Nhận được điện thoại thúc
giục của Đới Minh, Trương Tiểu Bân cùng Trương Ngọc, Minh Tuyết lái xe
tới CLB Danh Sĩ. Đây là Clb tư của Khổng Lập Dân, lệ phí hàng năm không
cao, song chỉ có ba người Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Lâm Tuyên có tư
cách tiến cử hội viên.
Trương Tiểu Bân không ngây thơ coi mình là nhân vật chính thật, khi hắn
tới nơi ngoài đám sư huynh theo học Nghiêm Lập Hoàng như Đới Minh, Hứa
Hồng Phát thì chưa có mấy người tới. Hỏi Đới Minh mới biết Nghiêm Lập
Hoàng vừa tới Tĩnh Hải đã bị Lâm Tuyền mời đi, đám Vệ Tư Minh, Trương
Nhã, Cố Lương Vũ đều ở tòa nhà Nam Cảng, một lúc nữa mới tới.
Liễu Diệp Thiên xuống huyện, không dứt ra được, bảo Trần Tấn đại diện
ông ta quay về, Trần Tấn qua một năm quá độ, thành thư ký của Liễu Diệp
Thiên, đồng thời là phó trưởng phòng phòng thư ký số một.
Trần Tấn cùng Lương Cập, Đới Minh đứng nói chuyện với nhau, thời gian
Trương Tiểu Bân ở Liên hợp Tĩnh Hải thì là lúc Lâm Tuyền cố ý lạnh nhạt
với người Trần gia, cho nên không biết nhau. Nghe Đới Minh giới thiệu,
Trần Tấn cười gật đầu chào, ánh mắt không kìm được lướt qua dung nhan
tuyệt mỹ của Minh Tuyết và Trương Ngọc.
Đám Đới Minh thuộc loại học giả, không quan tâm lắm tới đời sống bình
thường ở Tĩnh Hải, không biết về Minh Tuyết, nhìn cô mặc vãy lễ phục lụa tay trần, kết hợp âu á, nửa trên là váy cúp ngực kiểu tây, bộ ngực đầy
đặn của cô cảm tưởng có nội y bên trong, bầu ngực trắng ngần phơi bày
tới một phần ba, hết sức khêu gợi, nửa vá dưới là kiểu sườn xám, xẻ một
bên, nổi bật vòng eo thon thả, cặp mông căng tròn, làm cho người ta
không thể không đem hết ánh mắt tập trung lên đường cong uốn lượn trên
cơ thể cô.
Minh Tuyết chẳng hề cảm thấy thiếu tự nhiên trước những cặp mắt có phần
thiếu kiếm chế chiếu vào, đôi mắt long lanh đong đưa, song vẻ mặt lạnh
như tuyết khiến không ai dám khinh nhờn.
Trần Tấn tặc lưỡi, khẽ nói với Lương Cập:
- Nhìn thấy mỹ nữ chân chính chưa hả? Trần Sở nhà cậu chỉ còn đường giấu mặt đi thôi, thế nên Tiểu Thanh nhà tôi ghét nhất là tham dự tiệc của
Liên hợp Tĩnh Hải, mỹ nữ quá nhiều ...
- Anh nói gì?
Ngụy Tiểu Thanh cắt mái tóc ngắn đang thịnh hành năm nay, nhảy cảm nhận ra nụ cười bất thường của Trần Tấn, đi tới hỏi:
Trần Tấn đổi giọng ngay lập tức được:
- Nói bộ váy này tôn lên vẻ đẹp của em.
- Anh thần kinh à?
Ngụy Tiểu Thanh nghi hoặc một lúc rồi quay đi tiếp tục nói chuyện với
Trần Sở, cô cũng nhìn thấy Minh Tuyết đi vào, nhưng không có ý tới ứng
phó khách sáo.
Mặt trời ngả dần về phía tây, người dự tiệc cũng lục tục có mặt, danh
nghĩa là tiệc hoan nghênh Trương Tiểu Bân, mọi người đều khách khí nói
với hắn vài câu, thời gian nhanh chóng tới 7 giờ, Lâm Tuyền sắp tới.
Ngụy Tiểu Thanh nói nhỏ với Trần Sở:
- Cô đoán xem Lâm Tuyền sẽ nắm tay mỹ nữ nào xuất hiện.
Trần Sở lườm một cái:
- Ngoài Phương tiểu mỹ nữ ra, còn ai có tư cách đó chứ?
Đang nói chuyện thì cửa được phục vự mở ra, quả nhiên Lâm Tuyền nắm tay
Tiểu Tư Vũ, cô bé mặc bộ chanel trắng, tay đeo chiếc túi sách nhỏ viền
vàng, mặt hơi nghênh lên, ánh mắt tự tin đi cùng đám Nghiêm Lập Hoàng,
Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng, không có chút sợ sệt nào, trông như một quý cô sành điệu.
Lâm Tuyền thấy đám Trần Sở và Ngụy Tiểu Thanh che miệng nhìn mình cười,
không hiểu họ cười cái gì, Trần Sở còn vẫy tay với Tiểu Tư Vũ, chỉ chỉ
tay vào khay thức ăn vặt, Tiểu Tư Vũ tức thì để lộ bản tính trẻ thơ,
liếm môi thèm thuồng, Lâm Tuyền phì cười, liền buông tay ra để cô bé
chạy đi chơi.
Trương Tiểu Bân càng thấy Lâm Tuyền cười nói tự nhiên, càng cảm thấy
long chua chát, trước kia hắn kính trọng, ngưỡng mộ Lâm Tuyền, giờ đây
có chút thương cảm, dưới nụ cười kia che dấu biết bao bi thương? Lâm
Tuyền tới gần, môi hắn mấp máy song không nói được gì, làm Minh Tuyết lạ vô cùng.
