Xuân Khê tiếng là một thành phố, nhưng chỉ là thành phố loại 3 vừa mới được thăng cấp chưa lâu cho nên không rộng lắm, gọi taxi đi từ đầu này sang đầu kia thành phố nhiều nhất chỉ mất 10 đồng.
Nhà Phương Nam nằm trong khu tập thể nhà máy ở rìa thành phố, xe đi tới cửa khu tập thể thì Phương Nam đột nhiên khẩn trương vô cớ, khuôn mặt tuyệt trần trở nên nhợt nhạt:
- Tiểu Ba, tôi sợ lắm.
Theo kế hoạch Lâm Tuyền sẽ ở lại Tĩnh Hải hai ngày soạn thảo kế hoạch mới cho Thiên Tinh Hồ, song y thay đổi đột ngột, bảo Tôn Phi Phi chuẩn bị tài liệu tài vụ công ty, y gọi Quách Bảo Lâm tới kể qua chuyện của Phương Nam, bảo hắn chuẩn bị ngày mai tới Xuân Khê đón Tiểu Tư Vũ.
Quách Bảo Lâm tới nơi thì Lâm Tuyền lại thay đổi kế hoạch, suy nghĩ chuyện Phương Nam như thế, đột nhiên trở về cùng hai nam nhân xa lạ có khi gây ra đàm tếu không hay, Lâm Tuyền bảo Quách Bảo Lâm gọi cả Triệu Tĩnh tới, muốn tới Xuân Khê ngay hôm nay, làm mọi người chóng cả mặt.
Phương Nam là lờ mờ hiểu được, Lâm Tuyền sốt ruột như vậy có lẽ liên quan giấc mơ kia của y, lòng vừa thương vừa cảm động, cô cũng nóng lòng muốn về nhà gặp con, mấy tháng qua chưa có cơ hội, đến khi sắp gặp con cô lại hoảng sợ.
Quách Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi:
- Chị sợ cái gì?
- Không biết, tôi chỉ thấy sợ thôi.
Lâm Tuyền nắm nhẹ lấy tay Phương Nam vỗ nhẹ nhẹ để:
- Chúng ta dừng xe ở đây đi bộ vào nhé.
Y muốn để Phương Nam có thêm thời gian cho lo âu dịu lại.
Nơi này không lớn mấy, chiếc Audi đắt tiền của Triệu Khôn Nghĩa vừa xuất hiện ở cổng khu tập thể tức thì thu hút ánh mắt của mọi người. Ông bảo vệ còn chạy ra, cho rằng lãnh đạo nào đó của nhà máy tới thăm.
Tới khi Phương Nam từ trên xe bước xuống, bộ váy công sở, vẻ đẹp lộng lẫy trang nhã, thời gian qua làm việc tiếp xúc với nhiều phương diện, khiến khí chất cô thay đổi không ít, tăng thêm nhiều vẻ tự tin, đã khác hoàn toàn cô gái lần đầu tới Tĩnh Hải rồi.
Ông bảo vệ há hốc mồm mà nhìn, mấy phụ nữ trung niên gần đó ánh mắt vừa ghen tị vừa tức tối, có người hình như định nói gì đó nhưng Quách Bảo Lâm với bộ mặt hung thần ác sát đi xuống làm tất cả lảng đi, không ai dám ngó nghiêng gì nữa.
Phương Nam không để ý tới họ, trong lòng như có lửa đốt bước nhanh vào khu tập thể, bất chợt bước chân khựng lại, phía trước là góc sân được cải tạo làm chỗ chơi cho trẻ em, không có gì nhiều nhặn, chỉ có một cái cầu trượt làm bằng xi măng, một cái đu quay sắt, một cái bập bênh, mấy đứa bé đang nô đùa ở đó cười nói hết sức vui vẻ.
Nhưng ở rìa sân chơi có cô bé mặc váy hồng đơn giản, đi giày hồng, thắt hai bím tóc, mặt hoa da phấn, đáng yêu hơn bất kỳ một thiên sứ nào, đôi mắt to long lanh nhìn đám bạn chơi đùa, những đứa bé kia không cho cô bé chơi cùng.
Phương Nam trông thấy cảnh cảnh trước mắt hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi, Tiểu Tư Vũ như có linh tính, nhảy bật lên cứ như gắn lò xo ở chân nhào tới, gọi to:
- Mẹ, mẹ! Mẹ về rồi …
- Ừ, mẹ về rồi, mẹ về với con đây.
Phương Nam ôm siết lấy con khóc nức nở:
Tiểu Tư Vũ ôm lấy đầu mẹ, tủi thân kể lể:
- Mẹ ơi, các bạn không cho con chơi chung, các dì các thím không cho các bạn chơi với con.
- Mẹ biết, tội nghiệp con tội quá.
Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc giữa sân, không ít người đưa con ra sân chơi thấy hổ thẹn đi tới dắt con mình về, cách đó không xa có một người phụ nữ trung niên, tuổi gần 50, dung mạo từng mỹ lệ bị cuộc sống gian nan và tháng năm hủy hoại, song thần thái hiền hòa, vô cùng thân thiết, có thể đoán ra đó là mẹ Phương Nam, hai mẹ con trông rất giống nhau.
Triệu Tĩnh mắt hoe hoe đỏ, lau nước mắt nói:
- Thật cảm động … Í Tiểu Ba anh khóc đấy à? Không ngờ anh cũng đa cảm như thế.
