Từ sân bay tiễn La Bình trở
về, Lâm Tuyền nhận được điện thoại của ông ngoại, bảo y tới trạch viện
ăn cơm. Lâm Tuyền vỗ trán, nhớ ra hôm nay là ngày Ngụy Gia Cường tới bái phỏng ông ngoại.
Lâm Tuyền thầm nghĩ Trần Tấn thật là hạnh phúc, nếu bây giờ mới bảo hắn
bắt đầu chọn đối tượng, cho dù vẫn chọn Tiểu Thanh thì tâm cảnh và cảm
giác tuyệt đối không giống như trước.
Trong điện thoại Lâm Tuyền nói với ông ngoại:
- Chuyện này thì liên quan gì tới cháu? Ông sợ cậu và Ngụy Gia Cường
đánh nhau trên bữa cơm à? Cả hai người đó đều cao to, cháu can sao nổi.
- Bảo cháu tới thì tới đi, còn sợ bị thiệt à? Tiểu Thanh và Tiểu Tấn yêu đương tự do, nhưng theo truyền thống Tĩnh Hải, vẫn cần người giới
thiệu, ông chọn cho chúng nó một người giới thiệu, cháu tới xem có được
không?
- Trời ơi, cái chuyện nhỏ xíu, người làm mai danh nghĩa thôi mà ông, chẳng lẽ còn kén chọn hơn cả chọn vợ.
Lâm Tuyền không biết ông ngoại có âm mưu gì, che ống nghe hỏi Phương Nam xem tối có việc gì quan trọng không:
- Được, bọn cháu buổi tối cũng không có việc gì để làm, cháu tới ngay,
nhưng mà cháu nói trước, hai người kia đánh nhau là cháu không can đâu
đấy.
- Phì, nói năng lung tung, cho chúng nó hai cái gan cũng không dám đánh nhau.
Trần Nhiên cười ha hả cúp điện thoại:
Lâm Tuyền cùng Phương Nam đi đón Tiểu Tư Vũ, cô bé đòi Lâm Tuyền tối nay đưa đi xem phim, biết Lâm Tuyền chuẩn bị tới nhà cụ, lại đòi đi theo,
cô bé rất thích lấy con chó săn cừu Tiểu Vĩ làm ngựa cưỡi, Phương Nam
không cho đi, cô bé phụng phịu làm mình làm mẫy mãi.
Lâm Tuyền tới trạch viện cũ thì con chó chăn cừu béo tốt chạy ra sủa
loạn lên, Lâm Tuyền gãi tai nó, thầm nghĩ nếu Tiểu Tư Vũ cưỡi chắc giảm
được đi mấy cân cũng tốt, tay nắm vòng cổ bằng da dẫn nó vào nhà, thấy
Ngụy Gia Cường, Thư Kính Côn đang nói chuyện với ông ngoại, đoán ngay có chuyện chẳng lành định đánh trống rút lui, không ngờ mẹ của Trần Tấn
đang nói chuyện với hai phụ nữ trung niên ở hành lang nhìn thấy gọi y,
một là Thi Tố Lan mẹ của Thư Nhã, người kia chắc là vợ Ngụy Gia Cường.
- Tiểu Ba, còn đứng đờ ra ở cửa làm gì?
Nhìn bộ dạng lúng túng của Lâm Tuyền, lòng Trần Nhiên rất đắc ý, vẫy tay gọi.
- Tránh nghe mọi người tính kế Trần Tấn.
Lâm Tuyền đối phó cho qua:
- Cậu đâu rồi ạ?
- Nó ở đằng sau theo dõi đầu bếp làm thức ăn.
Trần Nhiên chỉ Thư Kính Côn:
- Không ngờ ông tìm thầy Thư làm người giới thiệu cho Tiểu Tấn hả?
Lâm Tuyền nặn ra một nụ cười với Thư Kính Côn:
- Đã lâu rồi không gặp thầy Thư, mấy ngày trước vừa nghe Thư Nhã nói tới mọi người, cháu còn định hôm nào đó tới thăm.
Thư Nhã đề xuất hai người làm một đôi trên danh nghĩa, hòng qua mắt
người nhà, thời gian trôi qua bảy tám ngày rồi, mẹ y cứ như quên mất
chuyện ấy vậy, không hề hỏi tới, Lâm Tuyền càng không chủ động nói tới.
Rồi công việc dồn dập mới phát hiện ra một tuần rồi không chủ động liên
hệ với Thư Nhã, thi thoảng Thư Nhã cũng gửi tin nhắn hỏi tình hình, quan trọng là điện thoại của Lâm Tuyền ở trong tay Phương Nam, khi Phương
Nam đưa điện thoại cho y thì Lâm Tuyền không tiện trả lời Thư Nhã trước
mặt Phương Nam, đến khi có thời gian rảnh rỗi thì hoặc quên, hoặc nữa
đêm mất rồi.
Lâm Tuyền thầm hổ thẹn, không hiểu trong lòng Thư Nhã sẽ nghĩ gì, mình
ngay cả làm một người bạn trai danh nghĩa cũng không làm tốt, thật có
lỗi với Thư Nhã. Lâm Tuyền sao không hiểu y không từ chối Thư Nhã cũng
là bưng tai trộm chuông, tình cảm ngây thơ thủa thiếu niên là khiến
người ta khó quen nhất, y biết Thư Nhã cũng không quên, nhưng nếu để
tình cảm đó tiếp tục phát triển lại có lỗi với Phương Nam.
Lâm Tuyền vừa chào Thi Tố Lan, vừa nghĩ cách giúp Thư Nhã nói dối, hỏi:
- Thư Nhã đâu ạ, cô ấy không nói với cháu chuyện này.
