- Làm cái nghề này ai để lộ hết về bản thân, Minh Tuyết đưa cô ta vào nghề, nếu không mày hỏi Minh Tuyết xem, bằng vào bản lĩnh lừa đảo của
mày, nói không chừng khiến cô ta thất thân thì sao?
Quách Bảo Lâm dụ khị:
- Yên tâm tuy tao không bằng mày song cũng có chút tâm đắc, đảm bảo không có lấy nửa tin đồn truyền tới tai Phương Nam, mày cứ thoải mái phong
lưu khoái hoạt.
Lâm Tuyền không muốn dính dáng với nữ nhân trong nghề này, dù cơ thể sạch sẽ không có nghĩa là trái tim cũng sạch sẽ:
- Có lẽ cô ấy là sinh viên thật, tao nhìn thấy ở Đh Tĩnh Hải, chẳng qua cô ấy không nhận ra tao mà thôi.
Quý Vĩnh lái xe tới đón Lâm Tuyền, đi ra khỏi con đường nhỏ, không thấy Lâm Tuyền nói gì, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của y qua gương, hỏi:
- Ngài Lâm, chúng ta đi đâu bây giờ?
- Tới Nam Cảng đi một vòng.
Xe đi tới tân thành Nam Cảng, bầu trời đêm xanh tím, từng hàng nhà cao
tầng chưa xây xong được bọc kín bới lưới bảo vệ, từng dải xanh hóa kéo
dài, đường xá rộng lớn, hoàn toàn không có sự huyên náo chật chội như
trong nội thành.
Trước khi xe đi vào tiểu khu Tây Trạch, Viên Hâm gọi điện thoại tới:
- Hendricks trước khi vào khách sạn nhắc tới OHS AS18001, đó là hệ thống
quản lý an toàn vệ sinh, xem ra trong chuyến đi này bọn họ muốn đánh giá tình hình an toàn vệ sinh của công ty ta, công ty luôn phấn đấu ở
phương diện này, song e chi tiết chưa làm đến nơi đến chốn.
Lâm Tuyền mỉm cười, Hendricks đã xuôi rồi, còn khó khăn gì nữa:
- Anh thông báo Đới Minh, Vệ Tư Minh an bài đoàn người MSNN tới Đh Tĩnh
Hải tham quan giao lưu học thuật. Tất cả nhân viên cấp giám đốc trở lên
của Liên hợp Tĩnh Hải mai 7 giờ tới tòa nhà Nam Cảng dự họp.
Lâm
Tuyền về tới tiểu khu, bảo Quý Vĩnh đỗ xe bên ngoài, lấy cớ muốn đi dạo
nghĩ chuyện công ty, thực ra không về nhà mà lén lút tới căn nhà cách đó không xa lắm, quan sát không có ai chú ý lấy chìa khóa mở cửa đi nhanh
vào.
Mẹ Phương Nam đã về quê, gần đây bà về quê khá nhiều, ở đây
bà cảm thấy không quen, bà chỉ là một công nhân thành phố nhỏ, văn hóa
hạn chế, còn con gái bà bây giờ là phó tổng giám đốc công ty lớn, quan
hệ toàn giám đốc, chủ tịch, bà không quen tiếp xúc với những người đó,
phần vị tự ti, phần cũng không muốn làm xấu mặt con gái.
Tin Phương
Nam giờ đây trở thành phụ nữ thành đạt, đi ô tô sang, ở nhà biệt thự
truyền về quê, những người họ hàng trước kia khi mẹ con cô gặp nạn chẳng thấy đâu, giờ kéo tới Tĩnh Hải . Tất nhiên Phương Nam đi cả ngày gặp
được cô rất khó, mẹ Phương Nam thành đối tượng bọn họ nịnh bợ lấy lòng,
bà rất thích được người ta xúm xít nịnh bợ, vì thế giờ bà thường về quê
hơn.
Lâm Tuyền vào nhà, không thấy Phương Nam ở phòng khách, nhón chân nhón tay đi lên phòng Tiểu Tư Vũ, Phương Nam muốn rèn con gái tính tự lập từ sớm, để cô bé ngủ phòng riêng. Tiểu Tư Vũ có hai căn phòng,
một phòng ngủ, một để chứa vô số đồ chơi được chủ yếu Lâm Tuyền mua cho.
Trên chiếc ghế đu ở sân sau, Phương Nam cầm một cốc cà phê thong thả nhấm
nháp, bốn xung quanh lặng lẽ, Lâm Tuyền tưởng chừng nghe thấy tiếng tim
mình đập, hẳn Phương Nam trải qua vô số đêm nhưu thế, một mình ngồi ở
đây, nhớ tới ai đó nhà bên hồ.
Tình cảm của Lâm Tuyền với Phương
Nam qua nhiều chuyển biến, mới đầu chỉ là chút thương cảm với số phận
không may của cô, rồi tiếp đó bị trái tim dịu dàng của cô thu hút, áy
náy trốn tránh cô khi yêu Trần Vũ, sau tai nạn cảm kích dần dần chuyển
thành tình yêu thực sự, đến bây giờ cô là linh hồn không thể thiếu của
y.
Im lặng ngắm nhìn cô rất lâu Lâm Tuyền mới đi tới:
- Đợi bao lâu rồi?
Lâm Tuyền ôm Phương Nam vào lòng, lấy cốc cà phê cọ vào mu bàn tay Phương Nam:
- Cà phê còn nóng đấy.
