Điền Lệ bàng quan nhìn hết
cảnh tượng kỳ dị trước mặt, thái độ của Lâm Tuyền với Trương Giai Minh
rất trẻ con, nhưng ở trước mặt Phương Nam, Lâm Tuyền không hề che dấu sự thù địch với Trương Giai Minh, cho thấy trong tim y còn có vị trí của
Trần Vũ.
Bọn họ đã tới trước đó một lúc, hiện sắp ăn xong, Điền Lệ hiểu Trần Vũ
nhất, không muốn bạn mình phải chịu đựng thêm nữa, lau miệng đứng dậy:
- Chúng ta đi thôi.
Trần Vũ vẫn cứ nhìn Lâm Tuyền, còn Lâm Tuyền quay đầu sang một bên, cô
không hề thấy bàn tay dấu dưới bàn của Lâm Tuyền đang run rẩy, ánh mắt
chỉ còn thất vọng. Dùng giọng nói bi thương thấu tim gan trả lời Điền
Lệ:
- Ngày kia mình phải về Anh rồi, đã rất lâu không được ngắm cảnh Tĩnh Hải về đêm.
Trương Giai Minh xem đồng hồ:
- Anh có hẹn bàn công việc với bác vào lúc 8 giờ, em cũng nên về sớm, đừng để bác đợi.
Nói xong vỗ vai Trương Đào bảo hắn đứng dậy.
Trương Đào không hề biết bí mật trong hôn ước giữa Trần Vũ và Trương
Giai Minh, chỉ lấy con mắt người ngoài đánh giá sự việc, Trương Giai
Minh đẹp trai, gia thế, tiền của gì cũng có, Lão Đại của hắn không lấy
gì so được, chỉ biếc tiếc nuối thay cho Lâm Tuyền chứ không thể nói gì.
Trước khi đi Trương Đào còn không quên hỏi Lâm Tuyền:
- Anh dạy ở trường nào, hôm khác em tới tìm anh, muốn xem phong thái anh đứng trên bục giảng thế nào, à số di động ở Tĩnh Hải của anh là bao
nhiêu?
Lâm Tuyền nhìn chiếc Nokia mua năm 99, hiện giờ đem so với những mẫu máy mới bán, trông nó hết sức quê mùa cục mịch:
- Anh sắp không dùng nữa rồi, đi dạy học không cần tới di động, anh dạy lớp tốt nghiệp trường Tây Trạch.
Trần Vũ thấy y ngay cả số điện thoại cũng không muốn nói ra, tim càng
đau đớn, ánh mắt thất thần. Điền Lệ thì nhìn Phương Nam với ánh mắt cổ
quái.
Trương Giai Minh lên tiếng tạm biệt, Lâm Tuyền không thèm để ý, Trương Giai Minh cười nhẹ làm ra vẻ rộng lượng.
Lâm Tuyền im lặng nắm tay Phương Nam, muốn nhận lấy từ cô sức mạnh giúp y không ngã quỵ ở đây, bữa ăn nhanh chóng kết thúc, bế Tư Vũ cùng Phương
Nam vào xe.
Ở một góc mà bọn họ không chú ý tới có một chiếc Mercedes 320 đang đỗ,
bốn ánh mắt nhìn thấy y bế Tiểu Tư Vũ ngồi vào vị trí phụ lái, Trương
Giai Minh tay đặt trên vô lăng giọng khinh miệt:
- Một thầy giáo nghèo thì lấy đâu tiền để mặc Gianni Versace? Mọi người
biết không, cô gái kia rất giàu, chiếc Beetle đó ít nhất phải trên
300.000.
Trương Giai Minh ám chỉ cái gì quá rõ ràng, Trương Đào định phản bác,
nhưng sự thực ở ngay trước mắt, còn có thể nói gì, có lẽ, có lẽ vì
chuyện đổ vỡ với Trần Vũ mà Lão Đại thay đổi.
Trần Vũ mặt mày trắng bệch:
- Anh đoán trước được rồi, anh đỗ xe ở đây nãy giờ vì điều này sao?
- Tiểu Vũ, anh chỉ muốn cho em thấy bộ mặt thật của thằng đó, nói không chừng trước kia nó cũng biết thân phận của em ....
Trần Vũ bịt lấy tai lắc đầu:
- Em không muốn nghe, không muốn nghe, anh lái xe đi mau, rời khỏi cho này càng nhanh càng tốt.
Lâm Tuyền không hề biết chuyện xảy ra trong góc khuất đó, y và Phương
Nam đưa Tiểu Tư Vũ về nhà, không nói gì với Phương Nam về chuyện Trần
Vũ, cố gắng tỏ ra bình thường, sau đó tham dự cuộc hợp quản lý cao cấp.
Nhưng tâm tư rối bời, cả cuộc họp không nói một lời, khiến các giám đốc
cũng thấp thỏm bất an, Lâm Tuyền không đi thị sát công trường mà quay về Chung cư Thanh Niên, đẩy cánh cửa 9 tháng trời chưa từng bước qua, phát hiện bên trong được quét dọn sạch sẽ.
Y hiểu ra Trần Vũ đã tới đây, đồ đạc của cô không còn chút gì, cứ như
không muốn để lại dấu tích nào ở nơi liên quan tới y, đồ của y thì không hề suy chuyển, cái nào vẫn để nguyên chỗ đó.
Lâm Tuyền nhìn khắp phòng, đúng vậy, không còn một thứ gì liên quan tới
người con gái đó nữa, sự dứt khoát và tuyệt tình của người con gái đó
làm y lần nữa đả kích nặng nề, ngồi xụp xuống giường, để Phương Nam,
Phàn Xuân Binh, Quý Vĩnh thu dọn đồ lên xe.
