- Thế nào rồi?
Trương Đào mở cửa xe cho Điền Lệ, nóng ruột hỏi gấp:
Điền Lệ không trả lời câu hỏi của hắn mà nói:
- Nếu có một nam nhân vì em khơi lên trận gió tanh mưa máu như thế này,
em cũng không thèm quan tâm tới kẻ khác sống chết ra sao.
Trương Đào nghe ngữ điệu quái dị của Điền Lệ, lòng có chút khó chịu, bực tức nói:
- Đóng cửa lại nhanh rồi đi.
Điền Lệ thấy Trương Đào giở giọng ra lệnh, cười nói:
- Em chỉ than vãn thế thôi, ai bảo em chỉ có mệnh nha hoàn chứ? Nhìn Lâm Tuyền như thế, em thật hâm mộ Tiểu Vũ vô cùng, nếu em bỏ anh, anh sẽ
làm được tới mức nào?
- Em muốn thế à? Em yên tâm, anh không có năng lực như Lâm Tuyền, không
thể làm ra được động tĩnh lớn như thế, song em mà bỏ anh, anh giết cả
đôi gian phu dâm phụ.
Trương Đào nhớ lại chuyện ngày xưa Điền Lệ như món đồ chơi trong tay
Chân Thối Lý Tân Nghĩa, ai biết người con gái hiện đầu kề vai ấp với y
đã qua tay bao nhiêu nam nhân rồi, cơ thể đó biết bao kẻ dày vò chán
chê, nghĩ thế lòng như có mây đen phủ kín, chuyện này không phải bây giờ mới biết, còn so đo làm gì? Lại khong muốn tỏ ra mình kẻ hẹp hỏi,
chuyển đề tài:
- Lâm Tuyền ép người thái quá, y muốn dồn người ta vào chỗ chết đây mà.
Đêm hôm đó Trương Giai Minh có ý đồ quyến rũ Điền Lệ, may Điền Lệ còn
chút tỉnh táo thoát được, sau đó Trương Giai Minh khéo léo tỏ ý do hôm
đó say rượu mất kiểm soát, không quấy rầy cô ta nữa, Điền Lệ vẫn cảnh
giác đề phòng, chỉ có điều nghĩ nếu hôm đó mình và Trương Giai Minh thực sự xảy ra chuyện gì, liệu Trương Đào có dám làm như hắn nói không, cố ý dùng lời lẽ kích thích hắn:
- Khi đó ai mà biết Lâm Tuyền giở trò, đám đàn ông các anh chẳng phải
luôn khinh bỉ Lâm Tuyền đấy sao, lần nào đi uống say với Trương Giai
Minh về anh chẳng chửi toáng lên Lâm Tuyền làm chó cho người ta sẽ không được chết tử tế à? Nếu lần trước Cảnh Nhất Dân điều đi, Trương Quyền
đắc thế thì anh hả hê leo lên đầu Lâm Tuyền lắm.
- Thì trước đó có ai ngờ Lâm Tuyền có bối cảnh ở TW đâu, nghĩ lại thấy
sao không ai nhận ra sớm hơn, Trương Quyền đã không còn địa vị gì ở Tĩnh Hải nữa, Cảnh Nhất Dân có cần truy đuổi tận cùng thế không, chỉ có y.
- Sao lại không cần, thế tổng cty XD thì đáng thuộc về cha con Trương Quyền à? Nói không chừng bọn họ trừ hại vì dân thì sao?
Trương Đào cười khinh miệt:
- Lâm Tuyền mà có tư cách vì dân trừ hại à? Tất cả mọi thứ mà y có được
đều sạch sẽ chắc? Cảnh Nhất Dân làm sao leo lên được chức bí thư thành
ủy, toàn là dựa vào quan hệ của cha vợ ông ta là Trương Kỳ Sơn mà thôi. Em đợi đó mà xem, tổng cty XD phá sản, khoản nợ 1.8 tỷ kia thu hồi được bao nhiêu, đó là tiền dân tiền nước cả đấy. Anh nhìn thấu rồi, Trần
Minh Hành và Trương Quyền cũng thế, Lâm Tuyền và Cảnh Nhất Dân cũng vậy, cá mè một lứa hết, chỉ khác là bối cảnh của Lâm Tuyền lớn hơn thôi.
