Điền Lệ rót một cốc nước cho Trần Vũ, hỏi:
- Đã có kết luận chưa?
- Tạm thời không bán cổ phiếu 00601, song chuyển sang sở hữu của tập đoàn.
Điền Lệ bực tức nói:
- Trước kia nhờ có sự hi sinh của bạn mà tổng cty XD mới cải tử hoàn
sinh, nếu không số cổ phiếu đó giờ thành rác rồi, còn chỉ trích bạn nữa, đám người vô ơn ...
Trần Vũ cười nhẹ;
- Đó không phải thứ thuộc về mình, có cho mình cũng không lấy, giờ mình
làm tròn trách nhiệm là được, còn cổ phần đặt dưới tên ai không quan
trọng.
Trương Đào do dự một chút rồi nói:
- Tình thế tổng cty XD mặc dù sẽ không xấu đi, nhưng tỉ lệ nợ lên tới
100% không được cải thiện trong năm nay, cổ phiếu sẽ mất giá, hiện là
thời cơ bán ra, vì sao không bán?
Trần Vũ lắc đầu:
- Trên cuộc họp rất nhiều người đề nghị bán cổ phiếu lấy tiền mặt, nhưng Lệ Cảnh có trách nhiệm của mình, không thể như đám đầu cơ chỉ biết kiếm lời, huống hồ tình hình cổ phiếu 00601 hiện đang có dấu hiệu lạ, càng
không nên quyết định vội vàng.
Trương Đào nghĩ, cổ phiếu 00601 lên giá như vậy có phải thủ đoạn ngầm
thao túng của kẻ nào đó hay không ai mà biết, chắc gì giá giữ nổi mức
cao như thế, Lệ Cảnh không bán, nhưng sao đảm bảo được người khác có thể kiềm chế? Giờ thì đem cổ phần chuyển sang sở hữu của tập đoàn để được
HĐQT nhượng bộ, nhưng Trần Vũ cũng mất quyền chủ động rồi còn đâu.
Trương Giai Minh ôm tiền bỏ trốn, Trương Đào thân là trợ lý của Trương
Giai Minh, giám đốc phòng hạng mục, không kịp thời phát hiện ngăn cản,
nếu không nhờ thể diện của Trần Vũ thì sớm bị tống cổ đi rồi, hiện hắn
cũng chẳng được ủy thác trọng trách gì nữa, chỉ giúp Trần Vũ xử lý sự vụ thường ngày.
Hiện địa vị Trần Minh Hành, Trần Vũ cũng nguy ngập, Trương Đào càng
không có ngày vươn lên ở Lệ Cảnh, nghĩ lại giờ minh còn đau đầu vì phí
xăng dầu đi lại hàng ngày, trong khi Lâm Tuyền thàn phú hào hàng đầu
Tĩnh Hải, cảm xúc trong lòng khó nói sao cho hết.
Điền Lệ tranh thủ thời cơ Trần Vũ nhắc tới Thế Kỷ thành, đề nghị xuống
công trường xem. Trần Vũ khẽ day huyệt thái dương nhưng nhức, gật đầu
đồng ý.
Hôm nay nay là cuối tuần nên nghỉ làm sớm hơn nửa tiếng, Trần Vũ dọn dẹp xong là đi luôn, xe đi qua cầu Ngũ Nhất, có thể nhìn thấy mảng rừng sam đỏ quý giá, toàn bộ là những cây sam trên 10 năm tuổi, trông cứ như
ráng đỏ đốt cháy nửa bầu trời.
Có con đường rải đá đi sâu vào trong rừng sam, ba người đỗ xe lại bên
đường, theo con đường nhỏ tĩnh lặng đi qua rừng sam, đang cảm khái vì
màu xanh biếc đột ngột hiện ra trước mắt thì có mấy bóng trắng vụt qua,
Điền Lệ không nhịn được thốt lên:
- Đan đỉnh hạc.
*** Gọi là hạc trắng, hay sếu đầu đỏ, để hán việt cho sang.
Mấy con Đan đỉnh hạc bay qua vũng nước cạn, còn mấy con chim lông đỏ rực tranh nhau thức ăn, đảo chim chừng 100 mẫu ở phía nam đã hiện ra, trên đảo cây xanh ngút ngàn, vô số chim chóc bay qua bay lại. Khu hồ rộng
500 mẫu, nơi sâu nhất tám chín mét, ngoại trừ đường đi cho duy thuyền,
đa số là bãi nước nông, cùng đất trũng, đầm lầy nối liền thành một mảnh, mặt nước long lanh, đảo xanh biêng biếc, cùng rừng sam đỏ rực, tạo nên
phong cảnh tuyệt vời ngay giữa thành phố tấp nập.
- Bạn biết cái hồ này tên là hồ gì không?
Trần Vũ hỏi:
- Tên gì thế, không phải là Thế Kỷ hồ à?
- Ừm, sẽ gọi là Tiên Nữ hồ, hôm qua Trần Thần mới tiết lộ.
- Thô tục.
Điền Lệ nhăn mặt, tỏ ra ghét cay ghét đắng cái tên làm hỏng thiên đường hoàn mỹ của mình:
- Chị ….
Trần Thần từ sau đi tới, thân thiết khoác tay Trần Vũ:
- Em thấy xe chị đỗ ở bên đường, sao chị lại tới đây?
- Hết giờ làm không có việc gì, nên tới đây xem, em đến đây có việc à?
Trần Vũ quay lại nhìn còn đường Trần Thần vừa đi tới, nhưng không có bóng người cô mong đợi xuất hiện.
Trần Thần vươn vai:
- Ổi, họp suốt cả buổi chiều, mệt chết đi được, tới đây đi dạo cho thoải mái.