Lâm Tuyền không biết mình làm sao mà đứng dậy được, đại khái vì áy náy
với Phương Nam, làm y không thể gục ngã, dần dần tích góp sức mạnh, ngồi tới khi trời tối mới thầm nhủ :" Thế cũng tốt, mọi thứ nên kết thúc
rồi". Lâm Tuyền giao chìa khóa cho Phàn Xuân Binh, bảo hắn trả lại
phòng, cùng Phương Nam về Tĩnh Hải, hôm sau y có tiết.
Có chút an ủi nho nhỏ là mái tóc của Tiêu Lỵ Lỵ và Văn Nhàn đã khôi phục lại màu đen vốn có, móng chân móng tay sơn lòe loẹt cũng bị chùi hết,
khôi phục lại khuôn mặt thật của thiếu nữ.
Ở trên bảng, ba chữ " lớp rác rưởi" vẫn còn ở đó, không biết vì sao mà không ai xóa đi, tri sỉ cận dũng.
*** Biết liêm sỉ là tới gần tới dũng cảm.
Lâm Tuyền ném một xấp bài kiểm tra lên bục giảng, nhìn đám học sinh im
thin thít phía dưới, khả năng là có tin đồn nào đó dọa bọn chúng sợ rồi:
- Cái xã hội này rất vô tình, cũng rất tàn khốc, con người chia ra làm
năm bảy đẳng cấp, đẳng cấp thấp nhất là rác rưởi, các em nếu tự cho mình là rác rưởi thì có thể thoải mái rời khỏi lớp này, tôi không cản. Những em ở lại lớp này thì hãy đứng lên chứng minh mình không phải là rác
rưởi mới thôi.
Chỉ vào Văn Nhàn ngồi phía trước mặt:
- Em đi phát bài kiểm tra cho các bạn.
- Rác rưởi cũng phân chia làm năm bảy loại, bài kiểm tra này làm trong
20 phút, 20 người đứng đầu có thể yêu cầu ôn luyện buổi tối, được trường học an bài giáo viên lâu năm phụ đạo. 5 vị trí đầu có thể yêu cầu ở nội trú, tham gia vào các loại hoạt động tập thể do trường học tổ chức. 6
vị trí cuối cùng, xin lỗi, không có quyền ngồi trong lớp của tôi, người
cuối cùng làm đại biểu môn, phụ trách lau bảng. Bài kiểm tra này mỗi
tuần làm một lần, xong rồi, giờ bắt đầu ...
Lâm Tuyền mặc kệ phía dưới bàn toán xôn xao, đặt đồng hồ lên góc bục giảng, bảo Văn Nhàn đứng làm bài:
- Học kỳ trước em đứng đầu từ dưới lên.
Rồi kéo ghế của cô bé ngồi, không nhìn đôi mắt ươn ướt chực khóc trông đến tội nghiệp của Văn Nhàn.
Lâm Tuyền đem bài kiếm tra đã chấm đặt trên bục giảng, nói:
- Sáu cái bàn cuối cùng chuyển ra ngoài, những em khác cầm lấy cặp sách
của mình đứng dậy, dựa theo tên xếp hàng, tự chọn lấy vị trí. Văn Nhàn
46 điểm, Tiêu Lỵ Lỵ 42 điểm, tốt, rất tốt, bài kiểm tra năm thứ 6 tiểu
học có thể làm được trên 40 điểm, coi như có bản lĩnh, khóc cũng vô ích, sáu người các em đứng đó, đương nhiên, nếu tự nhận mình là rác rưởi, có thể tới phòng giáo vụ làm thủ tục thôi học...
- Thầy Lâm, bọn em dốt, nhưng thầy không thể xỉ nhục bọn em như thế.
Tiêu Lỵ Lỵ cắn chặt môi dưới, nước mắt trào ra:
- Chẳng ai xỉ nhục được em, trừ bản thân em.
Lâm Tuyền thấy Tiêu Lỵ Lỵ không cầm lấy bài kiềm tra, ném thẳng nó xuống đất rồi nhìn chằm chằm vào cô bé. Bất ngờ Tiêu Lỵ Lỵ không quay người
bỏ chạy khỏi phòng học mà nhặt bài kiểm tra lên, lấy ống tay áo ra sức
lau nước mắt, cố không để mình khóc ra tiếng.
- Không rời lớp thì em sẽ là đại biểu môn số học tuần này, đi lau bảng đi.
Lâm Tuyền phát bài kiểm tra mới cho đám học sinh:
- Số học cơ sở tới năm thứ hai cao trung đã học hết, sang năm thứ ba chỉ ôn tập, nhưng các em thì phải ôn tập từ môn số học tiểu học, không biết các em nghĩ sao? Tiếp theo là chỉ là bài nhân chia phân số đơn giản,
100 câu, 5 phút ... Rồi bắt đầu.
.....
- Hết giờ, đặt bút xuống, những em ngồi cùng bàn đổi phàn sửa bài cho
nhau ... Có ai thấp hơn 20 điểm không, không có à? Ồ ngạc nhiên quá nhỉ? Có bài thấp hơn 30 điểm không, ồ, Văn Nhàn, Tiêu Lỵ Lỵ, các em mang bài lên đây, đúng là không làm tôi thất vọng, bài kiểm tra tiếp theo các em không cần tham gia nữa, đi phát đề cho các bạn. Những em khác, tiếp
tục, thời gian vẫn là 5 phút.