Quan Thương

Chương 8: Q.3 - Chương 8: Lục Nhất Mạn 3




Lâm Tuyền hơi ngạc nhiên, y chẳng mấy khi xuất hiện ở trường học, ngoại trừ mấy người trong KTX, có khí bạn cùng lớp cũng chẳng nhớ mặt y, tuy y cũng có chút tiếng tăm ở Đh Đông Hải, song đa phần mọi người chỉ nghe tên chứ không biết mặt y.

Nhìn kỹ lại chàng trai trước mặt, Lâm Tuyền nhớ ra đó là hội trưởng sinh viên tên Hồ Vĩ Khang, học trên bọn họ hai khóa, lúc đầu y vạch ra kế hoạch hiệu giặt sinh viên Trương Đào vốn định hợp tác với hội sinh viên trường, khi đó hắn không tự tin trình bày rành rọt kế hoạch nên kéo Lâm Tuyền đi cùng, có ăn cơm cùng Hồ Vĩ Khang vài lần, nhưng chuyện không thành vì Hồ Vĩ Khang phủ quyết.

Lâm Tuyền lúc này mới lờ mờ hiểu ra vì sao khi đó Hồ Vĩ Khang phủ định kế hoạch của y, có lẽ anh chàng này theo đuổi Lục Nhất Mạn, nên bất bình thay cho người đẹp.

Lần này lại đi cùng Lục Nhất Mạn, có khi lại gây hiểu lầm, Lâm Tuyền không muốn có thêm rắc rối ở trường, giải thích:

- Tôi xô phải cô ấy, mời cô ấy ăn cơm chuộc lỗi.

Hồ Vĩ Khang mặt tức thì sầm lại:

- Cậu đi đứng kiểu gì thế hả? May Tiểu Mạn hiền lành, gặp phải người khác thì cậu gặp phiền phức to rồi đấy.

Rồi quay sang Lục Nhất Mạn ân cần nói:

- Tiểu Mạn, không cần đi ăn cơm với cậu ta nữa, anh đưa em vào bệnh viện khám xem thế nào cho chắc, anh có người quen trong đó.

Lục Nhất Mạn xua tay:

- Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ.

- Bác sĩ trạm xá trường trình độ có hạn lắm, cứ vào bệnh viện xem cho chắc.

Hồ Vĩ Khang bảo Lâm Tuyền:

- Không cần cậu nữa, cậu đi được rồi.

Không ngờ Lục Nhất Mạn đột nhiên trở mặt, nói lớn:

- Anh phiền phức quá đấy, tôi đã nói không sao là không sao. Lâm Tuyền, chúng ta đi.

Hồ Vĩ Khang sững sờ nhìn Lục Nhất Mạn nắm tay Lâm Tuyền kéo đi, Lục Nhất Mạn chủ trì đài phát thanh trường, cần qua lại hội sinh viên rất nhiều, hai người quan hệ vốn rất tốt, dù Lục Nhất Mạn không nhận, nhưng hắn luôn tự phong là bạn trai cô, không nghĩ hôm nay Lục Nhất Mạn vì Lâm Tuyền trở mặt với mình.

Hai người đi được một quãng, Lâm Tuyền quay đầu nhìn lại, thấy Hồ Vĩ Khang vẫn đứng đó như trời trồng, nói:

- Anh ta chỉ quan tâm hơi quá thôi mà.

Lục Nhất Mạn oan ức vô cùng, cô vốn sinh ra trong gia đình gia thế, hưởng giáo dục tốt đẹp, tính cách luôn hiền hòa điềm đạm, nếu không phải vì hiếm có cơ hội đi ăn với Lâm Tuyền, cô cũng không phản ứng thái quá như vậy, lại lo Lâm Tuyền hiểu lầm về mình, lòng càng giận Hồ Vĩ Khang.

Chỉ là tới nhà hàng Tam Phúc mà Lục Nhất Mạn ăn mặc như đi dự đại tiệc vậy, Lâm Tuyền lắc đầu. Do Lục Nhất Mạn mặc váy, cho nên không tiện ngồi xe đạp, hai người cứ thế đi bộ tới nhà hàng Tam Phúc. Nếu như ánh mắt ghen tỵ có thể giết chết người, thì trước khi tới nơi Lâm Tuyền đã chết trăm ngàn lần rồi. Trương Đào trước nay luôn si mê Lục Nhất Mạn, nếu chẳng phải có Điền Lệ ở bên cạnh có lẽ đã chạy tới bóp cổ Lâm Tuyền rồi.

Cảnh Thiên Sương và Dương Oánh đã tới nơi, Lục Nhất Mạn và Dương Oánh học cùng một chuyên ngành, thường xuyên có đề tài điều tra làm chung dưới sự chỉ đạo của một giáo sư hướng dẫn, cho nên khá quen thuộc. Mọi người cười đùa vào phòng bao, Lâm Tuyền không thấy Trần Vũ đâu, hỏi Điền Lệ:

- Điền Lệ, bạn học của cô đâu?

Tính kỹ ra thì Lâm Tuyền tới hôm nay mới gặp Trần Vũ ba lần, y dùng cách xưng hô xa lạ như vậy, Điền Lệ cũng không cảm thấy gì cả:

- Anh nói Tiểu Vũ à, bạn ấy bảo không được khỏe lắm, cho nên về trước rồi.