Trương Đào thở phào, sợ Trần Thần đi cùng Lâm Tuyền tới đây thì không biết phải đối diện thế nào.
Điền Lệ nhéo cằm Trần Thần:
- Vừa tới đó công tác được đi Tây Cương một chuyến, gầy nhiều rồi, không cần giống chúng tôi suốt ngày lo giảm béo.
Trần Thần là cô gái tâm tư đơn giản, Trần Vũ, Điền Lệ không hiểu lầm Lâm Tuyền nữa, chuyện cũ cũng không để trong lòng, ghé vào bên tai Điền Lệ, nói nhỏ:
- Nhưng mà ngực cũng nhỏ hơn, đau lòng chết đi.
Điền Lệ phì cười:
- Cô ở bên đó suốt ngày đóng giả thục nữ, mới ra ngoài đã lộ nguyên hình rồi hả?
Không nhịn được nói tới Thế Kỷ thành:
- Rốt cuộc chỗ này bao giờ mới bán? Sao mãi chẳng thấy có động tĩnh gì, báo chí cũng không tuyên truyền.
- Quý hai có tới 2 tỷ tiền nóng tràn vào Tĩnh Hải, các phương diện liên
quan đều tỏ ra thận trọng, ai mà dám lấy Thế Kỷ thành kich thích thị
trường địa ốc chứ?
Trần Thần nói nhỏ:
- Những hai tỷ?
Trương Đào ngạc nhiên:
- Liên hợp Tĩnh Hải khống chế nửa giang sơn thị trường địa ốc, lại thêm
quan hệ với chính quyền, giờ tiền nóng đổ vào thị trường địa ốc Tĩnh Hải không phải tìm đường chết à?
Trần Vũ lại nghĩ tới một vấn đề khác:
- Đột nhiên có 2 tỷ đổ vào thị trường, giá địa ốc Tĩnh Hải phải biến động rồi chứ, sao mấy tháng qua không thấy có động tĩnh gì?
- Chỉ có thể nói là yên lặng bề ngoài thôi, may mắn là từ tháng 4 có cơ
quan hữu quan tiền hành kiểm tra giao dịch nhà đất, nếu không đã chẳng
phát hiện ra.
Trần Thần đấm nhẹ hai bên thái dương:
- Không nói chuyện này nữa, em họp cả ngày rồi, để em thay đổi đầu óc một chút.
Trần Vũ trầm tư, chuyện này hết sức cổ quái, những 2 tỷ đổ vào, nếu
không có người đứng sau thao túng chỉnh thể, thì không thể giữ thị
trường yên lặng, đám đầu cơ đó tiến vào mà không đẩy giá thị trường lên, phải chăng ẩn chứa kế hoạch to lớn hơn nữa? Trần Vũ lòng lo lắng, song
không tiện hỏi.
Điền Lệ thì chỉ còn nghĩ tới Thế Kỷ Thành, hỏi Trần Thần:
- Thế Kỷ Thành tới năm sau mới bán, tài chính trong tay Liên hợp Tĩnh Hải dư dả thế à?
- Kỳ miễn lợi tức là cuối năm 2007 mà, trước thời gian đó thì chuỗi tài
chính của tổng cty XD không có vấn đề gì. Chuyện chẳng mấy liên quan tới Liên hợp Tĩnh Hải, sao cô lại quan tâm?
- Thế Kỷ thành có cho nội bộ nhận mua không?
Trần Thần nghi hoặc nhìn Điền Lệ:
- Cô định mua à, nhưng căn hộ bình thường thì không có hạn ngạch nội bộ.
- Vậy thì nhà cỡ nào mới có hạn nghạch nội bộ?
Điền Lệ quyết tâm hôm nay phải hỏi cho ra nhẽ:
- Dãy cửa hàng kinh doanh hai bên đường cảnh quan, các kiến trúc hội sợ, trung tâm mua sắm đều ưu tiên nội bộ, à, còn cả 48 biệt thự kiểu trang
viên có thể mua trước.
- Biệt thự trang viên.
Nghe thấy cái từ này, Điền Lệ chảy nước miếng, kế hoạch ban đầu của Lệ
Cảnh là xây hơn 100 biệt thự độc lập, sau khi Liên hợp Tĩnh Hải tiếp
nhận giảm quy mô xuống 2/3, 48 biệt thự này xây kề 300 mẫu rừng tùng,
chiếm diện tích bình quân 5 mẫu, có đường nước nối liền với hồ nhân tạo, Điền Lệ biết không có hi vọng gì, song vẫn hỏi:
- Định giá bao nhiêu?
- Ừm ... Tôi không xem kỹ bảng biểu, hình như từ 40.000 đến 70.000 một mét vuông ..
- Không phải thứ người bình thường có thể mơ tưởng tới ...
Điền Lệ liếc nhìn Trương Đào, Trương Đào vờ quay đầu đi ngắm chim.
Trần Thần cũng gật gù tán đồng:
- Tôi cũng thấy đắt quá, một trang viên ít nhất phải chục triệu rồi.
- Người giàu ở Tĩnh Hải nhiều lắm, Thế Kỷ thành sau khi xây xong chắc biến thành khu nhà giàu của Tĩnh Hải rồi.
Điền Lệ cảm khái nói:
Thấy Trần Vũ lúc mới đầu tới đây còn rất hào hứng, hiện hồn vía cứ để
đẩu đâu, hôm nay lại không có chuẩn bị kỹ lưỡng, đi giày cao trên đường rải đá không dễ chịu gì, Điền Lệ liền đề nghị đi đường Trần Thần vừa
tới để về chỗ đỗ xe.