- Thôi đi đừng có đóng kịch nữa.
Điền Lệ bực tức đẩy Trương Đào một cái:
- Nếu như Lâm Tuyền mời anh sang Liên hợp Tĩnh Hải làm việc, cho anh làm giám đốc gì đó, lương 1 triệu một năm thì chẳng biết lúc này tán dương
anh ta thế nào.
Trương Đào hầm hừ không nói nữa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn con đường phía trước.
Điền Lệ bi ai thở dài, dù gì là vợ chồng với nhau rồi, chọc giận đối
phương làm gia đình bất hòa thì tới cùng cô ta sẽ là người thiệt thòi,
xuống nước ôm lấy cánh tay y, hỏi:
- Anh và Lâm Tuyền học với nhau bốn năm, còn ở chung phòng hơn 2 năm,
sao không nhìn ra chút bối cảnh của anh ta? Còn nữa, rốt cuộc anh ta có
bối cảnh gì ở TW mà vào được tiểu tổ lãnh đạo đó nhỉ? Em xem danh sách
cái tổ đó rồi, giật cả mình, toàn quan lớn cấp phó bộ trở lên, học giả
cũng là viện sĩ.
- Ai mà biết được chứ?
Lòng Trương Đào rất rối loạn:
- Có ai nhìn thấu nổi bản mặt thật của y? Hồi học đại học y bỏ học nhiều hơn bất kỳ ai, hai năm cuối gần như không thèm đi học, trường còn đảm
bảo y học nghiên cứu sinh, ngay giáo sư Lâm Cầm Nam đích thân nhận y làm học sinh, y cũng không học, khi đó đáng lẽ phải nhận ra bối cảnh của y
không tầm thường rồi mới đúng.
Trương Đào, Điền Lệ về nước, không tới tổng cty XD, mà trực tiếp tới văn phòng của Trần Minh Hành ở Lệ Cảnh.
Phản ứng của con gái không nằm ngoài dự liệu của Trần Minh Hành.
Trên bàn làm việc của Trần Minh Hành đặt báo cáo tài vụ tổng cty XD, cả
tháng trước chỉ tiêu thụ được gần 30 triệu, trong khi hạng mục tiểu khu
tinh phẩm của Thiên Tinh Hồ vẫn đứng đầu bảng, tiêu thụ cao tới 215
triệu.
- Đúng là một hòn đá khơi lên muốn tầng sóng, trong khi cả nước tăng giá vòn vọt, giá nhà sang tay ở Tĩnh Hải lại tụt giá 10%.
Trần Minh Hành ngữ khí hết sức bình đạm:
- Xem ra trước khi có giá bán của Thịnh Hoa gia viên, giao dịch nhà sang tay không thể khôi phục được nguyên khí rồi. Tuy chính phủ Tĩnh Hải bị
chỉ trích không làm đúng quy củ, song phải thừa nhận họ rất có khí
phách, bao nhiêu người dám đi ngược dòng như thế, không cẩn thận chút là chết không đất chôn, lại để tiếng xấu muôn đời, thế nên Liễu Diệp Thiên thay Trương Quyền làm phó bí thư thành ủy cũng xứng đáng thôi.
- Vậy chuyện đã được quyết định rồi ạ.
Trương Đào run run hỏi, hắn đoàn dưới bề ngoài trầm tĩnh của Trần Minh Hành, nhất định chứa sóng cả ầm ầm.
- Ừ, xác định rồi.