Trong lòng Lâm Tuyền có sự hụt hẫng dâng đầy tới tận cổ, không sao tiêu hóa được, song y là người rất giỏi khắc chế tình cảm, không biểu hiện ra ngoài chút nào. Giới thiệu Trần Lập, Trương Đào cho Cảnh Thiên Sương, đương nhiên nhiên chỉ nói Cảnh Thiên Sương là sư huynh ở học viện quan hệ quốc tế, chuyện công tác ở tỉnh ủy không nói tới một chữ. Giống như Dương Oánh, y không muốn bất kỳ một ai biết được cô là con gái thường ủy tỉnh ủy.

Còn may hôm nay chỉ có Trần Lập ở trường học, những người khác trong phòng đều không có mặt, Lâm Tuyền nói mời cơm chuộc lỗi, buổi tối có việc quan trọng muốn bàn bạc với Cảnh Thiên Sương, nên không uống rượu. Có lẽ do khí độ trầm ổn được bồi dưỡng từ nhỏ của Cảnh Thiên Sương, khiến Trương Đào, Trần Lập không dám buông thả, bữa cơm ăn tới 8 giờ liền kết thúc.

Dương Oánh có vẻ định tác hợp cho Lâm Tuyền và Lục Nhất Mạn, mà có thể là do trong mấy cô gái ở đây, Dương Oánh chỉ biết mỗi Lục Nhất Mạn, nên tỏ ra vô cùng thân thiết, còn trao đổi số di động với Lục Nhất Mạn, mời tới nhà mới ở Nguyệt Nha Hồ chơi.

Trước kia ngay cả số di động cũng không trao đổi, có thể thấy bọn họ chỉ biết nhau qua loa mà thôi.

Sau bữa cơm, Trần Lập, Trương Đào đưa bạn gái đi, Dương Oánh không ngờ mời Lục Nhất Mạn đi uống cà phê, Lâm Tuyền vỗ trán, thiếu chút nữa lên tiếng ngăn cản. Cảnh Thiên Sương tựa hồ muốn chơi ác, cũng niềm nở mời mọc, bốn người ngồi xe tới Thượng Đảo, thưởng thức tình thú khác thường cả giai cấp tư sản trong món cà phê đăng đắng ngòn ngọt.

Dương Oánh khoác tay Lục Nhất Mạn trò chuyện rít rít, không để ý tới hai người còn lại, Lâm Tuyền nhân cơ hội nói với Cảnh Thiên Sương:

- Tôi đang hợp tác với Hòa Hoàng, toàn quyền ủy thác tiêu thụ Quốc tế Duy Lợi cho bọn họ. Anh Cảnh tới tỉnh ủy công tác, không thích hợp tiến hành nhận mua nội bộ rồi. Nhưng Thiên Dật, Minh Đô trong nửa năm tiếp theo, giá nhà vì ảnh hưởng của Duy Lợi mà tăng mạnh, anh và chị Dương Oánh chia nhau ra mua nhà ở hai nơi đó đi.

Cảnh Thiên Sương khẽ ồ một tiếng:

- Lạc Ích Đồng của Hòa Hoàng là đại biểu phú hào của tỉnh thành, nghe nói tỉnh thành, nghe nói ông ta là một trong số người sáng lập ra CLB Tần Hoài.

Lâm Tuyền lấy ra thẻ hội viên mà Lạc Ích Đồng tặng, đưa cho Cảnh Thiên Sương xem ở dưới bàn, cứ như là đang giao dịch thuốc phiện vậy:

- Khi nào chúng ta vào đó mở mang kiến thức?

Cảnh Thiên Sương hiểu Lâm Tuyền không muốn để Lục Nhất Mạn biết quá nhiều, khẽ gật đầu. Clb Tần Hoài là hội sở phú hào đỉnh cấp tỉnh thành, với chức vị mẫn cảm của Cảnh Thiên Sương, tất nhiên có rất nhiều người muốn lôi kéo hắn vào trong đó, nhưng chỉ có đi cùng Lâm Tuyền mới khiến hắn không có cảm giác áp lực.

- Hai người nói chuyện gì mà thần bí thế?

Dương Oánh thấy bộ dạng mờ ám của bọn họ, quay đầu sang hỏi:

- Tôi đang nói với anh Cảnh, đã một thời gian rồi chưa đi thăm bác Dương, chuẩn bị ngày mốt tới nhà ...

Dương Oánh không hứng thú lắm mấy chuyện xã giao, nói:

- Một ông già có gì mà gặp, vả lại cũng chưa bao lâu mà. Cha tôi khen cậu đánh cờ giỏi, nhiều năm như vậy rồi mới gặp được kỳ phùng địch thủ.

- Tôi chẳng phải tới tìm bác Dương đánh cờ, tôi nói trước hai ngày là để thím có thời gian chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, không nói nữa, nói lại thèm.

- Mẹ tôi đắc ý nhất chuyện này, cậu tham ăn, vừa vặn hợp ý mẹ tôi.

Cảnh Thiên Sương cười nhẹ, để một người phát huy sở trường đắc ý nhất của mình, còn tốt hơn nịnh nọt cả trăm lần, Cảnh Thiên Sương rèn luyện mấy năm mới có cảm ngộ ở phương diện này, song cảm gác vẫn không so được với thiên phú của Lâm Tuyền.

Chung cư Duy Lợi có hơn 60.000 mét vuông, lấy giá nhà bình quân quanh đó là 5.000 mà tính, hạng mục này tổng kim ngạch là 300 triệu, so với hạng mục Nguyệt Nha Hồ lớn hơn ba lần, chỉ là không biết cha vợ của hắn phát huy được tác dụng gì trong việc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.