Quan Thương

Chương 52: Q.3 - Chương 52: Nên tạo điều kiện




- Ba, Tiểu Sơ học kỳ cuối cùng phải ở trong trường, ba mẹ cũng chuyển tới tân thành ở đi.

Thừa lúc Triệu Tăng cùng bao nhiêu người có mặt, Lâm Tuyền lên tiếng khuyên Lâm Minh Đạt chuyển nhà, Lâm Tuyền giữ lại ở Tinh Hồ Uyển bốn căn nhà, diện tích rộng hơn căn nhà này gấp đôi, công trình phụ hoàn thiện, còn để cho Lâm Tĩnh Di và Dương Minh một căn nhà có hường nhìn ra hồ rất đẹp ở Nguyệt Nhà Hồ, muốn dùng làm quà cưới cho chị, song Lâm Minh Đạt không nhận, cũng không cho con gái nhận.

Lâm Minh Đạt không biết Lâm Tuyền có bao nhiêu tiền, nhưng biết con mình rất giàu, qua lại toàn với quyền quý, lại có lái xe riêng, có rất nhiều xe điều động, cả đời ông sống thanh đạm, đột nhiên đối diện với phú quý như thế tất nhiên nảy sinh bài xích, hơn nữa tấm gương ba người anh chị em của vợ mình vơ vét tiền bạc khi Trần Nhiên tại chức ở đó, ông sợ Lâm Tuyền đi theo vết xe đổ đó.

Con trai ông rất thông minh, nhưng sao so được với đám hồ ly sống hơn nửa đời người chứ? Bất cẩn một chút thôi là không có đường quay về.

Có điều Lâm Minh Đạt lại lo nếu kiên trì không chuyển nhà, chỉ khiến Lâm Tuyền và gia đình này càng thêm xa lánh, trong lòng rất mâu thuẫn.

Lâm Minh Đạt nheo mắt nhìn Triệu Tăng:

- Tiểu Ba không chịu nói thật với tôi, căn nhà đó bao nhiêu tiền, cậu đã xem qua rồi, nói cho tôi biết.

Triệu Tăng cười đáp khéo:

- Thầy, căn nhà đó Tiểu Ba mua từ sớm, năm trước khi cả đại học thành phố, trung tâm hành chính còn chưa có động tĩnh gì thì em nó đã mua rồi, chủ nhà lúc đó nợ đầm đìa, chỉ mong bán nhà cho mau tránh phá sản, giá nhà còn ít hơn cả tiền trang trí, thầy đem căn nhà này bán đi cũng gần đủ rồi. Thiếu một chút, bảo Tiểu Ba bù vào không phải là nên làm sao?

Lâm Minh Đạt ngần ngừ nhìn vợ:

- Em nói xem.

- Nếu bảo em quyết định thì trước Tết đã chuyển nhà rồi, Tĩnh Di đưa Dương Minh về ăn Tết, nhìn thấy Tĩnh Hải điều kiện tốt, nói không chừng chuyển về Tĩnh Hải công tác. Tiểu Ba nửa cuối năm cũng về Tĩnh Hải, hai đứa nó ở lại Kiến Nghiệp làm gì?

Lâm Minh Đạt cười khổ, ý kiến của vợ mình không thể đem ra tham khảo được.

- Em chỉ muốn kéo hết con về bên cạnh, cứ như gà mẹ trông gà con vậy, đề chúng nó ở lại tỉnh thành làm việc không phải có tiền đồ hơn sao?

- Cho dù không về làm việc, nhà thoải mái hơn, bọn chúng cũng chăm chỉ về.

Lạc Ích Đồng thấy Lâm Tuyền nói chuyện như vậy trong trường hợp khách khứa này cũng hiểu tâm ý của y, góp lời:

- Thầy Lâm, tôi là người ngoài, nhưng cung xin có một lời thế này, cha mẹ nuôi dạy con cái, con cái lớn lên kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ, thầy không để cho Lâm Tuyền phụng dưỡng, chắc chắn trong lòng áy náy. Vả lại người ngoài mà biết thì ảnh hưởng không tốt tới cậu ấy, chẳng phải để cậu ấy mang tiếng bất hiếu sao?

Lâm Tuyền ngầm gật đầu cám ơn Lạc Ích Đồng.

Lâm Minh Đạt vốn không tin tưởng lắm vào con trai, đến Triệu Tăng vì Cảnh Nhất Dân nên có việc không nói thật với ông, song hôm nay được gặp Lạc Ích Đồng, nghe Lạc Ích Đồng đánh giá về con mình, hiểu hơn chuyện Lâm Tuyền kinh doanh, nên yên tâm được đôi phần, lúc này nghe Lạc chs Đồng nói thế trầm ngâm một chút nói:

- Được, vậy thì chuyển.

Lâm Tuyền thở phào, y luôn lo lắng không biết cha mình chấp nhận tiền bạc của mình ra sao, đến giờ mọi việc coi như giải quyết phần nào rồi.

Vợ chồng Lạc Ích Đồng dùng cơm xong, ở lại chơi thêm một lúc rồi cáo từ, Lâm Tuyền bảo Lão Quý lái xe đưa vợ chồng họ tới biệt thự Tân Giang vợ chồng Khổng Lập Dân chuyên môn chuẩn bị cho họ.

Lên xe, vợ Lạc Ích Đồng bảo chồng:

- Lâm Tuyền là chàng thanh niên thành thật, lại giỏi giang, gia đình nề nếp gia giáo như vậy, là hôn phối tốt cho Tiểu Tình nhà mình, ông thấy sao?

Lâm Tuyền mà là thanh niên thành thực, y còn gian hơn mình, Lạc Ích Đồng nói:

- Ài, hiện không phải thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa, phải xem bọn trẻ thích nhay không chứ.

