Đợi Dương Oánh kéo Tiểu Sơ đi rồi, Lâm Tuyền mới tiếp tục chủ đề vừa rồi với Cảnh Thiên Sương:
- Gần trăm chi nhánh phía dưới của Tinh Hồ đã âm thầm bố trí rồi, có lẽ
không cần tới năm sau, mảnh đất phía bắc hồ Vị Danh sẽ quật khởi, giá
nhà tăng vọt hơn xa các khu khác, anh Cảnh nếu có ý đầu tư, có thể tiền
vào trước tháng 9, đến mùa xuân năm sau có thể sang tay.
Cảnh Thiên Sương giang tay:
- Tôi tính toán kinh tế không tốt bằng Dương Oánh, đại quyền kinh tế
trong nhà đều do cô ấy nắm, chỉ cần không để tôi chết đói là được. Nhưng hai tòa nhà Thiên Nhuận, Tĩnh an phải giải quyết thật đẹp đẽ, bí thư Cố không tiện tỏ thái độ, song hôm nay hỏi tôi ba lần rồi, nghe nói Tinh
Hồ đấu giá thành công liền cho tôi nghỉ phép.
- Điều này là tất nhiên, không nói tới quan hệ với bí thư Cố, tôi là
người không có lợi không dậy sớm mà, hai tòa nhà dở dang đó, tôi sẽ lần
nữa khiến cho người dân tỉnh thành phải trố mắt.
Lâm Tuyền nói với ngữ điệu không cao, trầm tĩnh thong thả, nhưng lời nói đầy tự tin làm y tỏa ra khí phách đặc biệt.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Phương Nam nhận lấy, mới biết
Cố Thanh con trai Cố Hiến Chương đã tới, Diệp Kinh Cường và Thiệu Binh
cũng đã đến.
Lâm Tuyền đứng dậy cùng Cảnh Thiên Sương ra ngoài, Phương Nam theo sau Lâm Tuyền, khi trở tay chốt cửa lại, thuận miệng nói:
- Tôi phải đi một thời gian, về quê có chút việc.
Lâm Tuyền người khựng lại, quay đầu nhìn Phương Nam:
- Ba năm rồi chị chỉ về có một lần, sao đột nhiên lúc này lại muốn về?
Cảnh Thiên Sương biết ý vẫy tay ý bảo mình đi trước, để Lâm Tuyền và Phương Nam nói chuyện.
- Nói ra cũng khéo, lúc cùng chú Quý đi đón chị Tĩnh Di, gặp một người
ban học ở quê, nói cuối tháng sẽ có một cuộc tụ hội nhỏ của bạn học, tôi nhớ ra lâu rồi không về thăm quê, mẹ tôi cũng nhớ quê thường hay nói
muốn về một chuyến.
Lâm Tuyền nhìn chăm chú vào mắt Phương Nam, không phát hiện ra chuyện gì bất thường, song linh tính có điều gì đó, hỏi:
- Chị đưa cả Tư Vũ về?
- Sao thế, cậu sợ tôi không quay về nữa à?
Phương Nam đẩy Lâm Tuyền một cái, đột nhiên nhận ra nói như vậy quá ám muội, đỏ mặt không nói gì thêm.
Câu ngắm mỹ nhân dưới đèn thật chẳng sai, ánh đèn màu ngọc trai tỏa ánh
sáng dìu dịu càng khiến Phương Nam càng thêm mê người, gò má hồng như
như say rượu, hai gò núi tròn căng mịn màng dưới chiếc áo sơ mi công sở
màu trắng, vòng eo tha thướt, làm không kiềm chế được, một thoáng kích
động đưa tay ôm lấy eo cô.
Phương Nam sững người.
- Chị đừng đi.
Lâm Tuyền vòng tay siết chặt lấy vòng eo thanh mảnh mềm mại như không
xương của Phương Nam, tay ôm thật chặt như sợ cô sẽ biến mất. Phương Nam hơi lúng túng, đôi mắt sáng tựa ánh trăng biến hóa không ngừng.
