Cảnh Nhất Dân thấy Trương Quyền chần chừ thì nói với Cao Tùng thư ký trưởng đoàn chủ tịch:
- Thư ký trưởng Cao, hãy báo tình hình của Tĩnh Hải lên tỉnh.
Cao Tùng lấy điện thoại gọi trước mặt thành viên của đoàn chủ tịch, điện thoại nhanh chóng thông qua nhân viên công tác chuyển đến tay lãnh đạo
trực ban. Người trong phòng đều tập trung lắng nghe từng câu nói phía
bên kia điện thoại.
Một lúc sau Cao Tùng đặt điện thoại xuống, quay lại nói với Cảnh Nhất Dân:
- Trên tỉnh đang khẩn cấp liên hệ với bí thư Cố, sẽ trả lời sau.
Trương Quyền hơi thở phào, xem ra trên tỉnh không biết trước gì cả, lòng âm thầm tính toán, bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm giật mình. Cảnh Nhất Dân liếc nhìn Cao Tùng, bảo ông ta tiếp tục nghe điện
thoại.
- Điện thoại của bí thư Cố.
Cao Tùng che ống nghe, nói với Cảnh Nhất Dân:
- Bảo để bí thư Cảnh nhận điện thoại.
Cảnh Nhất Dân lo lắng nhất là thái độ của Cố Hiến Chương, nếu đã bảo
mình nhận điện thoại, tảng đá lớn nhất trong lòng đã được bỏ xuống, liền báo cáo tình hình tuyển cử với Cố Hiến Chương trước mặt mọi người, tuy
lần này không an bài theo bố trí thống nhất của tỉnh, song cũng không có chỗ nào để người ta chất vấn, giọng Cảnh Nhất Dân bình tĩnh, thần thái
nhàn nhã, vừa nói chuyện vừa nhìn mọi người trong phòng.
- Tỉnh sẽ mở cuộc họp đột xuất thảo luận chuyện này.
Cảnh Nhất Dân đặt điện thoại xuống:
- Trước ba giờ chiều tỉnh sẽ đưa ra quyết định, tôi thấy lần tuyển cử
này hãy an bài sau ba giờ chiều đi, mọi người thấy thế nào.
Hiện giờ đã là một giờ chiều, Trương Quyền không thể nói được gì, tỉnh
hình thành quyết định bất lợi với ông ta thì kéo dài thời gian cũng
không thể xoay chuyển cục thế, tỉnh hình thành quyết định có lợi cho ông ta sẽ khiến tình thế thêm phức tạp.
Hướng Nghĩa Sơn chỉ mong mọi việc như cũ, không tồi tệ hơn, song ông ta
không thay đổi được gì, chỉ có thể ngồi đợi tỉnh ra quyết định. Tình
hình Tĩnh Hải đã như thế, Trương Quyền mất hết lòng người, tuy có có chỗ dựa trên tỉnh, cũng chưa chắc có ai đứng ra bảo vệ ông ta, chỉ không
biết có người thừa cơ công kích Cảnh Nhất Dân không, dù sao anh là bí
thư thành ủy, không khống chế được cục diện, người ta có quyền nghi ngờ
năng lực của anh.
Cuộc họp trên tỉnh như thế nào không ai suy đoán được, điều duy nhất có
thể khẳng định, chuyện xảy ra lần này ở Tĩnh Hải đụng chạm tới thần kinh của rất nhiều người. Mười mấy thành viên đoàn chủ tịch ai nấy cầm chắc
di động trong tay, không ai tùy tiện dời khỏi phòng hợp. Trương Quyền
thì muốn đi lắm, lại sợ đi rồi thế cục hoàn toàn bị Cảnh Nhất Dân thao
túng, nhưng ở lỳ đây, lại không thể nắm được chuyện ngoài hội trường,
làm người ta đau đầu.
Hướng Nghĩa Sơn nheo mắt lại, dù biết hi vọng thấp, nhưng ông ta chỉ
mong tỉnh chụp cho Tĩnh Hải cái tội "thao túng tuyển cử", như thế Cảnh
Nhất Dân, Trương Quyền đều phải nhường đường cho ông ta. Nhưng không thể không thừa nhận, Cảnh Nhất Dân không để lại sơ hở nào trong sự kiện
này, chính Cảnh Nhất Dân đã bài trừ nhân tố "thao túng tuyển cử", khiến
cả quá trình trở nên dân chủ hóa, nên chỉ có thể trách Trương Quyền làm
mất lòng người, nếu miễn cưỡng chụp mũ cho Cảnh Nhất Dân, chỉ có thể nói không quán triệt ý đồ của tỉnh ủy.
Loại tội danh này không thể nói ra được, đương nhiên rồi tuyển cử là thể hiện "ý chí và nguyện vọng của nhân dân" mà, khả năng cao nhất là hết
khóa này Cảnh Nhất Dân phải ra vòng tròn quyền lực, đó là sự trừng phạt
lớn nhất với một quan viên, nhưng với tuổi của Cảnh Nhất Dân, hết khóa
này chỉ có thể tới HĐND tỉnh làm phó chức, cũng chẳng tổn thất gì.
Nhưng vì sao ông ta không nghĩ cho tiền đồ của mình.
Từ cuộc điện thoại lúc nãy với trên tỉnh mà xét, Cảnh Nhất Dân hình như
chưa đạt được nhất trí với tỉnh, có điều Hướng Nghĩa Sơn không nghĩ ra
được khả năng nào khác. Cố Hiến Chương đang điều chỉnh ban bệ tỉnh ủy,
ông ta cần phía dưới ổn định, nhưng lại ngầm đồng ý Cảnh Nhất Dân hạ bệ
Trương Quyền là sao?
