Tiểu Sơ thì nhắm trúng cái
xe này rồi, có điều Lâm Tuyền trả tiền mà, chẳng vội thử xe, hiếm có cơ
hội gặp lại Trương Tiểu Bân thế này, mọi người ra khu tiếp khách trò
chuyện. Phàn Xuân Binh không biết hiện giờ Lâm Tuyền nhìn nhận hành vi
của Trương Tiểu Bân ra sao, nhiều chuyện không tiện hỏi, Tiểu Sơ không
phải cố kỵ nhiều, hỏi thẳng luôn:
- Chị Trương Ngọc đâu, hai người kết hôn chưa?
Nói tới Trương Ngọc, Trương Tiểu Bân có chút xấu hổ:
- Hai tháng trước chúng tôi mới lấy giấy kết hôn, còn chưa có thời gian tổ chức tiệc cưới, tới khi ấy sẽ mời ngài Lâm.
Trương Ngọc theo Trương Tiểu Bân về nước liền bị ĐH Tĩnh Hải đuổi học,
Lâm Tuyền nhìn sâu vào mắt hắn, chỉ t thấy chân thành khiêm nhường,
không có oán hận, gật đầu nói:
- Vậy tôi nhất định phải đi.
Nhớ lại thời gian dĩ vãng, mọi người đều nhiều cảm xúc, đặc biệt Lâm
Tuyền tỏ thái độ bỏ qua chuyện cũ rồi, Phàn Xuân Binh nói chuyện thoải
mái hơn. Trương Tiểu Bân và Trương Ngọc về Tĩnh Hải, thứ nhất quan hệ
không được cha mẹ thừa nhận, tới giờ vẫn căng thẳng với gia đình, Trương Ngọc là trẻ mồ côi, nên lòng áy náy khiến gia đình Trương Tiểu Bân
chia rẽ. Thứ hai, Trương Tiểu Bân không tìm được công việc thích hợp,
trước đó làm phiên dịch thu nhập không ổn định. Thứ ba, Trương Ngọc quá
xinh đẹp thành đối tượng cho nhiều nam nhân nhắm vào, thành phức tạp lớn nhất trong cuộc sống của bọn họ.
Trò chuyện quên thời gian, đến khi hoàng hôn chiếu qua cửa kính, cô giám đốc kia họp xong về, hỏi:
- Anh Lâm đánh giá xe thế nào?
Lúc nói chuyện mắt Tiểu Sơ vẫn nhìn chằm chằm vào cái xe, Lâm Tuyền thấy không hợp, nhưng dù sao chiều ý em gái, cùng lắm thì mua thêm một cái
xe nhỏ nữa:
- Chúng tôi chưa có thời gian thử, cứ lái xe đi đã, nếu không có vấn đề gì, tôi bảo người chuyển khoản.
- Hoan hô!
Tiểu Sơ sợ Lâm Tuyền đổi ý, cướp lấy chìa khóa trong tay Trương Tiểu Bân, chạy về phía chiếc ML 500.
Cô giám đốc tiêu thụ ngẩn ra, giờ mới hiểu nhìn nhầm mấy người khách này, Trương Tiểu Bân đúng trình tự hỏi:
- Vẫn phải làm phiền ngài Lâm ký hợp đồng, hơi phiền toái một chút, hay mai tôi tới quý công ty làm?
- Lâu lắm rồi không gặp nhau, để chú Quý và Lão Phàn ở lại làm hợp đồng đi, nếu tiện anh mời tôi tới nhà anh ăn cơm.
Trương Tiểu Bân sửng sốt, không hiểu Lâm Tuyền có dụng ý gì, song không thể từ chối được:
- Trương Ngọc làm cơm không giỏi lắm, vậy chúng ta tới chợ mua thức ăn trước.
Giới thiệu cho cô giám đốc:
- Đây là phó tổng giám đốc của Liên hợp Tĩnh Hải, phiền giám đốc Hạ bàn chuyện hợp đồng với họ, tôi xin nghỉ sớm.
Hắn biết thói quen của Lâm Tuyền, không dám tùy tiện giới thiệu thân phận của y.
