những kẻ không nghề nghiệp giả mạo phóng viên xông vào tổng bộ Lệ Cảnh, tuyên bố Trần Minh Hành bị thương trong sự kiện đó, hiện không thể tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, khiến quá trình điều tra chậm lại. Tiếp đó là công bố điều tra tình hình thất thoát tài sản quốc hữu.
- Thưa cục trưởng Vương, theo lời cảnh sát Tĩnh Hải, ông Trần Minh Hành hôm qua đã chủ động tới cảnh sát khai báo vấn đề, hôm nay báo XX lại đưa ra tài liệu như thế, khiến người ta cảm giác trong này ẩn chứa âm mưu lớn, nhắm vào ông Trần Minh Hành, đặc biệt là sự kiện tấn công tổng bộ Lệ Cảnh càng gây thêm ấn tượng này, tôi muốn hỏi, liệu đây có phải là cảnh sát Tĩnh Hải cố ý an bài?
Vương Hiểu Dương nhướng mắt, tên phóng viên này lời lẽ thật sắc xảo, trả lời:
- Cảnh sát chỉ lấy mức độ phức tạp của sự kiện đưa ra trình tự thông báo, cho dù gây ra ấn tượng như thế, đó là vì liên quan của hai sự kiện, còn điều khác cảnh sát sẽ điều tra thêm.
Phóng viên đó không buông tha:
- Nhưng trong tay tôi lại có chứng cứ chứng minh trong sự kiện này có âm mưu, vì một ngày trước khi ông Trần Minh Hành đi khai báo với cảnh sát đã tới bệnh viện Nam Thụy, tôi có tấm ảnh chụp xác thực, mà trong ngày đó bệnh viện Nam Thụy thông báo ông Trương Quyền, một người khác liên quan tới vụ án đột ngột qua đời. Xin hỏi cục trưởng Vương, hại sự kiện này có liên quan không?
Tên phóng viên đó vừa lấy ra một xấp ảnh, tức thì khiến phóng viên xung quanh nổ tung, nhao nhao xin ảnh, hối lộ liên hệ với mưu sát, thêm vào hôn nhân mỹ nữ, đúng là đề tài tuyệt vời, rất nhiều phóng viên đứng xa sợ không lấy được tài liệu quý giá, chen lấn xô đẩy nhau cướp ảnh, tức thì cục diện mất kiểm soát.
Nhân viên ĐTH đang tường thuật trực tiếp cuộc họp báo nhanh chóng cắt cảnh, chiếu thông báo mất tín hiệu, nhưng trong cảnh cuối cùng hiện lên phóng viên kia giơ cao tấm ảnh.
Điên rồi! Tên Trương Giai Minh đó hoàn toàn điên rồi, hắn giết cả cha mình để hãm hại người ta, sao lại có thứ cạm bẫy điên cuồng như thế được? Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trương Tiểu Bân khi xem buổi tường thuật trực tiếp.
- Thật là ngu xuẩn.
Lâm Tuyền lại hết sức lạnh lung đánh giá, đưa tay tắt TV đi, đứng dây đi trước tường kính, ở chỗ nào đó bên hồ đối diện, có một tòa biệt thự là của Lục Băng Thiến, có lẽ bọn chúng đang rất hả hê khi xem tin vừa rồi. Sau cuộc họp thường ủy tỉnh ủy đột xuất, Lâm Tuyền và Cảnh Nhất Dân báo cáo riêng tình hình với Cố Hiến Chương rồi quay lại căn hộ tầng thượng Bằng Nhuận, Cảnh Nhất Dân thì lên xe về thẳng Tĩnh Hải.
Đây là căn hộ trước kia mua vì nói đùa làm láng giềng với Trần Phi Lăng, hiện giờ thuộc về Tiểu Tư Vũ rồi, Lâm Tuyền không mấy khi tới đây ở.
- Nhân viên ĐTH khả năng sơ xuất, tường thuật trực tiếp luôn chậm mấy giây so với sự kiện thực để có thời gian ứng phó với đột biến.
Trương Tiểu Bân hỏi:
- Ở đó hiện chắc hỗn loạn lắm, có cần gọi điện hỏi thăm tình hình không?
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Vậy cứ để nó hỗn loạn đi, chuyện chúng ta cần làm rất nhiều, cứ cho bọn chúng biểu diễn một hồi trước. Ngày mai là lễ khởi công khu trung tâm thương mại, vốn định ở lại đây một đêm, chúng ta về Tĩnh Hải ngay trong đêm vậy.
***
HẾT và cũng HẾT luôn quyển 10.