Hai người cứ thế ôm nhau một lúc lâu, tới khi Phương Nam nghe thấy có
tiếng bước chân ở lối rẽ hành lang mới kéo Lâm Tuyền vào lại trong
phòng, nhìn y do dự một lúc rồi nói:
- Lúc nãy tôi nói tình cờ gặp bạn, nhưng thực ra không phải thế, tôi
đoán mẹ tôi sắp đặt, mẹ tôi muốn tôi đi bước nữa, lần này về quê họp
lớp, trong đó có người do mẹ tôi muốn giới thiệu.
Phương Nam năm nay mới trên 26, đang độ hoàng kim rực rỡ nhất của người
phụ nữ, mẹ cô tất nhiên không muốn con gái mình cứ phí hoài tuổi xuân
như thế. Dù biết con gái mình và Lâm Tuyền có tình cảm khác thường,
nhưng ở cái quốc gia phong kiến mấy nghìn năm này, ý thức thân phận đẳng cấp đôi khi vẫn còn rất sâu, bà không cho rằng con gái mình và Lâm
Tuyền có kết quả gì.
Lâm Tuyền cảm thấy tim thắt lại, thấp thỏm hỏi:
- Anh ta là ai?
- Một người họ hàng xa, gọi mẹ tôi là dì, học cùng trường cao trung với
tôi, trên hai lớp, anh ấy hiện là trưởng khoa bệnh viện thành phố, vợ
anh ấy gặp tai nạn xe, mất ba năm trước, đến giờ chưa tái giá. Gần đây
anh ấy cũng tới Tĩnh Hải vài lần, rất được lòng mẹ tôi.
Nhìn mặt Lâm Tuyền càng nghe càng âm trầm, phản ứng đó kết hợp với hành
động bất ngờ vừa nãy của Lâm Tuyền, đủ thấy mình có địa vị lớn trong
lòng y, Phương Nam cười nhẹ nhàng, nói:
- Tôi về lần này là để nói chuyện rõ ràng với anh ấy, không muốn anh ấy ôm hi vọng gì làm lỡ dở cuộc đời.
Lâm Tuyền thở phào, song nói cương quyết:
- Tiểu Tư Vũ ở lại Tĩnh Hải, em sẽ bảo mẹ em đón con về.
Phương Nam dở khóc dở cười, Lâm Tuyền nhiều lúc thật trẻ con:
- Cậu định bắt con tin đấy à.
- Chị nói thế nào cũng được, nhưng Tiểu Tư Vũ sẽ không về quê với chị, nếu cần, em về Tĩnh Hải trông con.
…………….
Tiểu Sơ được Dương Oánh mua cho một bộ dạ phục sa tanh màu xanh biếc ôm
vừa lấy thân hình tha thướt, cô trang chỉ điểm nhạt, bình dị nhưng thánh khiết, khuôn mặt vẫn chưa bỏ hết sự non nớt của thiếu nữ, nhưng đã hết
sức rực rỡ quyến rũ, làm không ít thanh niên tài tuấn của hai công ty
tới bắt chuyện mời khiêu vũ, song chỉ nhận được cái cười nhẹ từ chối.
Cô công chúa cao quý của Lâm gia ánh mắt u sầu nhìn về phía xa, Lâm
Tuyền suốt cả buổi tối tiếp đãi hết người khách này tới người khách
khác, nghe nói trong đó có con trai của phó bí thư tỉnh ủy, rồi giám đốc ngân hàng tỉnh, chủ nhiệm ủy ban kiến thiết, toàn nhân vật với cô gái
mới bước vào ngưỡng cửa đại học mà nói thuộc cấp bậc không với tới.
