Quan Thương

Chương 27: Q.4 - Chương 27: Giáo viên lưu manh (2)




Xuống dưới lầu, Lâm Tuyền cười khổ với Phương Nam:

- Đó là học sinh lớp em đấy, chị nhìn xem bộ dạng bọn chúng có giống học sinh không, vậy mà ba em còn có lòng tin với bọn chúng.

Trên lầu vang lên tiếng thét chói tai, Phương Nam lo lắng hỏi:

- Không xảy ra chuyện gì chứ?

Lâm Tuyền lắc đầu, bảo Vũ Cường:

- Tôi biết rất nhiều chỗ giải trí ở khu khai phát kiểu như Hoàng Hải các anh đều tham gia cổ phần, tôi chẳng có tư cách gì bảo các anh làm việc này làm việc kia, song một số việc đừng có làm thái quá, đừng nghĩ có chuyện gì tôi sẽ gánh cho các anh.

Bị Lâm Tuyền hờ hững nói một câu thế thôi nhưng khiến Vũ Cường toát hết mồ hôi, may mà Lâm Tuyền chỉ nói tới đó rồi đi, tới bên bàn bóng, câm hai cây vợt tới, đưa cho Phương Nam một cái:

- Trước kia em đánh bóng bàn lợi hại lắm đấy, đánh chị thua liểng xiểng luôn.

Phương Nam cúi người xuống phát bóng, cả mảng da ngực trắng như tuyết lộ ra trước mắt, Lâm Tuyền nhìn quên cả đỡ bóng, bị Phương Nam gõ cho vài cái mới tỉnh lại, có điều tâm tư đại loạn, thua liền ba ván, bị Phương Nam trêu suốt.

Trương Dịch Phi nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Phương Nam và Lâm Tuyền thì nghi ngờ, song không dám hỏi gì.

Vũ Cường và Quách Bảo Lâm đi xuống, theo sau còn có Cao Tuấn tiểu đệ trước kia của Vũ Cường. Vũ Cường tới bên Lâm Tuyền nói:

- Bên này do Cao Tuần trông coi.

Hai năm trôi qua thật nhanh, tiểu đệ ngày xưa đã thành lão đại rồi, Quách Bảo Lâm, Vũ Cường thì thành thái thượng hoàng, chẳng trách Vương Hiểu Dương phải nhắc mình một câu.

- Tìm cái phòng bao, đứng cả ở đây chướng mắt lắm.

Cao Tuấn vội đi an bài, Quách Bảo Lâm ngượng ngùng theo sau Lâm Tuyền, Vũ Cường đã chuyển lời lúc nãy cho hắn nghe, Lâm Tuyền không nói trước mặt hắn là giữ cho hắn vài phần thể diện. Vào phòng bao, Lâm Tuyền kéo Phương Nam ngồi xuống, Quách Bảo Lâm nghĩ một lúc rồi chọn đứng cùng đám Vũ Cường, Cao Tuấn.

Lâm Tuyền bảo Trương Dịch Phi:

- Tiểu Nha Đầu, ngồi đi.

Trương Dịch Phi hết nhìn Vũ Cương lại nhìn Quách Bảo Lâm, thấy hai người kia bộ dạng nơm nớp sợ sệt liền rụt rè ngồi xuống gần Phương Nam.

- Các anh tự chỉnh đốn nội bộ hay là cần tôi mời cục công an tới giúp.

Lâm Tuyền giọng âm trầm:

- Gian phòng kia có rất nhiều là trẻ vị thành niên đúng không? Mà không chỉ có ở đây, mười mấy hộp đêm dưới tên các anh đều có, rốt cuộc có bao nhiêu cô bé vị thành niên.

- Không thể nào.

Phương Nam nhìn Quách Bảo Lâm không sao tin được.

- Không có gì là không thể cả, thằng này chuyên môn gây chuyện, may là chưa có vụ án ác tính nào xảy ra, lần này có Vương Hiểu Dương ở trên áp xuống, nếu không có người ở cục công an muốn quét sạch chỗ này rồi.

Quách Bảo Lâm cúi mặt xuống không có dũng khí để giải thích.

- Trừ chuyện này ra, còn có rất nhiều chuyện tính chất ác liệt, hẳn là không cần tôi kể ra đâu nhỉ? Vì sao tôi muốn Tiểu Nha Đầu tới Đầu tư Nam Cảng làm việc? Vì không muốn cô bé dính dáng tới mấy chuyện thối tha của các anh.

Lâm Tuyền nhìn thấy bọn họ đứng đó là bực mình, phẩy tay bảo bọn họ đi, nói:

- Ra ngoài gọi hai học sinh lúc nãy vào cho tôi.

Tiêu Lỵ Lỵ, Văn Nhàn đều đã tẩy rửa hết đồ trang điểm trên mặt, hẳn là do Quách Bảo Lâm bảo làm, sợ sệt đứng ở cửa phòng bao, nhìn Lâm Tuyền ngồi ở ghế sô pha không dám vào.

- Ngồi đi, thầy có ăn thịt người đâu, thấy cũng chỉ tới hát thôi, quy củ ở chỗ này bao nhiêu? Mỗi người 100 à?

Lâm Tuyền lấy ví da, rút hai tờ 100 để lên bàn:

- Trọn gói thì bao nhiêu?

Lại lấy thêm một xấp tiền nhét vào tay hai cô bé:

- Chỗ này đủ chưa? Chúng ta đi.

