Lâm Tuyền không thoát được
vận mệnh phải đi Thông Nam, mang theo danh nghĩa vĩ đại là đi nghỉ.
Triệu Tăng nói sẽ đón đám Lâm Tuyền, cuối cùng bọn họ vẫn phải đi xe
công ty, một chiếc Chevrolet, một chiếc Dodge rams, đều là xe công vụ xa hoa.
Nếu đã đi nghỉ, thì phải đi cho đáng, đám Trương Bích Quân, Lý Lệ, Phàn
Xuân Binh, Vương Thúy, vợ con Tiền Vệ Quốc, đều không thiếu một ai. Phía Lâm gia chỉ thiếu Lâm Minh Đạt phải đi trực, Trần Nhiên cũng đi, và
không thể thiếu Phương Nam và Tiểu Tư Vũ.
Ngoài ra Quách Bảo Lâm và Triệu Tĩnh lái xe đi sau.
Chỗ ở được an bài tại khách sạn Bắc Sơn ngoại ô Thông Nam, nằm sát khu
du ngoạn bảo hộ Trạch Lộc, mọi người đều ở đó, Lâm Tuyền thì được Triệu
Tăng an bài riêng ở khu cao tân Thông Nam. Khu cao tân này thuộc cấp
tỉnh, diện tích quy hoạch nhỏ hơn khu khai phát nhiều. Ngày mùng 7 tết, tuyệt đại bộ phận nhà máy đều chưa làm việc, đường xa vắng vẻ, gần như
không thấy bóng người. Xe lái tới ủy ban quản lý khu, xa xa đã thấy một
đám quan viên mặc đồ tây đứng lố nhố.
- Chà chà, cái cảm giác chiếm núi xưng vương không phải tệ, núi tuy có nhỏ, nhưng dầu gì cũng là đại vương.
Lâm Tuyền ngồi ở ghế sau trêu ghẹo:
Triệu Tăng không để ý tới y, dọc đường thi thoảng Lâm Tuyền lại mỉa mai
châm chọc hắn. Một lúc sau xe dừng lại, có thêm một nam nhân trung niên
ngồi vào ghế phụ lái, thấy trong xe còn có người khác thì hơi bất ngờ:
- Bí thư Triệu, vị này là...
Lâm Tuyền tự giới thiệu, chủ động đưa tay ra:
- Lâm Tuyền, giáo viên số học Trung học Tây Trạch, rất hân hạnh làm quen.
- Tôi là Mã Chiếm Sơn, chủ nhiệm khu cao tân.
Mã Chiếm Sơn quay người lại bắt tay Lâm Tuyền, leo lên chức như ông ta,
năng lực quan sát tất nhiên không tệ. Lâm Tuyền giới thiệu chức danh
không đáng nói, nhưng y ngồi rất túy ý nhàn nhã, vất hoặc là người cực
thân của Triệu Tăng, hoặc thân phận khác không kém Triệu Tăng.
Lâm Tuyền thiếu chút nữa phì cười, vừa rồi còn nói chiếm núi xưng vương, nhảy ngay ra một ông Mã Chiếm Sơn:
- Anh Tăng, tên của anh không oai bằng chủ nhiệm Mã.
Đến tội cho Mã Chiếm Sơn, mái tóc đã có dấu phong sương vẫn phải nặn ra nụ cười chất phác đáp lại lời Lâm Tuyền.
Triệu Tăng vẫn kệ Lâm Tuyền ba hoa, nói một địa danh bảo lái xe đi tới đó, đằng sau có hai chiếc Nissan bám theo.
Lâm Tuyền ngó nghiêng bên ngoài hỏi:
- Anh đi tới ngóc ngách nào thị sát thế.
- Tới thì biết.
Trời hơi âm u, Lâm Tuyền quan sát đường, trí nhớ y rất tốt cũng bị xe rẽ trái quẹo phải một hồi làm loạn luôn, xe đi tới trước một khu nhà xưởng rộng rãi thì dừng lại. Nơi này là biên giới của khu cao tân rồi không
thấy có nhà máy khác.