Tỉnh mau chóng ra quyết định, thông qua điện thoại thông báo cho đoản
chủ tịch, ủng hộ thành phố Tĩnh Hải tuyển cử lần hai với toàn bộ đại
biểu.
Cao Tùng khi đặt điện thoại xuống ánh mắt nhìn Trương Quyền có chút thương hại.
Trương Quyền chỉ còn hi vọng tuyển cử mau chóng tiến hành để Cảnh Nhất
Dân không có thời gian bố trí, dù Liễu Diệp Thiên có được tư cách ứng
cử, nhưng không đủ thời gian giao tiếp với đại biểu phía dưới, chắc gì
đã được quá nửa, mà tỉ lệ phiếu của ông ta là cố định, để xem tuyển cử
lần hai thất bại, Cảnh Nhất Dân thu dọn tàn cuộc thế nào.
Trong lần tuyển cử đầu tiên, Liễu Diệp Thiên được 77 đại biểu tiến cử,
trong đó có người đánh tiếng trước, có đại biểu không ưa Trương Quyền
chủ động tiến cử, còn lại đa phần do Cảnh Nhất Dân vòng qua chướng ngại do Trương Quyền sắp đặt, để Liễu Diệp Thiên đảm nhận công tác kiến
thiết tân khu, lập nên công lao hiển hách, ít nhất ở khu Tĩnh Nam, khu
khai phát, uy vọng của Trương Quyền rất cao.
Trừ Liễu Diệp Thiên, những người được tiến cử khác đều không có được quá 10 phiếu tiến cử, nhưng tình thế không còn dễ khống chế nữa, đề phòng
tuyển cử lần hai lại có người liên danh tiến cử thêm người, Cảnh Nhất
Dân lấy cơ thảo luận phương án tuyển cử lần hai giữ toàn bộ thành viên
đoàn chủ tịch trong phòng họp.
Liễu Diệp Thiên không ở trong đoàn chủ tịch, tận dùng thời gian đi gặp
mặt đại biểu các khu, còn Khương Chí Minh, Triệu Tăng, Cố Hiểu Linh,
Khổng Lập Dân bày tỏ lập trường rõ ràng ủng hộ Liễu Diệp Thiên, làm
hướng gió như ngả hẳn về một phía, không ít đại biểu không theo phe nào
dao động.
Ngụy Gia Cường không tưởng tượng nổi sự kiến này gây tác động thế nào
với chính cục trong nước, trong ấn tượng của ông ta 20 năm qua không có
thành phố nào tuyển cử xuất hiện chuyện này. Bất giác nghĩ :" Rốt cuộc
Lâm Tuyền đóng vai trò gì trong chuyện này?"
Liễu Diệp Thiên người cao lớn, khuôn mặt điển trai, thời trẻ làm mê hoặc không biết bao nhiêu cô gái, giờ mặc vest xám, thêm phần uy nghiêm
nhưng lại không hề có sự kiêu ngạo của lãnh đạo, mặt mang nụ cười bình
dị gần gũi, trò chuyện cũng với các đại biểu.
Đánh giá chung ở quan trường Tĩnh Hải, Liễu Diệp Thiên không thập toàn
thập mỹ, nhưng tinh thần cầu tiến thực tế của ông ta là thứ Tĩnh Hải
đang cần, còn Trương Quyền thì cưỡi ngựa chẳng theo kịp.
Nghĩ tới đó Ngụy Gia Cường ngoái đầu tìm Trần Minh Hành, ông ta muốn
biết khuôn mặt kẻ hưởng lợi nhiều nhất trong thời gian Trương Quyền nắm
quyền lúc này ra sao.
Trần Minh Hành đan mười ngón tay vào nhau, khuỷu tay chống lên bàn, mặt
không có sắc thái biểu cảm nào để người ta suy đoán, ngược lại Khổng Lập Dân và Lưu Hoa Đông thì thầm trò chuyện, thần thái như nắm chắc phần
thắng trong tay.
Trần Minh Hành hạ mi mắt xuống, tập trung nghe ngóng cuộc đối thoại bên
cạnh, nhưng bọn họ toàn nói chuyện đẩu đâu, có điều như thế càng cho
thấy lòng tin của bọn họ, ông ta phải thừa nhận, nếu tiến cảnh tuyển cử
lần hai tình hình Trương Quyền càng thảm hơn lần một, trừ khi trên tỉnh
ủng hộ kiên định, mà khả năng này càng thấp hơn.
Trương Quyền vốn lo nhất sẽ bị Cảnh Nhất Dân ra tay ở lần tuyển cử thành ủy, cho nên bỏ rất nhiều thời gian giao tiếp các đại biểu, ai ngờ Cảnh Nhất Dân không làm gì hết, Trương Quyền trúng cử làm phó bí thư thành
ủy với số phiếu bầu cao ngất ngưỡng, trên quan trường có qua mới có lại, người ta giúp anh rồi, anh chưa báo đáp gì thì đừng mong người ta hỗ
trợ lần nữa.
Nhưng nói thế nào đây là chuyện mạo hiểm chính trị quá lớn, Cảnh Nhất
Dân vì sao làm thế, ông ta đã chiếm ưu thế rõ ràng ở Tĩnh Hải, lại là
một chính khách lão luyện, hoàn toàn không lý nào đi chiêu hiểm này. Rốt cuộc Cảnh Nhất Dân muốn làm gì.