Trần Vũ rơm rớm nước mắt:
- Chuyện của con và Lâm Tuyền đã là quá khứ rồi, dù anh ấy không niệm tình cũ, cũng không làm khó Lệ Cảnh đâu.
- Trương Giai Minh quá nhỏ nhen, họa của Lệ Cảnh đều do một mình nó gây
ra, ngày con và Trương Giai Minh kết hôn, Trương Giai Minh từng bảo
Trương Đào đi mời Lâm Tuyền, nó làm thế là vì muốn rửa mối hận bị Lâm
Tuyền cướp mất con.
Trần Minh Hành ôm lấy ngực, đau đớn nói:
- Ba không biết gì cả, lòng lại có ý muốn hòa giải với Liên hợp Tĩnh
Hải, đặc biệt phái xe đưa Trương Đào và Điền Lệ đi, song không đón được
người, lái xe về nói Lâm Tuyền và Trương Đào cãi nhau dữ dội, tiếp đó
cậu ta biến mất mấy tháng trời ...
- Thực sự là thế sao ...
Trần Vũ sững sờ, hoàn toàn không ngờ còn có cả chuyện này, mời Lâm Tuyền tới hôn lễ của mình sao? Chẳng trách Trương Đào, Lệ Cảnh cứ quả quyết
khó khăn của Lệ Cảnh do Lâm Tuyền gây ra. Trần Vũ ôm mặt chạy ra khỏi
phòng bệnh, nước mắt không ngừng trào qua kẽ ngón tay. Trương Đào, Điền
Lệ đứng ngoài phòng bệnh thấy vậy kinh ngạc đuổi theo, không biết xảy ra chuyện gì.
Ngồi lên xe, Trần Vũ lau khô nước mắt, ánh mắt dữ dội nhìn hai khuôn mặt quen thuộc, xa lạ phía trước:
- Hai người còn giấu tôi chuyện gì về Lâm Tuyền nữa hả?
Điền Lệ luống cuống, không biết Trần Vũ đã biết gì từ chô Trần Minh
Hành, tưởng chuyện mình nghe lệnh Trần Minh Hành phản bội lại Trần Vũ đi giao dịch lộ ra, ấp úng bào chữa:
- Bạn nói .. nói chuyện Lâm Tuyền bị tai nạn à, tuy chuyện đã qua lâu
rồi, mình vẫn nhớ, hôm đó là mình tìm anh ta, nói chuyện giữa bạn và
Trương Giai Minh ra, khi anh ta rời quán cà phê, dáng vẻ hồn siêu phách
lạc, qua đường không chú ý, bị hai chiếc xe nối nhau xô vào ... Vì khi
đó bạn một mình ở Anh, mình không dám nói, sợ bạn thương tâm ...
Điền Lệ không dám nói thật hoàn toàn, lúc đó vì cô ta nói Trần Vũ sang
Anh sống với Trương Giai Minh mới ra cơ sự đó, đó là bí mật cô ta không
dám nói với ai.
Trần Vũ nhìn Điền Lệ không chớp mắt, nước mắt lần nữa chảy dài trên má,
Tiểu Sơ nói Lâm Tuyền lần đó thiếu chút nữa mất mạng, hôn mê mấy tuần
mới tỉnh, trong cơ thể để lại di chứng vĩnh viễn, tại mình cả, vậy mà
mấy lần gặp nhau anh ấy tỏ ra không hề có chuyện gì.
- Tình cảm Lâm Tuyền với bạn rất sâu, bọn mình đều biết cả, nhưng hai
người không có khả năng tới với nhau, mình nghĩ tiếp tục như vậy chỉ
thêm phiền não không được gì.
Điền Lệ chột dạ cúi đầu xuống:
- Khi đó mình nghĩ như thế, nếu bạn trách mình, mình cũng không còn cách nào.
Trần Vũ khoát tay không để cho Điền Lệ nói tiếp, trái tim cô không chịu nổi:
- Xuống xe đi, để mình yên tĩnh đã.