- Tiểu Tình có ý với cậu ta đấy, chẳng phải nó về nhà cứ tổng giám đốc Lâm nói thế này, tổng giám đốc Lâm nói thế kia sao? Giờ còn ở lại làm việc cho cậu ta. Tuy tùy bọn chúng, nhưng không phải nên tác động tạo điều kiện một chút cho chúng sao?

Lạc Ích Đồng không rõ nghĩ gì, gật đầu không nói:

Triệu Tăng cảm khái nhìn khoảng trống chiếc Dodge Rams để lại:

- Ông Lạc mộc mạc chân thành, sẽ rất hợp với ông Khổng.

- Đây là anh chưa thấy chiếc Lincoln của ông ấy thôi.

Lâm Tuyền trêu:

- Có điều ông Lạc là người đáng để kính phục, không có chút kiểu cách của người có tiền.

- Trong tay em có bao nhiêu tiền rồi?

- Sao thế? Còn có chuyện khác à?

Lâm Tuyền biết tính Triệu Tăng, đây không phải là chuyện cá nhân:

- Nghe nói em kiếm một mẻ lớn ở Chung cư Đàn Sơn, quốc tư ủy ủy đem tổng công ty xây dựng Tĩnh Hải liệt vào loại tài sản hạng ba, thuộc về loại tài sản quốc hữu dần lui ra, có thể nói là tài sản xấu, nếu em có hứng thú ...

Lâm Tuyền cười khổ không thôi:

- Cái đầm nước tổng cty xây dựng Tĩnh Hải đó vừa sâu vừa thối, cho dù bí thư Cảnh có hạ quyết tâm cũng chưa chắc mau chóng gạn đục khơi trong được nó, Lệ Cảnh tuy rút đi rồi, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, nắm trong tay tầng quản lý của tổng công ty, có thể nói nhiều lúc Lệ Cảnh chính là người phát ngôn của tổng công ty xây dựng. Chút tài sản quốc hữu mà quốc tư ủy khống chế làm sao lấy làm đối kháng với Lệ Cảnh được. Đúng thế, tra rõ được vấn đề của tổng công ty xây dựng thì Trương Quyền chắc chắn mất chức thị trưởng, song chính vì thế mà em đụng vào nổi sao?

- Xem ra em bỏ công sức vào nó rồi đấy chứ.

- Nghiên cứu thì cũng nghiên cứu rồi, nhưng vì chuyển bị để tiếp nhận Cao ốc Tĩnh Hải thôi.

Lâm Tuyền chuyển chủ đề:

- À, bí thư Cảnh bao giờ mới để cho anh lên chính chức đây, anh đeo cái chức phó này gần hai năm rồi, làm trên dưới nhột nhạt khó chịu đấy.

Triệu Tăng làm phó thư ký trưởng, khiến thư ký trưởng không biết mình sẽ bị đá lúc nào, người dưới nhận định hắn chắc chắn sẽ tiến lên chính chức, nhăm nhe cái ghế hắn để lại.

- Có cơ hội anh muốn xuống dưới rèn luyện, dù sao chưa có kinh nghiệm toàn diện chủ trì công tác.

- Huyện nào vậy, hay là khu.

Triệu tăng không nói:

- Là cơ mật của thành ủy, em nghe ngóng cái gì?

- Huyện trưởng hay bí thư huyện ủy đây? Anh không nói em tò mò chết mất ...

Nói tới đó Lâm Tuyền bị lời của mình làm sững lại, hình như lúc nào đó đã nói câu này, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, nhớ nhung đột nhiên trào dâng không sao áp chế được.

Triệu Tăng thấy đột nhiên trầm mặc, hỏi:

- Sao thế?

- Không có gì, em nghĩ tới chuyện chuyển nhà, mai bảo Quách Tử gọi người tới, không để ba em có cơ hội trì hoãn.

- Không sợ làm lỡ chuyện học tập của Tiểu Sơ à?

Lâm Tuyền khoát tay:

- Tiểu Sơ đâu có chú tâm học tập? Em cũng không muốn Tiểu Sơ vùi đầu vào học, kiểu giáo dục thi cử làm sao bồi dưỡng được nhân tài ưu tú?

- Được, được, em quyết định đi, anh tới làm sai vặt cho em.

- Vâng.

- À, mai có một nghi thức khánh thành, Trương Quyền và Trần Minh Hành cũng sẽ tham gia, ý của bí thư Cảnh là em cũng tới một chút.

Lâm Tuyền xua tay:

- Này, em chưa nhận lời chuyện gì đâu nhé.

Triệu Tăng cười ha hả vỗ vai y:

- Chỉ gặp mặt thôi mà, có cần em đi đấu với bọn họ đâu, tới mức phải khẩn trương như thế không? Nếu em tham gia vào tổng công ty xây dựng, chắc chắn sẽ không để em phải chiến đấu một mình.

Rồi, rồi, vất là cái chuyện chết tiệt đó, rõ ràng chẳng ưa gì nhau vẫn phải tươi cười khách sáo, Lâm Tuyền được Trần Nhiên dạy bảo, tất nhiên y giỏi đối nhân xử thế, nhưng không đại biểu việc y thích làm chuyện xã giao giả dối đó, vả lại tuy biểu hiện ra ngoài rất bình hòa, song tính cách Lâm Tuyền rất cao ngạo, y càng không thích .

Có điều Cảnh Nhất Dân điểm danh, chạy không thoát được. Trương Quyền, Trần Minh Hành cũng xem như là đại biểu quyền quý Tĩnh Hải, chưa từng gặp một lần còn ra thể thống gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.