Quan Thương

Chương 3: Q.10 - Chương 3: Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (1).




Thư Nhã thấy cha mình hết sức sốt sắng, có khi đích thân xuống bếp làm thức ăn, đành phải gọi điện cho Lâm Tuyền, máy tắt, chắc là xuống máy bay quên bật, liền gọi điện cho Phương Nam, biết Lâm Tuyền đang ngủ trên xe. Thư Nhã đang định gập mấy thì nghe thấy tiếng Lâm Tuyền lẩm bẩm hỏi Phương Nam điện thoại của ai, nhận điện thoại giọng còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

- Trước khi lên máy bay đã gọi điện rồi cơ mà, sao nhớ anh nhanh thế.

Mắt díp lại mà mồm vẫn leo lẻo được, Thư Nhã hứ một tiếng:

- Ai thèm nhớ anh, ba em nhớ anh thì có, tối tới nhà em ăn cơm, nhìn bộ dạng ba em có khi sẽ xuống bếp đó.

- Tốt quá, anh nhớ món thịt kho tàu của ba em lắm.

Lâm Tuyền tức thì tỉnh táo hẳn:

Thư Nhã phì cười:

- Trông anh kìa, chỉ biết ăn, trình độ của ba em làm sao cao hơn của đầu bếp Tú Thủy Các được?

-Tất nhiên là khác, cảm giác ăn ở nhà thì làm sao có thể so sanh được? Trình độ nấu nướng của mẹ anh mấy chục năm vẫn tệ như ngày nào, chị em anh chịu đựng mấy chục năm, trong nhà lại không dám mời đầu bếp, sợ tổn thương mẹ anh.

Trong nhà rất yên tĩnh, Thư Kính Côn cũng nghe thấy rõ ràng, biết thân thế đặc thù của Lâm Tuyền, khiến y càng quyến luyến càng có trách nhiệm với gia đình.

Thư Nhã cười khúc khích, thấy cha mình giương tai nghe trộm, trừng mắt lên cầm điện thoại chạy qua một bên, hăm dọa:

- Lần sau em tới nhà anh sẽ đem nguyên văn kể cho dì biết, lúc đó anh đừng có mà chối ...

- Ấy chớ, em làm thế chẳng phải phá hỏng ổn định đoàn kết gia đình anh sao?

Lâm Tuyền đổi gian giọng hết sức nghiêm túc, đề nghị:

- Để đề phòng bi kịch lặp lại trong tương lai, yêu cầu em nâng cao trình độ nấu ăn, anh thì không sao, dù gì cái miệng cũng bị ngược đãi quen rồi, nhưng mấy chục năm nữa lại có đứa con nói mẹ nó những lời tương tự ...

- Biến, muốn bà cô đây hầu hạ á, không có cửa đâu.

Thư Nhã lòng ngọt lịm, nhưng miệng không chịu:

- À, anh phải về công ty xử lý một vài việc đã, nếu em nhớ anh quá thì tới công ty đón anh nhé.

- Mơ đi, ai nhớ anh.

Thư Nhã nói tới đó giọng nhỏ xuống:

- Tới đó không lý do, người ta cười cho.

- Thì cứ nói là bàn hạng mục Đại Khê.

- Mặt em không dầy như anh.

Thư Nhã cúp điện thoại luôn, lúc nãy không thấy gì, nói chuyện một hồi đột nhiên nhớ nhung, cái mặt cười cợt đó làm cô vừa yêu vừa tức, trước mặt người khác rõ nghiêm chỉnh, với cô thì mồm leo lẻo không biết lừa bao nhiêu cô gái mới luyện được bản lĩnh đó, nói ra không ai tin mới tức.

Ước tính Lâm Tuyền ở công ty chừng nửa tiếng rồi, Thư Nhã liền lấy túi sách tới Tòa nhà Nam Cảng, trên đường đi thấy Trung tâm Tân Liên Hợp đã xây tới tầng thượng, đang trang hoàng bên ngoài. Đi thang máy lên tầng tám, thấy Phương Nam và Trần Thần từ văn phòng Lâm Tuyền đi ra.

- A, Em về nước rồi đấy à?

- Vâng, em không đợi làm lễ tốt nghiệp, về trước lo chuyện công tác.

Trần Thần đầu năm tới Liên hợp Tĩnh Hải làm việc, đảm nhận chức trợ lý cho Lâm Tuyền, tháng 5 quay lại Anh để chuẩn bị tốt nghiệp, mấy ngày trước chính thức nộp đơn xin vào Liên hợp Tĩnh Hải.

- Vẫn là trợ lý hành chính à?

Thư Nhã đánh miệng về phía văn phòng của Lâm Tuyền:

- Lần này em phải qua ải của giám đốc Trương trước, vừa mới phỏng vấn xong, không biết anh ấy đánh giá thế nào.

Trần Thần tỏ ra không tự tin lắm:

- Em vừa tới chào tổng giám đốc, đang chuẩn bị về.

Trợ lý hành chính thuộc biên chế văn phòng chủ tịch, thuộc quản lý của Trương Tiểu Bân. Lần trước Trần Thần thực tập, công ty từ trên xuống dưới rất hài lòng, ải Trương Tiểu Bân thật ra chỉ là hình thức cho có để thể hiện tôn trọng với hắn thôi, cô bé ngây ngô này không biết gì cả vẫn lo lắng.

Thư Nhã đưa tay sờ gò má hơi gầy của Trần Thần:

- Sao mới hai tháng không gặp mà da đã biến thành màu lúa mạch thế này, không phải đi chỗ nào tắm biển lừa mọi người là về Birmingham học chứ?