Nhìn con người đen láy của cô, hít thở hương thơm mát trên cơ thể vừa mới
tắm của Phương Nam, lòng đột nhiên kích động, đặt cô ngồi ngay ngắn lên
ghế, y quỳ một chân xuống, nắm lấy tay cô:
- Phương Nam ...
Không đợi cho Lâm Tuyền kịp nói hết, Phương Nam đã đưa tay còn lại bịt lấy
miệng y, vành mắt ươn ướt, dùng sức kéo Lâm Tuyền dậy, hôn lên môi Lâm
Tuyền, vừa khẽ cắn môi dưới của y :
- Thế này là đủ rồi, tôi có cuộc sống vật chất vô số người mơ ước, có Tư Vũ, nếu còn quá tham lam, sẽ bị trời phạt …
Lâm Tuyền không nói thêm nữa, nắm lấy tay Phương Nam, khẽ hôn từ ngón tay
hôn lên từng chút một, từ mu bàn tay tới khuỷu tay không bỏ qua. Hô hấp
của Phương Nam dàn trở nên gấp gáp, tham lam tìm lấy cảnh môi Lâm Tuyền, thì thầm:
- Bế tôi lên nhà.
Lâm Tuyền bế Phương Nam lên, đi
trên con đường nhỏ rải đá, tới phòng ngủ của cô, đặt Phương Nam nằm lên
giường, chầm chậm cởi từng món đồ trên người cô, ánh trăng như nước
chiếu lên cơ thể Phương Nam, làn da sáng như bạch ngọc khiến y ngây
ngất, lúc này Phương Nam thật giống pho tượng Venus. Lâm Tuyền quỳ xuống bên giường, bắt đầu hôn ngón chân cô, thi thoàng dùng đầu lưỡi liếm
giữa hai ngón chân, Phương Nam bị nhột rụt chân lại, run rẩy nói:
- Đừng mà ...
Tiêu Quân say mê cô, nhưng tư tưởng gia trưởng rất lớn, không nâng niu cô,
tôn trọng cô, cho cô những phút giây mê người nhất mà một người phụ nữ
có thể hượng thụ, như Lâm Tuyền mang lại.
Lâm Tuyền ngẩng đầu
lên, khẽ mỉm cười, không dừng lại, đưa một tay lần theo chân Phương Nam
tới phía bên trong đùi, Phương Nam kẹp chặt lấy tay y, ngả đầu ra sau cổ họng phát ra tiếng rên kéo dài.
Lâm Tuyền hôn khắp toàn thân
Phương Nam, quyến luyến lâu nhất tại chốn thần bí của nữ nhân, khi y
không kìm nổi mạnh mẽ tiến vào, Phương Nam toàn thân cong lên, ôm chặt
lấy Lâm Tuyền, để từng đợt sóng cao trào nhấn chìm.
Sáng hôm sau
tỉnh lại, Phương Nam toàn thân uể oải, ngay cả một ngón tay cũng không
muốn nhấc lên, xem đồng hồ thấy đã 8 giờ hơn, quá giờ đưa Tiểu Tư Vũ đi
nhà trẻ mất rồi, giật mình ngồi dậy thì thấy Lâm Tuyền dậy sớm làm thức
ăn đưa đến tận giường:
- Mèo lười, dậy ăn sáng đi , yên tâm Tư Vũ tới trường rồi.
Dựa vào trong lòng Lâm Tuyền, Phương Nam xấu hổ nói:
- Tôi chưa bao giờ được người khác chiều như vậy.
Lâm Tuyền hôn lên trán cô:
- Thêm vài năm nữa, em nghỉ hưu luôn, ngày ngày ở bên chị.
……
Lâm Tuyền cùng nhân viên MSNN ngày hôm sau tới tham quan Đh Tĩnh Hải, buổi
trưa mọi người ăn cơm trong nhà ăn trường học. Trương Ngọc mặc chiếc áo
phông hồng nhạt, quần jean bạc màu, nách kẹp chồng sách, đột nhiên nhìn
thấy Hendricks, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, ngần ngừ như muốn bỏ đi, cuối
cùng ôm chồng sách trước ngực, cúi đầu lầm lũi đi qua..
Khuôn mặt hoàn toàn không chút trang điểm, toát lên ngây thơ yếu đuối hút hồn
người, vòng eo nhỏ nhắn được chiếc áo thun bó chặt, toát lên sức sống
thanh xuân vô tận, chiếc quần jean giúp cặp đùi thể hiện hết săn chắc
của nó.
Khi Trương Ngọc cúi đầu đẩy cửa kính đi vào, Lâm Tuyền nhận thấy nhiều người ngừng thở.
Trương Tiểu Bân nhìn thấy Trương Ngọc xuất hiện ở chỗ này cũng cực kỳ kinh
ngạc. Thức ăn ở nơi này không tệ, giá cả cũng không đắt lắm, cho nên
những sinh viên có gia cảnh khá giả cũng thích tới đây ăn cơm.
Trương Ngọc đặt sách xuống, ngồi xoay lưng lại với Hendricks, tấm lưng thanh
mảnh hơi gầy gò khiến trái tim nam nhân đa cảm dễ sinh rung động.
Lâm Tuyền nhìn Hendricks, vì ở góc độ không thích hợp, muốn nhìn thấy
Trương Ngọc thì phải quay đầu lại, nhưng như thế quá lộ liễu, khiến ông
ta đứng ngồi không yên. Lâm Tuyền hỏi Trần Dục:
- Cô gái đó là sinh viên trường ta à?