Lại từ chối lời mời của chàng thanh niên nữa, Tiểu Sơ tay cầm ly rượu
màu hổ phách đang lăn tăn sủi chuỗi bọt dài, tay cẩn thận nhấc mép váy
đi vào góc khuất hơn tránh chú ý.
- Tiểu Sơ, sang bên này.
Phương Nam nhàn nhã đứng một bên đại sảnh, thoải mái quan sát bữa tiệc,
nhớ lại ngày xách hộp đựng dưa ra bến tàu bán kiếm từng xu một thực
không tưởng tượng ra ngày hôm nay, không biết chàng thanh niên đó còn
tiến xa thế nào nữa, Phương Nam muốn ở bên y, theo dõi bước tiến của y:
- Sao mặt buồn thế?
- Em cảm giác anh ấy ngày càng xa em rồi …
Ánh mắt Tiểu Sơ vẫn dõi về một phía, đôi mắt đẹp thoáng u sầu, giọng buồn bã:
- Em mặc cái váy này anh ấy cũng chưa nhìn.
Phương Nam nhìn theo ánh mắt Tiểu Sơ, thấy đám đông vây quanh Lâm Tuyền, đặt cốc rượu trong tay xuống, vỗ vai cô:
- Cậu ấy bận rộn cả ngày rồi, cũng tới lúc nghỉ ngơi thôi, dù sao đây cũng là bữa tiệc mừng cậu ấy mà.
Không biết Phương Nam đi ra nói gì mà kéo Lâm Tuyền ra khỏi đám đông,
sau đó nháy mắt với Tiểu Sơ, đứng lại để Lâm Tuyền tới chỗ Tiểu Sơ.
Lâm Tuyền tới gần tức thì sửng sốt, gần như không nhận ra nổi Tiểu Sơ
nữa, chiếc váy dạ phục khiến bờ vai nõ nà cùng nửa tấm lưng thon thả của Tiểu Sơ hiện ra ngoài, chuỗi dây chuyền sáng long lanh trước đeo trước
ngực nhưng chắc chắn bất kỳ chàng trai nào cũng để ý tới khe vú mập mờ
kia hơn, hàng mi chăm chú tỉ mỉ khiến đôi mắt cô bé muôn phần quyến rũ,
khuôn mặt lại thuần khiết tạo thành vẻ đẹp lạ lùng.
Làm một động tác mời hết sức sành điệu, Lâm Tuyền kiểu cách nói:
- Công chúa cho kẻ hèn này mạn phép mời nhảy một bài chứ.
Tiểu Sơ cười rạng rỡ, hai tay khẽ nhấc váy lên nhún người đáp lại, sau
đó nhẹ nhàng sà vào lòng Lâm Tuyền như con chim nhỏ, lúc này đèn trong
hội trường tối xuống, khúc nhạc walkz chậm rãi vang lên. Tiểu Sơ vòng
hai tay ôm hông Lâm Tuyền, má áp hẳn vào ngực y, người nhẹ nhàng đung
đưa theo tiếng nhạc.
Lâm Tuyền tay đặt hờ lên tấm lưng trần của Tiểu Sơ, da thịt thiếu nữ mát lạnh trơn như lụa khiến y khó tránh khỏi xao động, nhưng không thể đặt
tay vào chỗ khác, thấp xuống là bờ mông tròn trịa của Tiểu Sơ rồi:
- Tiểu Sơ, em ôm anh chặt quá, anh không thở được đây này.
- Kệ anh, ai bảo anh cả tối không để ý tới người ta.
Tiểu Sơ đắm mình trong hạnh phúc nhỏ nhoi của mình, giọng nũng nịu:
- Sau này anh có bạn gái, rồi có vợ em không được ôm anh nữa.
- Làm gì có chuyện đó, em là em gái của anh mà.
- Em gái thì mãi mãi chỉ là em gái phải không?
Giọng Tiểu Sơ như thì thầm, không biết Lâm Tuyền có nghe thấy không.