Cô giám đốc vẫn nửa tin nửa ngờ, đến khi Phàn Xuân Binh lấy chiếc bút
nạm vàng ra hỏi phải ký ở đâu, cô ta mới rối rít đi lấy hợp đồng.
Tiểu Sơ nhất quyết đòi lái xe, xe mới đầy mùi da, chẳng thoải mái bằng
đi chiếc Becker, song nhìn Tiểu Sơ phấn khích như vậy, Lâm Tuyền không
nỡ đả kích, chỉ dặn cô về nhà không được nói thật giá, nếu không thế nào cũng bị cha y cho một trận giáo huấn. Lâm Tuyền khi dùng chiếc Phantom
chỉ nói với trong nhà là chưa tới 2 triệu, không biết cha y nghe được ở
đâu giá thật của nó, gọi điện về nhà nói 7 triệu có thể giúp bao nhiêu
trẻ em được đi học, hai Lâm Tuyền giờ nếu không thực sự cần thiết thì
không dám đi cái xe đó nữa.
Lâm Tuyền và Tiểu Sơ ngồi trong xe bàn bạc phải giấu trên lừa dưới ra
sao, khiến Trương Tiểu Bân cười suốt, không nghĩ Lâm Tuyền thành đạt như vậy vẫn sợ cha, hơn một năm qua hắn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của
Liên hợp Tĩnh Hải. Tuy sự trừng phạt nghiêm khắc của Lâm Tuyền khiến
cuộc sống của hắn gặp nhiều khó khăn, nhưng không thể phủ nhận Lâm Tuyền là người có sức hút, có ảnh hưởng nhất mà hắn từng gặp, người như thế
khó mà hận được.
Trước kia khi quyết định đến với Trương Ngọc, hắn đã sẵn sàng đón nhận
mọi khó khăn, cũng nhờ cuộc sống vất vả hơn một năm qua, càng khiến hắn
cảm thụ sâu sắc hơn về cuộc đời, cũng làm hắn thêm tin tưởng vào tình
cảm của Trương Ngọc.
Trương Tiểu Bân biết sinh hoạt cá nhân của Lâm Tuyền rất tùy tiện, làm
việc tới đêm khuya, sau đó ăn ở quán hè đường với Quý Vĩnh là chuyện
không hiếm. Thế nên Trương Tiểu Bân không câu nệ gì, đi ra chợ mua thức
ăn trước rồi đưa Lâm Tuyền và Tiểu Sơ về căn hộ hắn thuê ở thôn Điền
Tân.
Đó là căn hộ hai phòng cỡ nhỏ, một gian phòng làm phòng khách, bố trí
rất đơn giản, trừ một cái giá chất đầy sạch, chỉ có hai cái ghế sô pha,
một bộ loa trông tàm tạm, không có đồ điện khí nào khác. Trương Tiểu Bân đi rửa rau, Tiểu Sơ ra cửa sổ trông xe cứ như sợ nó bay mất, nếu không
phải Lâm Tuyền can, cô nàng phải đi vài vòng nữa.
Lâm Tuyền không việc gì làm, thuận tay lấy sách trên giá, mới phát hiện
mỗi quyển sách Trương Tiểu Bân đều có chú thích bên lề, sách thì đa phần Lâm Tuyền đã xem, song những hàng chữ kia khiến y hứng thú.
Có tiếng nữ nhân gọi Trương Tiểu Bân mở cửa, nghe rất quen, nhưng không
phải là Trương Ngọc, Lâm Tuyền nhìn ra, không ngờ lại là khuôn mặt tuyệt mỹ của Minh Tuyết.
Minh Tuyết thấy Lâm Tuyền ở trong phòng thì sững người, Trương Ngọc ở phía sau thúc giục:
- Sao không vào, em sách đồ nặng chết đây.
- Anh Lâm sao hạ mình tới khu dân nghèo này?
Minh Tuyết cúi người xuống thay giày, không quên buông câu châm chọc.