Lâm Tuyền ra khỏi xe, gió lạnh chui vào cổ, y dựng cổ áo lên, nói:
- Hay mọi người cứ đi thị sát đi, tôi ngồi trong xe tránh gió thôi.
Mã Chiếm Sơn rất tò mò về lai lịch của Lâm Tuyền, Triệu Tăng tới nhà máy này thị sát mấy lần rồi, không cần thiết tết nhất lại đem một thanh
niên không liên quan tới đây.
Triệu Tăng lơ y đi, nói với Mã Chiếm Sơn:
- Chủ nhiệm Mã, ông đem tình hình công ty năng lượng mặt trời Tây Phục giải thích qua cho cậu ấy, chúng ta vừa đi vừa nói.
Được quan viên vây quanh che hết gió, nên không lạnh lắm nữa, thì ra
chiếm núi làm vua cũng có cái hay này. Có điều một thanh niên 24-25,
được một đống ông quan bụng phệ vây quanh, cảm giác chả thoải mái.
- Cty Tây Phục được xây dựng năm 99, khi đó khu cao tân còn chưa có xí
nghiệp kỹ thuật cao thực sự nào, giáo sư Nghiêm Lập Hoàng của Đh Đông
Hải là người Thông Nam, rất có uy tín trong lĩnh vực nghiên cứu năng
lượng mới ở quốc tế, ông ấy đặt vấn đề khu cao tân, hi vọng đem nghiên
cứu của mình tạo phúc cho quê hương. Khi đó khu cao tân qua kiến cứu tỉ
mỉ, quyết định thông qua Năng lượng Thông Nam thành lập Cty năng lượng
mặt trời Tây Phục, đầu tư 80 triệu ...
Đang nói chuyện thì trong căn nhà dựng tạm ở công trường có hai người đi ra, một ông già tóc trắng bạc phơ, mặc bộ Trung Sơn màu xám, lưng ưỡn
thẳng, chẳng sợ cái lạnh ngoài trời. Triệu Tăng thấy ông ta thì rảo bước tới đón:
- Giáo sư Nghiêm, chẳng phải nói Tết sẽ về Kiến Nghiệp à?
- Ừ, tôi về Thông Nam hôm kia.
Sau lưng Nghiêm Lập Hoàng là một thanh niên tuổi chừng 30, vóc người
thấp bé, kém Triệu Tăng nửa cái đầu, chắc chỉ chừng 1m6 thôi, đeo một
cái kính to sụ, nhưng hai mắt có thần, đang bắt tay Triệu Tăng.
Mã Chiếm Sơn giới thiệu cho y:
- Đó là tiến sĩ do giáo sư Nghiêm dạy, tên Đới Minh, phó tổng giám sát kỹ thuật của Cty Tây Phục.
Lâm Tuyền ngó ngiêng công trường, chẳng biết có nghe giới thiệu không:
- Có vẻ chưa khởi công.
- Đúng, chưa khởi công, khả năng là không khởi công nổi.
Nghiêm Lập Hoàng tai thính, giọng cũng vang, nói lại nhanh, làm Lâm Tuyền nhớ tới Lâm Cầm Nam.
- Chàng trai trẻ này là ai thế?
Lâm Tuyền tự giới thiệu:
- Em là Lâm Tuyền, mới tốt nghiệp Đh Đông Hải năm ngoái, hiện đang theo học thầy Lâm Cầm Nam.
- Lâm Cầm Nam năm ngoái chỉ nhận mỗi con gái của Lục Bá Uyên, cậu là ai nhỉ?
Nghiêm Lập Hoàng nghi hoặc:
- Thầy Lâm nói nhận một học sinh không chịu học nghiên cứu sinh ạ.