- Bọn em không làm chuyện đó, bọn em chỉ hát cùng khách thôi.

Văn Nhàn sợ hãi vô cùng, tiền rơi cả xuống đất:

- Chỉ hát?

Lâm Tuyền nắm lấy tay Văn Nhàn kéo ra cửa, đá tung cửa phòng bao đối diện:

- Chỉ hát, em xem xem đây là chỗ hát hò à?

Trong phòng có đôi nam nữ ôm nhau trong góc, nam kéo áo nữ lên tới tận cổ, đang tận tình mút bầu ngực non nớt rõ ràng còn chưa phát triển hết, đột nhiên bị người ta đá cửa xông vào còn tưởng cảnh sát truy quét gì đó, hoảng hốt la lên:

- Cán bộ, em chưa làm gì hết, chưa làm gì hết.

- Ca hát, các em nhìn người ta ca hát kiều gì.

Lâm Tuyền đẩy Văn Nhàn vào, rồi lại đi kéo Tiêu Lỵ Lỵ tới:

- Các người là ai?

Nam nhân kia bấy giờ nhận ra không phải là cảnh sát, hùng hổ đi tới, định đánh kẻ phá đám:

Cao Tuấn tóm ngay lấy tay hắn lôi ra ngoài, cô gái bị cởi áo kia thì kinh hoàng ôm ngực mình che chắn, không biết xảy ra chuyện gì cứ thế chạy mất.

Lâm Tuyền nhìn Tiêu Lỵ Lỵ, Văn Nhàn hoảng sợ ngồi bệt dưới đất, cái váy ngắn cũn vén lên, thấy hết chiếc quần lót hồng và cặp đùi trắng nõn, Lâm Tuyền nhíu mày, lấy tấm thảm trên ghế sô pha ném lên người chúng:

- Ca hát, khi các em coi bản thân là rác rưởi cũng sẽ hát kiểu bọn họ.

Để hai cô bé khóc thút thít ở đó, Lâm Tuyền dẫn Phương Nam, Trương Dịch Phi đi ra xe.

Trên xe Lâm Tuyền im lìm không nói gì, Trương Dịch Phi cúi gằm mặt xuống, Phương Nam vừa nãy không tiện nói gì, nhưng hiện giờ không kiềm chế được nữa, tức giận mắng:

- Tiểu Nha Đầu, em làm chị quá sức thất vọng, có phải món quà em mua cho Tư Vũ dùng đồng tiền mấy chỗ thế này mà ra không, lát nữa em mang về hết cho chị:

Tiểu Nha Đầu biết Phương Nam thực sự giận rồi, hoảng sợ vô cùng, lí nhí giải thích:

- Chị, thực ra những chỗ này có từ trước rồi, mấy anh ấy chỉ đầu tư vào thôi, vả lại tất cả những cô gái làm ở đây đều là tự nguyện, không ai ép buộc họ cả, họ cũng không làm mấy chuyện đó ở nơi này.

- Không ai ép buộc.

Giọng Phương Nam cao vút lên:

- Em lấy mấy lời đó tự lừa dối bản thân đấy à, em nghĩ lại bản thân mình lúc tới đây mà xem, những chỗ như thế tồn tại có cần ai cần ép buộc em tới đó không? Cả mấy cô bé kia nữa, chúng còn nhỏ như thế, em nghĩ bọn chúng có thể tránh được cám dỗ như vậy không? Em thử đặt địa vị bản thân em vào chỗ những cô gái đó đi, em sẽ nhìn những kẻ lấy thân xác em ra kinh doanh như thế nào?

- Chị, em sai rồi, em không nên dấu chị. Nhưng … nhưng Vũ Cường cũng có mặt tốt của anh ấy, nếu không có anh ấy giúp đỡ, em không gặp được chị, cũng không có ngày hôm nay. Chị biết trước kia em chỉ là con bé quê mùa xấu xí, vậy mà anh ấy vẫn giúp đỡ em …

Phương Nam thở dài:

- Em tưởng Vũ Cường có lòng tốt như thế sao, em nghĩ xem là ai bảo cậu ta chăm sóc em, ai bảo cậu ta đưa em tới chỗ chị. Sau này em được đi học do ai sắp xếp, nếu không có người đó, Vũ Cường thèm bận tâm em sống chết ra sao à?

Trương Dịch Phi ngỡ ngàng, ngẩng đầu lên, hết nhìn Phương Nam lại nhìn Lâm Tuyền, nếu có một người như vậy thì còn có thể là ai ngoài Lâm Tuyền? Lắp bắp nói:

- Làm sao có thể, anh ấy rất dữ, còn thu CMT của em, em xin lại cũng không cho, sai em làm việc này việc nọ …

Lâm Tuyền không giải thích gì hết, mắt nhìn qua cửa sổ.

Phương Nam ôm đầu Trương Dịch Phi, vuốt tóc cô:

- Lời chị nói còn chưa đủ em tin sao?

Trương Dịch Phi òa khóc nức nở, tới khi Quý Vĩnh đưa cô về chỗ ở, xuống xe rồi mới nói một câu cám ơn không đầu không cuối rồi chạy mất.

Tối hôm đó Lâm Tuyền không về nhà mà tới chỗ Phương Nam, nhìn y cùng Tiểu Tư Vũ nô đùa chơi hết trò nọ tới trò kia, Phương Nam biết Lâm Tuyền đang đau đầu về chuyện Quách Bảo Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.