Minh Tuyết ăn vận rất thoáng, vừa cúi xuống liền có thể thấy thấp thoáng những đường cong quyến rũ của cơ thể, bộ ngực đầy đặn bao bọc áo lót
khêu gợi có thể thấy rõ ràng qua cổ áo, vòng eo thon thả, cặp mông tròn
lẳn, hai chân thon dài, thân thể của cô có thể kích thích dục vọng ở bất kỳ nam nhân nào, nhưng thái bộ băng giá khiến nam nhân không dám tùy
tiện.
Lâm Tuyền không đáp, kín đáo ngắm nhìn cơ thể Minh Tuyết, y thích phụ nữ đẹp, nhưng phụ nữ có thể khiến y có hành động không nhiều, không chỉ vì tính cách thụ động về mặt tình cảm, còn vì y rất kiêu ngạo.
Trương Ngọc đứng chôn chân tại chỗ, không biết phải làm sao, Tiểu Sơ lúc này mới chịu rời mắt khỏi cái xe đi ra, Minh Tuyết tò mò hỏi:
- Cô ấy là ...
- Em gái của ngài Lâm, trước kia du học ở Anh, hôm nay tình cờ tới công ty tôi mua xe nên gặp nhau. Tôi liền mời tới nhà ăn cơm.
Trương Ngọc cúi đầu đi vào nhà, Tiểu Sơ thì hứng thú nhìn Trương Ngọc,
muốn xem mỹ nhân khiến Trương Tiểu Bân từ bỏ cả tương lai tươi sáng. So
với hơn một năm trước, Trương Ngọc ăn mặc bình dị, mái tóc dài ngang vai ôm lấy khuôn mặt gầy gò, nước da không được tốt lắm, song vẻ yếu đuối
khiến càng tăng thêm sức quyến rũ mê hoặc với nam nhân, đứng cạnh một
Minh Tuyết rạng rỡ không tỏ ra thua kém.
Lâm Tuyền không ngờ Minh Tuyết vẫn giữ liên hệ mật thiết với Trương
Ngọc, nhìn hành động của Minh Tuyết thì rất hay tới đây, bị cô mỉa mai
một câu, Lâm Tuyền biết Minh Tuyết trách mình trước kia trừng phạt
Trương Tiểu Bân quá nghiêm khắc, chỉ mỉm cười sờ mũi, không nói gì cả,
việc y thấy cần làm là sẽ làm, người khác hiểu hay không không quan
trọng.
- Chiếc Mercedes bên ngoài là của anh hả?
Minh Tuyết hiển nhiên không muốn buông tha cho Lâm Tuyền:
- Đỗ một cái xe đắt tiền như thế ở đây, không sợ người ta gai mắt đem nước rửa chân hắt nó à?
- Không thể nào.
Lâm Tuyền vẫn thản nhiên, Tiểu Sơ hoảng lên chạy ra nhìn xe.
- Người ta nói vậy mà tưởng thật à? Làm mất mặt anh quá đấy.
Lâm Tuyền giơ tay ra kéo Tiểu Sơ lại, nếu xếp hàng nữ nhân không thể
đụng vào ở Tĩnh Hải, Minh Tuyết ít nhất phải xếp trên Cố Hiểu Linh, song những cô gái ghê gớm này lại không phải là vấn đề với Lâm Tuyền, y cười tủm tỉm không tiếp lời, kệ cho Minh Tuyết thoải mái phát tiết.
Minh Tuyết không quên ấn tượng lần đầu gặp Lâm Tuyền, khi ấy y còn chưa
có hào quang chói mắt như bây giờ, còn cô năm đó mới 19 tuổi, các cô gái khác vẫn đang tuổi còn rất ngây ngô, cô đã phải vùng vẫy trong thế giới không phân biệt trắng đen hai năm. Từ khi Quách Bảo Lâm lập Kim Sắc
Niên Hoa, cô thường có cơ hội chạm mặt Lâm Tuyền, hào quang trên người y càng lúc càng sáng, song Minh Tuyết cũng có đôi mắt nhìn thấu ảo ảnh
nhân gian, tuy không bị ánh sáng kia làm mê hoặc, song hoàn toàn không
nhìn thấu y.