- Đang cùng đám Trần Tấn ở sau nhà.
Trần Nhiên thuận miệng đáp:
- Ông biết thế nào cháu cũng hỏi tới, nên bảo thầy Thư đưa tới, vả lại ông cũng muốn xem cô bé lớn lên thay đổi thế nào.
Lâm Tuyền thấy gai ốc nổi cả lên, muốn thoát khỏi bẫy của ông ngoại y là không thể, ít nói thì hơn, ngồi nói chuyện với Ngụy Gia Cường, Thư Kính Côn một lúc mà thấy toàn thân thiếu tự nhiên, cũng muốn xin lỗi Thư
Nhã, liền đi ra đình viện đằng sau.
Thư Nhã, Trần Tấn, Ngụy Tiểu Thanh đang ngồi ghế sô pha trò chuyện, TV
bật mà không ai xem, Lâm Tuyền thấy vài ngà không gặp mà Thư Nhã gầy đi
một ít, lòng vừa đau vừa thương, lại càng thêm áy náy.
Thư Nhã đang nói cười vui vẻ, vừa thấy Lâm Tuyền liền chuyển ngay sang
thái độ lãnh đạm, kiêu ngạo quay mặt đi không thèm để ý tới y.
- Nghe ông ngoại nói mọi người đang ở đây, nói chuyện gì thế?
Lâm Tuyền đi tới ngồi xuống ghế xoay, có đám Trần Tấn ở đây không tiện nói gì ngay với Thư Nhã:
- Chuyện Trần Tấn tới chính phủ làm việc.
Ngụy Tiểu Thanh trả lời:
- Đã quen chưa?
- Cũng được ạ, em đang làm quen với công việc, anh Hướng rất chiếu cố em.
Nước lên theo thuyền, Hướng Kiệt thư ký của Liễu Diệp Thiên lần này đạt
bề làm phó chủ nhiệm chính phủ, hắn biết quan hệ giữa Lâm Tuyền và Trần
Tấn, làm gì có lý nào không tỏ ra tích cực?
Lâm Tuyền căn dặn:
- Làm việc bên cạnh lãnh đạo cơ hội rèn luyện nhiều, thị trưởng Liễu là
lãnh đạo dễ gần, cậu phải chịu khó một chút, có khó khăn đến mấy cũng
không bằng được Sở Sở và Tiểu Lương đâu. Cậu mợ hai mấy ngày trước còn
hận không thể ăn tươi nuốt sống Tiểu Lương, vậy mà hôm qua gặp mẹ anh kể khổ, nói Tiểu Lương ngày nào cũng phải làm việc tới sáng, thời buổi này ai muốn thành công mà không vất vả.
Thư Nhã tròn mắt nhìn Lâm Tuyền và Trần Tấn nói chuyện, Lâm Tuyền cứ như đang dạy dỗ bậc con cháu, còn Trần Tấn thì chăm chú lắng nghe, thiếu
chút nữa không nhịn được cười rồi, không ngờ hiện giờ Lâm Tuyền lại biến thành một người nghiêm túc như thế.
Ngụy Tiểu Thanh không cảm thấy Lâm Tuyền nói thế có gì khó nghe, dù sao
địa vị của y như thế, nếu nói những đề tài nhẹ nhàng, thành quá tùy
tiện.
Trần Tấn phát hiện kiếm chủ đề để nói chuyện với Lâm Tuyền thật khó, nhớ ra một chuyện, nói luôn:
- Lần thành phố tiếp đãi đoàn khảo sát Tân Bác, em cũng tham gia, nghe
nói anh sẽ tới, đợi mãi mới nhận được điện thoại nói anh đổi hành trình, vậy mà không nhìn ra vị bí thư La của Tân Bác có ý kiến gì.
- À lần đó anh đột suất đổi lịch trình đi thủ đô, mấy vị giám đốc biết
hành trình của anh lại vừa khéo bận việc, không kịp thời liên hệ với
chính phủ.
- Đoàn khảo sát Tân Bác hôm nay đi rồi à?
Trần Nhiên bước qua cửa đi vào:
- Vâng ạ, tiễn bọn họ ra sân bay xong, cháu liền tới đây ngay.
Lâm Tuyền thấy ông ngoại tới gọi mọi người ra ăn cơm, liền đứng dậy:
- Chuyện ở Tân Bác chưa thể quyết định nhanh như thế phải không?
Liên hợp Tĩnh Hải có ngày hôm nay thực sự khiến ông tự hào, kiêu ngạo, nên Trần Nhiên hỏi thêm vài câu:
- Phía cháu thì không có chướng ngại gì, quan trọng là phía Tân Bác, tin tức đã thông qua người truyền đi, đảm bảo các thế lực đều có được.
Chính phủ bọn họ tranh chấp, thỏa hiệp thế nào cháu không tham dự, cứ
kiên nhẫn đợi kết quả của bọn họ là được.
Đám Thư Nhã nghe mà thấy như đi trong sương mù, không hiểu Lâm Tuyền và Trần Nhiên nói cái gì.
Trần Nhiên cười nói:
- Thác Long Điệp ở Tân Bác đẹp lắm, công ty Tiểu Nhã hẳn cho nghỉ phép,
chọn thời gian tới đó chơi đi, Liên hợp Tĩnh Hải có hạng mục ở Tân Bác,
rất tiện.
Lâm Tuyền thấy ông ngoại rõ ràng muốn buộc y và Thư Nhã vào làm một thì
ớn lạnh, mấy ngày trước mẹ y không hỏi han gì chuyện đi xem mắt, còn
tưởng chuyện qua rồi, ai ngờ chiêu sát thủ nằm ở đây.