Đới Minh ở bên cạnh nhắc:
Nghiêm Lập Hoàng "ồ" một tiếng, nói ra:
- Chàng trai trẻ có chí khí lắm, nghiên cứu sinh học hay không cũng
được, nhưng trong bụng Lâm Cầm Nam có chút nghề, đáng theo học. Ông ta
muốn tuyển nghiên cứu sinh, chắc đám học sinh của tôi chạy theo hết, đặc biệt là khi nhận con gái Lục Bá Uyên lại càng có sức hút, khiến đám
nghiên cứu sinh của tôi suốt ngày đòi liên hợp nghiên cứu với họ ...
Nhưng mà tôi không hiểu, ông ta làm nghiên cứu lý luận kinh tế cơ sở,
còn đây là lĩnh vực nghiên cứu mới, có gì mà liên hợp nghiên cứu nhỉ?
Chàng trai trẻ có biết không?
Lâm Tuyền chợt nhớ tới phong tình của Lục Nhất Mạn, y gặp cô không
nhiều, thời gian bên cạnh Lục Nhất Mạn rất thoải mái, không có áp lực
gì, giống như hai người bạn thân lâu năm, không ngờ giờ phong tình của
cô ấy làm điên đảo cả viện nghiên cứu sinh.
Đới Minh đi tới bắt tay Lâm Tuyền:
- Tôi xem như là sư huynh của cậu rồi, hiện đang nằm vùng ở đây nghiên cứu.
Mac Chiếm Sơn nói vào:
- Thông Nam chỉ có một trạm công tác tiến sĩ, Tĩnh Hải cũng chỉ có ba
cái, học sinh của giáo sư Nghiêm năm nào cũng tới nơi này công tác hơn
nửa năm, giúp Cty Tây Phục nghiên cứu, thêm vào tám thạc sĩ được tuyển
tới, đội ngũ nghiên cứu rất mạnh.
- Mạnh cái rắm ấy.
Nghiêm Lập Hoàng bất thình lình tuôn ra một câu chửi tục làm Lâm Tuyền
giật mình, ngớ ra nhìn vị giáo sư già. Nghiêm Lập Hoàng mặc kệ Mã Chiếu
Sơn ngượng ngùng, nói như mắng:
- Trước kia hứa mỗi năm đầu tư 10 triệu chi phí nghiên cứu, giờ đến một
cái máy cắt tinh vi cũng không có, học sinh của tôi muốn làm nghiên cứu, phải chạy đi chạy lại mấy nơi. Kế hoạch là năm ngoái đi vào sản xuất,
còn bây giờ? Tôi hỏi chủ nhiệm Mã, định khi nào đóng cửa?
Triệu Tăng không nói nhìn sang Lâm Tuyền, Lâm Tuyền cũng không nói, ba
năm ném vào 80 triệu mà chưa sản xuất được, chứng tỏ vấn đề rất nghiêm
trọng.
Không ai trả lời được, thôi tham quan trước, tới trung tâm kỹ thuật,
trông máy móc đầy đủ lắm, nhưng toàn là những đồ mà thời cao trung Lâm
Tuyền thí nghiệm đã thấy, thứ tinh vi chẳng có, dưới điều kiện này mà
mấy năm qua các tiến sĩ nơi này liên tục đưa ra mấy bài luận văn có ảnh
hưởng tại lĩnh vực năng lượng mới, có thể nói là kết quả của Nghiêm Lập
Hoàng khổ công dạy bảo.
Nhắc tới thành quả nghiên cứu hai năm qua, Mã Chiếm Sơn khá tự hào:
- Sản phẩm năng lượng mặ trời 90% là kỹ thuật pin quang điện làm chủ,
nghiên cứu của giám sư Nghiêm, tiến sĩ Đới không thua kém Nhật Bản là
bao.
Kỹ thuật phát điện năng lượng mặt trời, gọi là phát điện quang điện,
trong đó Nhật Bản là nơi chế tạo pin năng lượng mặt trời lớn nhất.