Điền Lệ bặm môi xuống xe, tâm trạng phức tạp, có áy náy, có sợ hãi, cũng có uất ức, tự nói với bản thân, mình làm thế chẳng phải vì cô ta sao,
rốt cuộc cô ta vẫn là tiểu thư cao quý, còn mình mãi chỉ con a hoàn theo đuôi cô ta, bạn bè gì chứ? Trên đời làm gì có bạn bè thực sự.
Trương Đào và Điền Lệ đứng ngoài trời lạnh rất lâu mới thấy cửa xe mở ra, Trần Vũ ra hiệu cho bọn họ vào.
Nhìn thấy Trần Vũ đã chỉnh trang lại y phục, còn trang điểm che đi dấu
vết chuyện vừa rồi, mắt không giấu nổi bi thương, lòng Điền Lệ có chút
xót xa:
- Bạn không sao chứ?
- Không sao, mình không thừa thời gian để nghĩ mấy chuyện đó nữa. Mình muốn gặp Lâm Tuyền, đưa mình tới chỗ anh ấy.
Trương Đào nhìn Điền Lệ một cái, hơi do dự rồi khởi động xe đi tới Tân
thành Nam Cảng, bọn họ chỉ biết duy nhất một chỗ liên hệ được với Lâm
Tuyền, không biết y có ở đấy không. Trần Vũ rơi vào trạng thái thất
thần, đến khi xuống xe mới phát hiện mình ở chỗ hoàn toàn xa lạ:
- Chỗ này là đâu thế?
Điền Lệ không rõ ý Trần Vũ, đáp:
- Trước mắt là Tòa nhà Nam Cảng, Liên hợp Tĩnh Hải ở tầng 8.
- Đây chính là Tân thành Nam Cảng đấy sao?
Trần Vũ kinh ngạc nhìn đường phố, bên cạnh Tòa nhà Nam Cảng có một công
viên, cây xanh rậm rạp bao phủ diện tích mười mấy mẫu, xung quanh là
kiến trúc hiện đại, hai bên đường vô số cửa hàng độc quyền xa xỉ, xa xa
còn thấy trung tâm thương mại khổng lồ, nếu chẳng phải những bảng hiệu
bằng tiếng trong nước, người qua lại có cách ăn mặc khác hẳn, cô cứ ngỡ
mình đang ở một con phố trung tâm Birmingham.
Trần Vũ đi lên tầng tám, Liên hợp Tĩnh Hải không rộng như trong tưởng
tượng của cô, nhìn không thấy giống công ty lớn, cô gái tiếp tân chẳng
chuyên tâm để ý khách ra vào, đang chăm chú nhìn màn hình, chắc chắn
chơi game máy tính rồi, tới khi Trương Đào tới phía trước mới giật mình, nhăm mặt lại xoay màn hình đi:
- Xin hỏi các vị tìm ai.
- Lâm Tuyền có ở đây không?
- Các vị là ai, có hẹn trước không?
- Chúng tôi là người tập đoàn Lệ Cảnh, có chuyện đột xuất.
Nếu không phải Trương Bích Quân nghỉ đẻ, Phương Nam giữ khoảng cách, Lâm Tuyền chẳng phải ngày ngày tới văn phòng làm việc, cô tiếp tân này đã
chẳng biết y là ai giống như lần trước đoàn người Thẩm gia tới đây tìm,
nhấc điện thoại nội tuyến lên:
- Tổng giám đốc, có người ở Lệ Cảnh tìm anh.
Quay sang hỏi Trương Đào:
- Các vị tên là gì?
Nghe Trương Đào báo tên xong, cô tiếp tân đặt điện thoại xuống:
- Bên trái, phòng tiếp khách số 1, tổng giám đốc sẽ tới ngay.
Trương Đào quen thái độ này rồi, Trần Vũ không ngờ Lâm Tuyền đến mình cũng không mời vào văn phòng, lòng chua xót vô kể.
Lâm Tuyền đi vào, khuôn mặt vẫn gầy gò như xưa, chẳng chào hỏi, chỉ khẽ
gật đầu ngồi xuống, không hỏi bọn họ tới làm gì. Trần Vũ thầm hít một
hơi lấy bình tĩnh:
- Lâu rồi không gặp nhau, em vừa mới về Tĩnh Hải.
