Phòng chứng khoán thành thứ
vũ khí mạnh mẽ trong tay Vật nghiệp Tinh Hồ, lợi nhuận 3 quý đầu là 29
triệu, dự đoán doanh lợi cuối năm càng khả quan hơn, đương nhiên đại bộ
phận lợi nhuận phải tính cho Trí nghiệp Tinh Hồ, vì họ dùng tiền đặt nhà để kiếm lời.
Thực nghiệp Tinh Hồ kiếm được gần 120 triệu, đương nhiên đem gần hết vào hạng mục Bằng Nhuận rồi, song có Hòa Hoàng tham gia góp vốn, nên cuối
quý này, có được 150 gửi vào tài khoản của Liên hợp Tĩnh Hải.
Lâm Tuyền đem tiền trong tài khoản của Liên hợp Tĩnh Hải lấy danh nghĩa
cho vay, giao cho Thực nghiệp Tinh Hồ tiến hành mua cổ phiếu mới, như
vậy phòng chứng khoán có được tài chính từ hai nguồn, quy mô lên tới 300 triệu. Đương nhiên, Lâm Tuyền cũng tiến thêm một bước giám sát và kiểm
toán phòng chứng khoán.
Các giám đốc và chủ quản được chia hoa hồng khá khả quan, một mình Trương Bích Quân đã được tới 5 triệu.
Ngày đêm đọc báo cáo mặc dù có hơi mệt, nhưng thấy những con số đáng mừng đó, Lâm Tuyền vui vẻ được mệt như vậy.
Đặt báo cáo xuống, Lâm Tuyền vặn mình đi xuống lầu, Phương Nam đang cuộn chân ngồi trên ghế sô pha xem TV, Lâm Tuyền thò đầu nhìn, Trần Phi Lăng mặc chiếc váy hồng nhiều tầng dài chưa tới đầu gối, trên mặc áo da bó
hở tay màu đen, đang vừa nhảy vừa múa trên sân khấu, y lắc đầu:
- Có cần mất sức như thế không?
- Cậu có biết thưởng thức đâu mà nói.
Phương Nam ngẩng đầu lên bĩu môi dè bỉu, bị Lâm Tuyền cúi xuống hôn lên môi, co vùng vẫy tránh thoát:
- Ưm, ư, đây cản trở tôi xem live show của Trần Phi Lăng.
- Cùng xem.
Lâm Tuyền nhảy tót lên ghế sô pha, chân thu lên ghế, tay thì không hề để yên cứ sờ xoạng Phương Nam.
- Cậu làm tóc tôi rối hết rồi, người khác nhìn thấy lại tưởng làm chuyện xấu.
Phương Nam đưa tay lên đầu vuốt lại tại, bầu ngực căng tròn thêm nổi bật.
Lâm Tuyền nuốt nước bọt đánh ực:
- Hì hì, hay là chúng ta làm chuyện xấu một hồi luôn.
- Đừng, cậu tránh xa tôi ra một chút, lát nữa Lý Lệ lại đem báo cáo tới đấy.
Phương Nam mua một tòa biệt thự bình thường ở khu biệt thự Tân Giang,
Lâm Tuyền bình thường không tới Cao ốc Nam Cảng, rất nhiều công tác đều
tới biệt thự này làm, Phương Nam là trợ lý của y, lấy danh nghĩa này cứ
dăm bảy ngày lại tới, gần như tất cả những người liên quan đều biết Lâm
Tuyền ở đây, cho nên thường có khách không mời.
Quả nhiên một lúc sau Lý Lệ đem một chồng báo cáo tới, có điều Quách Bảo Lâm, Vũ Cương theo sau cô.
Quách Bảo Lâm mặt hầm hầm đi tới phía Lâm Tuyền, ném một bản văn kiện vào người y:
- Thế này tức là sao?
Lâm Tuyền không cần xem cũng biết đó là cái gì, bình tĩnh nói:
- Bảo mày chỉnh đốn nội bộ, nhất định sẽ có tổn thất không ít, 30% cổ phần của Cty giải tỏa coi như tao bồi thường.
Nói xong cúi xuống nhặt văn kiện lên, lấy bút ký vào, đem 30% cổ phần
của y chuyển nhượng miễn phí cho Quách Bảo Lâm và Vũ Cường.
Quách Bảo Lâm thở hắt ra một hơi, cơn giận không nguôi đi chút nào, thái độ ác liệt nhìn chằm chằm Lâm Tuyền:
- Lần này bọn tao đã sai, đều chỉnh đốn rồi, mày còn muốn gì nữa.
Xé tan nát bản văn kiện:
- Muốn vạch rõ giới tuyến hả, mẹ mày, thấy xấu hổ vì có thằng bạn như
tao à? Tao không thèm số tiền này, phần của mày có bao nhiêu tao sẽ trả
đủ.
Lý Lệ đứng sững tại chỗ, Phương Nam kéo Quách Bảo Lâm:
- Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói.
Quách Bảo Lâm nể Phương Nam ngồi xuống, nhưng mặt vẫn hầm hầm.
Lâm Tuyền lấy từ trong cặp ra tấm thẻ vàng của CLB Tần Hoài, ném lên bàn kính:
- Thiệu Binh biết chỗ này, mày và Vũ Cường tới xem đi, bọn họ làm cùng
một loại việc đó, nhưng xem người ta làm thế nào, tao đã nói chuyện với
một vị phó tổng giám đốc ở đó tên là Dương Tinh Hòa, mày tới đó mà học
tập kinh nghiệm.
