Quan Thương

Chương 18: Q.7 - Chương 18: Ngày tuyển cử (2)




Ngụy Gia Cường không hiểu mình đuổi theo làm cái gì, sắp tới nơi tổ chức tuyển cử mà chiếc Volvo không dừng lại, chỉ nghĩ mình quá đa nghi, xe dừng lại lấy thẻ đại biểu đeo trên ngực. Lúc này còn sớm, tới chỗ ký tên mới phát hiện mấy chục đại biểu có mặt toàn là người ở dưới huyện, đại biểu thành phố chưa có mấy người.

Ngụy Gia Cường lấy một tờ nghị trình, tuyển cử thị trưởng ở vị trí hàng đầu, Thư Kính Côn phó cục trưởng cục giáo dục khu Tĩnh Nam đi ngang qua, nhìn tờ nghị trình trong tay ông ta cười.

Thấy hai mai Thư Kính Côn đã bạc trắng, Ngụy Gia Cường thầm thở dài :" Sớm biết thế, khi xưa sao còn làm vậy?" Nhếch môi nói không có hàm ý tốt đẹp gì:

- Vị tổng giám đốc trẻ của Liên hợp Tĩnh Hải vừa đi qua đây, lão Thư có nhìn thấy không?

- Ồ, chiếc Volvo đó à?

Thư Kính Côn cười tự nhiên, ân oán giữa ông ta và Lâm Gia, người ngoài làm sao mà hiểu.

Người ngoài chỉ biết ông ta chèn ép Lâm Minh Đạt khỏi Nhất Trung đuổi học Lâm Tuyền, nhưng không phải do ông ta hắt nước theo mưa, mà bên trên có kẻ gây chuyện, vài ba ngày bên trên lại phái tổ kiểm tra tới trường bới lông tìm vết, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc dạy học, không chịu nổi áp lực ông ta mới phải làm thế.

Ông ta và Lâm Minh Đạt dạy học cùng nhau tới 15 năm, Triệu Tăng cũng là học sinh của ông ta, Thư Kính Côn biết con người Lâm Minh Đạt, dù Lâm Minh Đạt không quên chuyện cũ, cũng không bao giờ giở thủ đoạn vô sỉ.

Ngược lại Lâm Tuyền làm người ta lo lắng, thủa nhỏ quá nhiều chuyện, thiếu niên ngông nghênh càn rỡ, chẳng hiểu trưởng thành rồi, tính cách ra sao?

Ông ta đuổi học Lâm Tuyền lại là vì con gái mình, Thư Kính Côn cũng suy xét tới ảnh hưởng của việc này tới cuộc đời về sau của Lâm Tuyền, có thể tương lai một thiếu niên mới 17 tuổi hoàn toàn bị hủy hoại vì chuyện đó, nhưng vì con gái, ông ta không cần để ý tới cảm thụ của y.

Chỉ không ngờ đời người lên xuống khó lường, mới chỉ 10 năm thôi, lại biến đổi lớn như thế.

Khi Lâm Tuyền thi đỗ trở lại Nhất Trung, Thư Kính Côn đã rời trường tới làm phó cục trường cục giáo dục khu Tĩnh Nam ( thực ra với tư lịch của ông ta đủ làm phó cục trưởng thành phố rồi), ông ta không cho con gái học ở Nhất Trung nữa, sợ con gặp lại Lâm Tuyền. Có điều ông ta luôn chú ý tình hình Lâm gia, dù sao trong lòng vẫn áy náy, vợ ông ta Trương Thục Huệ làm cùng bệnh viện với Trần Tú, dù không qua lại gì, song tin tức chuẩn xác hơn người khác.

Đa phần tới đại thọ của Trần Nhiên mới hiểu Trần gia ( chính xác là Lâm gia) quật khởi, nhưng Thư Kính Côn biết từ khi Lâm Tuyền bị tan nạn, lúc ấy ông ta đã hiểu Lâm gia không tầm thường.

Thư Kính Côn đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, là bị nghỉ hưu ở vị trí này, còn nếu nói Trần gia, Lâm gia còn ai muốn nhanh chóng loại bỏ thì Trương Quyền mới trong danh sách hàng đầu. Trương Quyền không phải tác nhân chính khiến Trần Nhiên mất chức, song nói kẻ nào khiến Lâm gia khốn đốn sau đó, Trương Quyền chắc chắn tội ác đầu bảng, người ngoài không rõ, song Lâm gia sao có thể không biết.

Nhưng làm gì được nào? Trương Quyền đã là phó bí thư thành ủy, lại là nhân tuyển duy nhất cho chức thị trưởng.

Thư Kính Côn không hiểu nội tình nhiều, song có thể nhìn ra vị lãnh đạo Lâm gia dựa vào không muốn cách cục Tĩnh Hải có biến động.

Thư Kính Côn chẳng để ý tới lời châm chọc hiểm ác của Ngụy Gia Cường, di động trong túi rung lên, cũng tránh sang một bên, lấy ra nghe ngay:

- Sao thế Tiểu Nhã ... Đối tượng chú Trương giới thiệu điều kiện sao tệ như con nói được ... Ảnh ba xem rồi mà, đẹp trai lắm, đâu giống ảnh nghệ thuật ... Cái gì, con muốn ba đền bù tổn thất tinh thần, sao con không nghĩ tổn thất tinh thần của ba .. Con sắp 25 rồi đấy, tốt nghiệp nghiên cứu sinh gần 2 năm ... một năm qua con gặp 12 người rồi mà không hài lòng ai cả ... Vả lại cô nương nhà người ta vào đại học là có thể lừa được con rể về nhà, con học đại học 7 năm trời sao không tìm nổi bạn trai ... Đừng nói tới em gái con, nói tới nha đầu đó ba càng điên ...