Lâm Tuyền lại thành người vỗ vai an ủi hắn:
- Thầy Nghiêm tới đấy, đi chào một tiếng đi, chủ tịch Khổng, chủ tịch Lạc chắc không cần tôi giới thiệu nữa.
Rồi quay sang cười với Minh Tuyết:
- Lần này Tiểu Bân mời Minh Tuyết tiểu thư tới, có cơ hội tôi sẽ tự mình cám ơn cô.
Minh Tuyết mắt thấy Phương Nam, Tiểu Sơ cùng hai cô gái xinh đẹp đi vào, một người tuổi chừng 30, trông bảy phần giống Tiểu Sơ, chắc là Lâm Tĩnh Di chị Lâm Tuyền rồi, ngoài ra còn có cô gái xinh đẹp khác, chắc là đối tượng kết hôn của Lâm Tuyền, theo đánh giá của Minh Tuyết, Thư Nhã
không phải là cô gái tuyệt sắc, không có nét đẹp nào thực sự nổi bật,
nhưng toàn thân hài hòa tự nhiên, khiến người ta cảm giác thoải mái khi
nhìn vào, không thể không thừa nhận đó cũng là một loại khí chất, tạo ra sức hút riêng biệt.
Minh Tuyết nhếch khóe môi, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuyền:
- Tôi đã nhận chi phiếu của anh, lời cám ơn của anh, miễn đi cũng chẳng sao.
Lâm Tuyền khẽ gật đầu, với những cô gái ngôn từ sắc bén mà nói, cách ứng phó tốt nhất không gì ngoài giữ bình tĩnh và ít đáp lại, đang định nói
gì thì cửa bị người ta đẩ mạnh ra, va cả vào tường. Lâm Tuyền quay đầu
lại thấy Quách Bảo Lâm xông vào như cướp, còn đứng ở cửa gọi y, vờ như
không nghe thấy. Quách Bảo Lâm hầm hầm xông tới, xô bay luôn cả khay
của một người phục vụ, tới thẳng trước mặt Lâm Tuyền, mắt trợn trừng
trừng, ánh lửa nhấp nháy trong đó, giọng oang oang:
- Sao mày còn có thể đóng kịch như không có chuyện gì xảy ra, mày muốn
trốn tránh đến bao giờ, sao không đoạt lại thứ thuộc về mày?
- Quách Tử.
Phương Nam chạy tới quát ngang, không cho hắn nói tiếp:
- Chị cứ mặc em, đừng dung túng nó.
Quách Bảo Lâm gạt tay Phương Nam ra:
- Mày biết bà ta là con rắn độc, sao ngồi im đợi bà ta tới cắn mày?
Quách Bảo Lâm lớn tiếng chất vấn Lâm Tuyền làm khách khứa không hiểu ra sao, quay cả sang nhìn.
- Đủ rồi, loại chuyện này đừng có nói chỗ công cộng.
Lâm Tuyền mặt đanh lại, Quách Bảo Lâm đột nhiên phát tác làm y tức giận, thấy mọi người nhìn mình thì hừ một tiếng, đi vào phòng nghỉ.
Phương Nam định đuổi theo, nhưng vừa dợm bước liền dừng lại, quay đầu
nhìn Thư Nhã, bảo Thư Nhã đi theo, lần đầu tiên cảm thấy thống khổ vì
lựa chọn của mình, không được tự nhiên thể hiện sự quan tâm với nam nhân yêu thương trước mắt người khác.
Thư Nhã mặt đầy lo lắng đuổi theo Lâm Tuyền, mọi người ở đại sảnh đều
như đi trong sương mù, chuyện gì khiến Quách Bảo Lâm và Lâm Tuyền trở
mặt trước đám đông như thế này?
Trương Tiểu Bân đoán Quách Bảo Lâm cũng mới biết thân thế của Lâm Tuyền
ngày hôm nay, hắn kích động như thế là vì lo lắng cho Lâm Tuyền. Lục
Băng Thiến không có tình cảm mẹ con gì, từ chuyện Xuân Giang đủ thấy thủ đoạn của bà ta, lại thêm đứa con trai không có tính người kia, thật sự
không hiểu chuyện gì sẽ giáng xuống đầu Lâm Tuyền.
Khổng Lập Dân và Lạc Ích Đồng đi tới vỗ vai Quách Bảo Lâm, chàng trai
này tuy lỗ mãng, nhưng chân tình đáng quý. Đại sảnh rơi vào im lặng đáng sợ, người biết thân thế của Lâm Tuyền thì im lặng trong bi ai, người
không biết thì bị sự im lặng và biến cố bất ngờ làm hoảng sợ.
Cửa phòng nghỉ lại mở ra, ánh mắt mọi người đồ dồn vào, Thư Nhã đi tới trước mặt nhóm Khổng Lập Dân:
- Chú Khổng, Lâm Tuyền mời chú, cả ông Lạc, chị Phương Nam cũng vào đi.
Đưa tay gọi Quách Bảo Lâm:
- Anh tới đây.
Tiếp đó lần lượt gọi Cố Lương Vũ, Trương Bích Quân, Phàn Xuân Binh, Từ Kiến, Vệ Tư Minh, Trương Tiểu Bân vào.
Phàn Xuân Binh tuy không có năng lực nổi bật gì, nhưng hắn luôn giúp Lâm Tuyền xử lý sự vụ cá nhân, Trương Tiểu Bân là trợ thủ của Lâm Tuyền,
trừ hai người họ, những người khác đều là nhân vật cấp tổng giám đốc trở lên, người ở lại đại sảnh đều ý thức được Liên hợp Tĩnh Hải phát sinh
biến cố cực lớn.