Quách Bảo Lâm thấy vừa rồi chưa hỏi đâu vào đâu đã tới quát tháo um xùm
thật không ra gì, nhưng không bỏ thể diện xuống được, cầm lấy tấm thẻ,
hừ một tiếng rồi bỏ đi.
- Ngài Lâm ...
Vũ Cường ngần ngừ, hiện giờ hắn không dám gọi thẳng tên Lâm Tuyền nữa.
Lâm Tuyền chỉ đống giấy vụn nói:
- Quét xong rồi hẵng đi.
Phương Nam bật cười, cô biết Lâm Tuyền không đùa, y cực kỳ phản cảm việc làm của Quách Bảo Lâm và Vũ Cường, nếu đổi lại chỉ có Vũ Cường tham gia việc đó, y đã để cảnh sát tới bắt cả bọn rồi, vẫy tay bảo Vũ Cường đi
trước:
- Tôi không dám để đường đường vị phó giám đốc quét nhà.
Vũ Cường mặt đỏ dừ, ủ rũ bỏ đi.
Đợi bọn họ đi cả rồi, Phương Nam hỏi:
- Cậu thực sự để bọn họ làm cái nghề đó à?
Lâm Tuyền mệt mỏi ngồi xuống:
- Công ty giải tỏa quá nhỏ, hai bọn họ lại quá tham vọng, làm sao mà
chứa nổi, chuyện của Liên hợp Tĩnh Hải lại không thể xen vào, không bằng để bọn họ đi kinh doanh câu lạc bộ chính quy, ít nhất không đi tới mép
vực.
- Chỗ như thế mà có thể chính quy được à?
Phương Nam không hài lòng:
- Không thể phủ nhận, cái đẹp cơ thể con người là sự truy cầu, cũng là
thứ dễ chạm vào linh hồn, tiếp xúc với mỹ nữ ở khoảng cách gần là hưởng
thụ tinh thần cực cao. Em và Quách Bảo Lâm từ đại học đã có tâm nguyện,
sau này có tiền rồi, hai đứa sẽ mặc hàng hiệu, ngồi trên bậc thềm Tĩnh
Hải Quốc Tế ngắm mỹ nữ, còn ao ước mở công ty tập trung hết các loại mỹ
nữ khuynh thành vào đó để thưởng thức ...
- Đừng quanh co viện cớ.
Phương Nam cười khúc khích, không để ý Lý Lệ vẫn ở đó, đá Lâm Tuyền một cái:
- Nam nhân các cậu muốn làm việc kia thì sao?
Lâm Tuyền chỉ Trần Phi Lăng trên TV:
- Nghe cô ấy hát cũng là một loại hưởng thụ tinh thần, hưởng thụ tinh thần nhất định có liên hệ với loại chuyện kia à?
Phương Nam nguýt y một cái không thèm để ý.
- Chủ tịch Khổng luôn một làm một hội sổ thương vụ cao cấp, đương nhiên, rất thuần túy chứ không có mấy thứ bậy ba kia, bảo em giúp tìm nhân
tuyển thích hợp. Quách Tử và Vũ Cường làm ra chuyện này, nếu không hỏi
tới bọn họ ngày càng đi vào chỗ nguy hiểm, bảo bọn họ dừng lại là không
thể, cho nên nhân cơ hội này đẩy bọn họ một cái.
Lâm Tuyền lúc này mới chịu nói nghiêm túc:
- Em biết chị không thích, em cũng không thích, nhưng Quách Tử nó là bạn em, chẳng lẽ em nói nếu mày còn làm loại chuyện đó thì chúng ta không
bạn bè gì nữa?
Phương Nam cũng hiểu Lâm Tuyền khó xử, chuyện này đành như vậy, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nhìn sang Lý Lệ.
Lý Lệ đứng bên cạnh, tới giờ mới có cơ hội báo cáo:
- Giám đốc Diệp gọi điện thoại tới, nói bí thư Cố, thị trưởng Lưu ngày
kia tới ngõ Bích Tình thị sát tình hình cải tạo hạng mục thành phố cũ,
hi vọng tổng giám đốc tham gia.
- Diệp Kính Cường sao không gọi điện thẳng cho tôi, lại còn lằng nhằng ... À ..
Bị Phương Nam lườm cho một cái, Lâm Tuyền mới nhớ ra hôm qua điên đảo
loan phượng với Phương Nam, tắt máy cho tới tận 10 giờ sáng mới mở:
Lâm Tuyền xua tay ý bảo Lý Lệ không cần giải thích nữa, hỏi:
- Đề kiếm tra năm đầu sơ trung đã làm xong chưa?
Phương Nam trêu y:
- Cậu cũng xa xỉ quá đấy, Lý Lệ là bí thư hành chính cao cấp của công ty, lại bị cậu dùng để chuẩn bị tài liệu dạy học à?
Lâm Tuyền cười với Lý Lệ:
- Làm phần cô đấy, tôi cũng bất đắc dĩ thôi, số học của Phương Nam không ra sao, một đề năm thứ hai sơ trung mà chị ấy nghĩ nửa ngày, nhờ chị ấy chỉ tốn thời gian.
- Tổng giám đốc chiếu cố tôi như vậy, vất vả một chút có hề gì, huống hồ giám đốc Trương còn trả tiền tăng ca cho tôi.
Lâm Tuyền đứng dậy xem đồng hồ, nói:
- Đưa em tới trường.
- Chiều cậu có tiết à?
- Rảnh rỗi mà, tới xem thế nào.
Lâm Tuyền nhũn vai:
Phương Nam cười tủm tỉm, Lâm Tuyền chỉ được cái mạnh miệng, quan tâm tới đám học sinh nhưng lại không chịu thừa nhận.