Lâm Tuyền chỉ khẽ ừ một tiếng, ra hiệu mời bọn họ ngồi, nhận lấy nước
cô tiếp tân mang tới chia cho bọn họ, đúng là lâu rồi mới gặp, song Trần Vũ đưa cả Trương Đào, Điền Lệ tới đây hiển nhiên không phải ôn lại tình cũ.
- Có thể hủy bỏ kế hoạch khai phát nhà cỡ nhỏ trước đó không?
Trương Đào không chịu nổi im lặng trong phòng, nói trước:
- Để cho Lệ Cảnh một đường sống, ân oán trước kia quên cả đi.
Lâm Tuyền hơi kinh ngạc nhìn Trương Đào, mày nhíu lại, song nhịn không
nói gì, quay sang nhìn Trần Vũ, thấy ánh mắt Trần Vũ sáng mà kiên nghị,
cười nhạt:
- Đây cũng là điều em muốn nói hả?
Trần Vũ khẽ cắn môi, trong lòng muốn phủ nhận, song không biết tại sao
lại gật đầu, thấy ánh mắt buồn bã của Lâm Tuyền, lòng đau nhói, khó khăn cất tiếng:
- Ba em nằm giường bệnh cả tháng rồi, mà em lại không giúp được gì.
Lâm Tuyền hạ giọng xuống:
- Em không hiểu tình hình trong nước rồi.
Điền Lệ tức giận xen vào:
- Tiểu Vũ đã cúi đầu cầu xin anh rồi, anh còn muốn cái gì?
- Câm mồm.
Lâm Tuyền trừng mắt lên, lúc này không nhẫn nhịn nữa, cũng không che dấu căm ghét trong lòng:
- Cô không có tư cách lên tiếng.
Đứng dậy nói với Trần Vũ:
- Là con gái, song em không hiểu cha mình bằng đối thủ như anh, anh hiểu lựa chọn của em, cũng tôn trọng quyết định của em, nhưng chuyện không
hề đơn giản như em nghĩ, nếu em đã muốn tới bàn công việc thì hẹn ngày
khác.
Dưới tình huống như thế này, Lâm Tuyền thấy mình không giải thích gì là
hơn, cứ để Trần Vũ vấp ngã mấy lần để cô thấy được thực tế, còn với
Trương Đào, Điền Lệ, hai kẻ này hoàn toàn bị che mở mắt rồi, nói gì cũng vô nghĩa, vừa mới mở cửa phòng ra thấy Phương Nam đứng đó:
- Chị ....
Phương Nam nhỏ giọng nói:
- Về phòng làm việc đi, để tôi nói chuyện với bọn họ.
Lâm Tuyền quay đầu nhìn lại, ngần ngừ rồi gật đầu, không nói gì thế, về văn phòng.
Phương Nam đi vào phòng tiếp đãi, khí chất cô khác xưa rồi, không còn là cô gái mà Trương Đào dám lén lút nhìn trộm nữa, cả ba đều cúi đầu
xuống, cảm thấy có đôi chút áp lực.
Vốn Phương Nam định giải thích thay Lâm Tuyền, song thay đổi quyết định, nhìn Trần Vũ nói:
- Nếu không phải không muốn làm tổn thương Lâm Tuyền, tôi đã cho cô một cái tát. Cô không xứng với tình cảm của cậu ấy, cô hiểu gì về cậu ấy,
đã bao giờ thử đặt mình vào địa vị của cậu ấy chưa, hay chỉ biết oán
trách, nếu cô tới đây để chỉ trích Lâm Tuyền thì hãy về đi, nghĩ chưa
thông thì đừng quay lại làm khổ cậu ấy nữa.
Phương Nam nói xong không thèm nhìn hai người còn lại, về văn phòng của
Lâm Tuyền, thấy y chống cằm ngồi im lìm trên ghế sô pha, ngồi xuống bên
cạnh ôm y vào lòng.