Nếu như Liễu Diệp Thiên lên làm phó bí thư thì tỏ rõ trên tình không định lấy sự kiện tuyển cử để áp chế ông ta nữa rồi.
Điều này tiến thêm một bước xác nhận suy đoán của Trần Minh Hành, trước
sự kiện Tĩnh Hải, Lâm Tuyền đúng là có giao thiệp với Cố Hiến Chương,
hiện giờ không chỉ một mình Trần Minh Hành có suy đoán náy. Nếu Lâm
Tuyền có bối cảnh ở TW, thay mặt Tĩnh Hải bàn điều kiện với tỉnh là điều rất có khả năng.
Trương Đào nhìn vào các con số trên báo cáo, nói:
- Thị trường địa ốc Tĩnh Hải đi xuống vậy mà, mấy tòa nhà do Thiên Tinh
Hồ, Hào Thành, Giai Thanh khai phát chẳng bị ảnh hưởng! Lạ thật đấy.
- Có gì mà lạ.
Trần Minh Hành ung dung nói:
- Thiên Tinh Hồ đưa ra nhà ở cỡ nhỏ, không ảnh hưởng tới việc tiêu thụ
nhà ở cao cấp, trừ đám đầu cơ ra thì đối tượng hướng tới hoàn toàn khác
nhau ...
Trương Đào mắt sáng lên:
- Thế Kỷ thành khai phát nhà ở cao cấp, vậy tức là còn cơ hội rồi.
Trần Minh Hành chưa nói hết, ông ta định nói đối tượng những nơi kia
nhắm vào luôn là người có nhu cầu thực sự, chứ không phải vội vàng lập
hạng mục muốn vơ vét tiền từ kẻ đầu cơ, bọn họ có kế hoạch lâu dài kỹ
lưỡng hơn, thấy Trương Đào hấp tấp như thế không muốn phí công thêm với
hắn:
- Dù thế nào thì vẫn còn cơ hội, nhưng ba nơi đó có thành tích tiêu thụ
như vậy là do có điều kiện hoàn thiện của Tân thành Nam Cảng, còn bệnh
viện, siêu thị, nhà trẻ song ngữ, rạp chiếu phim chúng ta hứa hẹn chưa
thấy đâu. Phẩy tay nói:
- Chuyện bên tổng cty XD tôi giao hết cho Trương Giai Minh rồi, hai đứa
có chuyện gì cũng không cần tới đây báo cáo, nó biết lại mất đoàn kết.
- Bên kia khó khăn lắm.
Trương Đào không hiểu:
- Vì sao chủ tịch không tự mình nắm lấy tổng cty XD.
- Có tác dụng gì chứ?
Trần Minh Hành gập báo cáo lại, giọng lạnh băng:
- Dù là tôi cũng phải nhìn sắc mặt của Lâm Tuyền.
Trương Đào thấy thái độ Trần Minh Hành như thế, trong lòng cũng thầm
hận, nhưng không dàm thể hiện ra ngoài, đổi lại là hắn cũng chẳng thèm
quan tâm tới tổng cty XD sống chết ra sao, nhưng trước khi Thế Kỷ thành
khai trương, hắn đem hết tiền gom gom mấy năm, lại đi vay mượn khắp nơi, tổng cộng có được 1 triệu mua hết cổ phiếu 00601, định nhân cơ hội kiếm một vố lớn, ai ngờ gặp phải đả kích lớn thế này, giá cổ phiếu liên tục
một tháng tăng trưởng âm, giá trị cổ phiếu trong tay hắn còn tới chưa
đến 400.000, không đủ trả nợ, hắn không có gan nói với Điền Lệ, chỉ sợ
Điền Lệ bỏ hắn mà đi, trước kia sống khó khăn quen rồi không sao, mấy
năm qua tuy chưa nói là giàu có nhưng cũng sống no đủ, ai còn chịu nổi
kham khổ theo hắn nữa.