Lâm Tuyền quay mặt sang bên, nói cứng:
- Làm gì có chuyện đấy, vừa rồi không may bị gió thổi bay vào mắt.
Triệu Tĩnh phì cười:
- Nam nhân các anh đúng là chúa sĩ diện, khóc thì sao, cảnh cảm động như thế, ai dửng dung được thì tim làm bằng đá rồi. Anh không biết, phụ nữ thích nam nhân mạnh mẽ, nhưng càng dễ động lòng bởi những phút yếu mềm của nam nhân.
Lâm Tuyền đang ngẫm nghĩ đạo lý này giống như nam nhân thích nữ nhân dịu dàng, nhưng càng bị nữ nhân cá tính mạnh mẽ khơi lên ham muốn, lại nghe Triệu Tĩnh nói với giọng nửa bực mình nửa buồn cười:
- Trông anh ấy kìa, lắm lúc phổi bò khiến người ta phát bực.
Thì ra Quách Bảo Lâm chẳng biết nghĩ gì đi tới phá hỏng giây phút đoàn tụ hai mẹ con, đòi bế Tiểu Tư Vũ, cô bé sợ hãi giảu cái môi nhỏ lên chực khóc, nấp ra sau lưng mẹ với vẻ cảnh giác.
Quách Bảo Lâm liền lôi ra một đống bánh kẹo màu sắc bắt mắt với mấy thứ đồ chơi xinh xinh, tức thì trừ bỏ cảnh giác của Tiểu Tư Vũ, tranh thủ thời cơ bế cô bé, cầm cái kẹo dụ dỗ:
- Gọi ba nuôi đi … ba nuôi! Ba nuôi.
Tiểu Tư Vũ không kháng cự được dụ hoặc, nhìn mẹ được mẹ gật đầu, cất giọng trẻ thơ gọi:
- Ba nuôi!
- Tiểu Tư Vũ ngoan quá.
Quách Bảo Lâm sung sướng hôn chụt lên má cô bé, đưa cho nó cái kẹo, rồi quay sang kêu lên với giọng đắc thắng:
- Tiểu Ba, mày thua chưa?
- Mày đắc ý cái gì chứ?
Lâm Tuyền đi nhanh tới, bế Tiểu Tư Vũ vào lòng, nói:
- Tiểu Tư Vũ, gọi “ba” đi, từ hôm nay ba sẽ là ba của con.
Có lẽ là duyên phận, cũng có lẽ do khuôn mặt Lâm Tuyền dễ nhìn hơn Quách Bảo Lâm nhiều, Tiểu Tư Vũ không thấy lạ, chỉ tò mò nhìn y một lúc rồi gọi:
- Ba!
- ***, Tiểu Ba, mày chơi ăn gian …
Quách Bảo Lâm bất mãn hét toáng lên, nhưng được nửa câu thì bị Triệu Tĩnh xách tai kéo qua một bên:
- Trước mặt trẻ con mà anh nói bậy nói bạ cái gì thế?
Phương Nam lau nước mắt giàn dụa, nhưng miệng lại nở nụ cười thật tươi, khiến cô đẹp hơn bao giờ.
Tối hôm đó mọi người ở lại Xuân Khê ăn cơm, cùng bàn tính bố trí chuyện sau này cho mẹ con Phương Nam, Phương Nam đã thuê một căn hột một căn hộ ba phòng ở gần Tú Thủy Các, trừ đưa mẹ, con gái của cô, còn dư phòng cho Trương Dịch Phi ở. Lâm Tuyền bảo Phương Nam đưa con gái tới nhà trẻ Tây Thành, còn mẹ cô cũng tới Tú Thủy Các làm việc, cho dù là phụ bếp rửa chén quét dọn, cũng phải để bà nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống Tĩnh Hải.
Lương của Phương Nam ở Tú Thủy Các không thể so với Diệp Linh Thư, nhưng cũng đủ cho cô không phải lo chuyện cơm áo, huống hồ cô còn đeo chức vị trợ lý tổng giám đốc Cty Liên hợp Tĩnh Hải, Lâm Tuyền tất nhiên không để cô bị thiệt.
Sáng sớm hôm sau Phương Nam đưa Tiểu Tư Vũ đi cùng đám Lâm Tuyền trở về Tĩnh Hải trước, mẹ Phương Nam còn thu xếp xong chuyện nhà sẽ tới sau.
Lâm Tuyền về đến nơi thì Tôn Phi Phi cũng đã chuẩn bị tài liệu cần thiết, y đột nhiên biến mất một ngày làm Từ Kiến gọi điện tìm mấy lần, Lâm Tuyền liền nhốt mình trong căn phòng của Phương Nam ở biệt thự soạn thảo kế hoạch, xong xuôi mọi chuyện, vốn định ở lại Tĩnh Hải thêm vài ngày để gần gũi với Tiểu Tư Vũ hơn, nhưng công việc ở tỉnh thành đang hết sức bộn bề, Trương Bích Quân mới tới ứng phó không xuể phải gọi điện tìm y, Lâm Tuyền không cách nào khác đưa bản kế hoạch cho Từ Kiến, ăn được bữa cơm trưa cùng mẹ con Phương Nam rồi lại vội vội vàng vàng chạy lên tỉnh thành.