- Thời gian này trong năm mặt trời ở Birmingham độc lắm.

Trần Thần chột dạ nói:

Trần Thần mặc chiếc quần jean trễ cạp, áo thun ngắn tay, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ, bầu ngực tròn đầy đặn, hơi thở thiếu nữ thanh xuân tỏa khắp xung quanh, Thư Nhã vuốt má Trần Thần một cái, hâm mộ nói:

- Chạy cả ngày mà da còn tốt thế này, hâm mộ chết đi được, chẳng giống chị và chị Phương Nam, mặt trời hơi gắt một chút là không dám ra đường ...

Trò chuyện thêm mấy câu nữa rồi đẩy cửa vào văn phòng Lâm Tuyền:

- Tiểu mỹ nữ trở về bên cạnh, ai đó toại nguyện rồi.

Lâm Tuyền kệ những lời ghen tuông của Thư Nhã, chỉ cái ghế trước mặt, đầu cũng chẳng ngẩng lên:

- Em đợi một chút đi, anh chưa làm việc xong.

Thư Nhã quen thái độ "vô nhân tính" của Lâm Tuyền khi làm việc rồi, ngồi xuống xem sách, khi cha cô gọi đến ba cuộc điện thoại thì Lâm Tuyền mới xong việc, cùng cô về nhà ăn cơm.

Ăn tối xong, Lâm Tuyền ngồi lại phòng khách hỏi han chuyện ở cục, Thư Kính Côn biết ý, trả lời qua loa rồi bảo cả hai ra ngoài tản bộ. Đi tới con ngõ nhỏ nền xi măng, Lâm Tuyền ôm lấy vòng eo nhỏ của Thư Nhã, lúc này hơi nóng đã tan, gió mát tự nhiên thoải mái hơn điều hòa rất nhiều.

Tính toán còn mấy ngày nữa là đính hôn rồi, Thư Nhã giữ Lâm Tuyền lại, mắt dào dạt tình cảm nhìn y:

- Tình nhân lớn nhỏ của anh đều ở Tĩnh Hải, anh chuẩn bị làm thế nào.

Câu này Thư Nhã không chỉ hỏi một lần, đáp án tốt nhất là không trả lời, Lâm Tuyền đưa tay che đi ánh mặt Thư Nhã, Thư Nhã thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay của y, buồn buồn ngưa ngứa, đưa tay giữ lấy lưỡi của cô, ghé tới khẽ mút lấy, ấn Thư Nhã lên tường ngõ, ngấu nghiến đôi môi, cảm giác ngọt ngào ấm áp đó thật khiến người ta ngất ngây, tay trái chầm chậm chạm vào đồi ngực căng tròn vuốt ve một hồi rồi bàn tay lại từ từ dời xuống phía dưới, đỡ lấy, xoa nắn cái mông mềm mà đàn hồi, cảm thụ da thịt chỉ cách lớp vải mỏng.

Hơi thở Thư Nhã dần mê loạn, đáp lại mỗi lúc một nhiệt tình, người dán sát vào Lâm Tuyền. Lâm Tuyền luồn tay qua hông vào quần cô, muốn trực tiếp cảm thụ sự mịn màng mê hồn trong đó, nếu là lúc khác, Thư Nhã sẽ lên tiếng ngăn cản không cho Lâm Tuyền tiếp tục, lần này khi tay Lâm Tuyền luồn qua khe mông của cô, Thư Nhã cũng không lên tiếng ngăn cản, cơ thể không ngừng run rẩy, cả người như không còn chút sức lực dựa hẳn vào trong lòng Lâm Tuyền…

Tuy nói tình cảm của Lâm Tuyền quen bị người khác thúc đẩy, nhưng y hết sức yêu thích Thư Nhã, dục phát từ tình, chẳng có tự giác kiềm chế bởi lễ, thấy Thư Nhã không từ chối, tay tiến thẳng tới lạch nước giữa hai chân, Thư Nhã rên lên một tiếng, hơi vùng vẫy một chút:

- Đừng ở đây.

- Vậy đi đâu?

Lâm Tuyền nghe thấy cô nói câu này, tưởng chừng muốn bay lên, ngón tay gãi nhè nhẹ, hai chân Thư Nhã run rẩy, má đỏ rực, kéo tay Lâm Tuyền ra, cắn y một cái:

- Anh theo em vào sân, sau đó leo cửa sổ vào.

Lâm Tuyền ngạc nhiên:

- Vừa mới từ nhà em ra, lại leo vào như trộm, chúng ta có cần làm như vụng trộm vậy không?

- Không thì anh về đi.

Thư Nhã đẩy Lâm Tuyền ra, mặt thẹn đỏ như say rượu, thời gian qua, Lâm Tuyền tinh thần rất kém, làm tâm tình của Thư Nhã cũng xung động kịch liệt, bất kể từ tình yêu nam nữ hay là xuất phát bản năng làm mẹ, làm cô không do dự nữa. Chướng ngại trong lòng không còn, nữ nhân tích cực hơn cả nam nhân.

Cùng Thư Nhã từ lúc gặp lại tới giờ, mặc dù có khoảng thời gian yêu đương êm ái, nhưng do Thư Nhã vẫn do dự, dù hai nhà định ngày đính hôn, họ vẫn không vượt qua ranh giới mà nam nữ thời nay xem nhẹ, Lâm Tuyền thời gian qua nhịn đến khổ, nhìn khuôn mặt hồng rực lên một tia đỏ lựng dụ hoặc của cô, rối rít gật đầu:

- Được, được, em nói sao thì làm thế ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.