Gập điện thoại lại, Thư Kính Côn nói với Ngụy Gia Cường:

- Trong nhà có hai đại tiểu thiên kim, đau hết cả đầu, anh có Tiểu Thanh ngoan ngoãn nghe lời thật là may.

Ngụy Gia Cường rùng mình, nếu chẳng phải hôm qua Lâm Tuyền tỏ thái độ, không hiểu trong nhà náo loạn thế nào rồi, có đứa con nào nào làm cha mẹ yên tâm đâu. Có điều ít nhất có đề tài để nói:

- Thư Nhã xinh đẹp là thế, sao không có người theo đuổi mà phải đi xem mắt.

- Trước kia tâm tư nó đặt vào việc học, có một chàng trai suốt ngày quanh quẩn trước cửa nhà, ài ...

Thư Kính Côn thở dài:

- Đừng nhắc chuyện đó nữa, tôi chỉ mong gả được nó đi trước 30 tuổi.

- Ài, Tiểu Thanh cũng đã 23, tới tuổi cặp kè rồi, đau hết cả đầu.

Thư Kính Côn nghe Ngụy Gia Cường thở dài, nhưng rõ ràng có ý khoe khoang, thuận theo ngữ khí của ông ta:

- Chàng trai nhà nào có phúc khiến anh nỡ để Tiểu Thanh xuất giá sớm thế?

- Ài.

Ngụy Gia Cường thực ra cũng rất mâu thuẫn, chẳng muốn nhắc tới cái tên Trần Kiến Quân:

- Nói ra cũng bực mình lắm, Trần Tấn, cháu lão bí thư, ba năm qua dưới vành mắt tôi, thế mà tiếp cận được Tiểu Thanh từ lúc nào không hay, làm cha như thế thật vô dụng.

- Trần Tấn, con trai Trần Kiến Quốc hay Trần Kiến Quân?

Thư Kính Côn hiểu ân oán cũ giữa Ngụy Gia Cường và Trần Gia.

- Là Trần Kiến Quân, con trần Trần Kiến Quốc là con gái.

- Ồ, vậy thì chúc mừng anh ...

Thư Kính Côn nói xong mới thấy không biết phải chúc mừng cái gì, ông ta không biết Trần Tấn, nhưng hai anh em Trần Kiến Quốc, Trần Kiến Quân thì rất nhiều người bình phẩm bằng hai chữ "khốn nạn!"

- Ài.

Ngụy Gia Cường thở dài lần thứ ba:

- Cả hai đưa nhỏ đều ương bướng, tôi muốn bỏ thời gian tới bái phỏng lão bí thư, gia trường hai bên cũng phải tiếp xúc.

Chuyện chưa đâu vào đâu đã gặp nhau, Thư Kính Côn thấy khóe mắt Ngụy Gia Cường ẩn nụ cười, hẳn là đắc ý lắm, càng tò mò:

- Nghe nói nhà Lâm Minh Đạt và Trần gia không hài hòa, phải vậy không?

- Làm gì có, không hiểu sao lại có tin đồn ấy, tôi không tiếp xúc với Lâm Minh Đạt, nhưng lão Thư anh từng làm việc với ông ta, con người ông ta ra sao, lão Thư không biết à?

- Gia trưởng của Trần Tấn lại chẳng phải là Lâm Minh Đạt.

Thư Kính Côn chọc lại:

- Chẳng lẽ anh muốn Tiểu Thanh làm con dâu Lâm gia.

Vốn chỉ muốn trêu Ngụy Gia Cường, nhưng nói xong Thư Kính Côn thấy lòng gai gai, bao năm qua vợ chồng ông không nhắc tới cái tên đó trước mặt con gái, nhưng ai biết trong lòng con gái mình nghĩ gì ? Đó là đứa cố chấp hiếm có.

Chẳng muốn tiếp tục chủ đề này ông ta đi vào hội trường.

Hơn 50 đại biểu của khu Tĩnh Nam an bài ở góc trái đại sảnh, Thư Kính Côn và Ngụy Gia Cường ngồi gần nhau, cách sân khấu rất xa, nhìn không rõ những khuôn mặt trên đài chủ tịch.

Thư Kính Côn rảnh rỗi chú ý tư thế ngồi từng người, nhận ra có chuyện thú vị, Cảnh Nhất Dân và Trương Quyền ngồi sát nhau, đều mặc vest xanh thẫm, lưng thẳng tắp, đầu mỗi người quay sang một bên. Hướng Nghĩa Sơn thoải mái dựa vào lưng ghế, châm đi giày da bóng lộn duỗi hẳn ra ngoài, gần như chạm vào mép khăn trải bản, phải thôi, hôm nay làm gì có chuyện gì liên quan tới ông ta nữa.

Phát biểu, phát biểu rồi phát biểu, những quan viên lâu năm như Thư Kính Côn phải luyện được bản lĩnh đặc biệt, người thường nghe nhiều bài phát biểu vô nghĩa như thế không ngủ gật thì cũng điên rồi.

Tiếp theo là tuyển cử thị trưởng rồi, đáng lẽ là hoạt động phấn chấn nhân tâm mới đúng, có điều nhìn trái nhìn phải, người ngáp rất nhiều, mà hình như ngáp cũng lây, Thư Kính Côn che miệng ngáp một cái. Mỗi đại biểu hệ Trương Quyền là còn tập trung, ánh mắt như vô ý liếc qua người ở gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.