Khẽ vỗ vai Trần Thần vẫn còn bàng hoàng đứng đó, Phương Nam thở dài vào phòng Lâm Tuyền, thấy y ngồi trong bóng tối, đi tới ngồi xuống bên cạnh:
- Tôi giải thích cho cô bé rồi.
- Chúng ta có thể chủ trì chính nghĩa sao, dù chúng ta đứng ra, bọn
chúng cố ý kéo vào chuyện tranh chấp tài sản, nói tất cả việc em làm
chẳng qua muốn hãm hại hắn muốn chiếm đoạt tài sản, chuyện phức tạp rồi, truyền thông và công chúng sẽ tin chúng ta à? Chúng ta vẫn phải né
tránh!
Lâm Tuyền ném mạnh quyển sách xuống sàn :
- Vứt mẹ thứ chính nghĩa chó má đi, đây là một thời cơ, song em không
thể ra tay, ông cụ tính nóng như thế, em sợ cụ không chịu nổi đả kích
này.
Lâm Tuyền không thừa nhận hai nhà Thẩm Luc, không có nghĩa rằng có thể
dứt bỏ hết mọi liên quan, Lục Tinh Viên là ông ngoại y, là người trong
Lục gia khao khát đón y về nhà nhất, Lâm Tuyền biết điều đó, cũng biết
ông cụ sức khỏe hiện giờ rất kém,
Phương Nam nắm chặt tay, chuyện này do Thẩm gia gây ra, không thể để một mình Lâm Tuyền chịu đựng thế được.
……………
La Dân rời quán nét thì một chiếc xe cảnh sát hú còi phóng tới, hắn
không nghĩ là nhắm vào mình, di động trong túi vang lên, lấy ra xem thì
là số lạ:
- A lô, ai thế ...
La Dân vừa nói được mấy từ thì bốn cảnh sát hô:
- Chính là hắn.
La Dân định xoay người bỏ chạy, không ngờ vấp ngã, chưa kịp bò dậy bị hai tên cảnh sát ấn xuống.
Một cảnh sát tóm tóc La Dân, nói:
- Có người tố cáo anh lợi dụng mạng internet tung tin đồn thất thiệt gây mất ổn định cho thành phố Xuân Giang, mời anh theo chúng tôi về cục
công an.
Bảo với một cảnh sát trẻ:
- Cậu và Tiểu Thiện vào quán nét, xem khôi phục được history không, cố gắng tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi.
La Dân dùng mạng internet đem ảnh chụp hiện trường gửi cho Nhật báo Nam
Phong, còn để lại số di động của mình, trong thời gian chờ đợi, đem ảnh
và đầu đuôi sự việc kể ra trên mạng. Cảnh sát biết số di động của hắn,
xem ra Nhật báo Xuân Giang tiết lộ tin tức rồi, La Dân tức phát điên,
hắn không ngờ cánh tay chính quyền Xuân Giang vươn xa như thế, không ngờ Nhật báo Xuân Giang bán đứng mình.
Thực ra khá oan uổng cho Nhật báo Xuân Giang, bọn họ nhận được tin của
La Dân, liền cho người tới cơ quan hữu quan xác minh, còn đem tin tức
báo lên cơ quan chủ quản, do không biết chân tướng nghiêm trọng của vụ
việc, nên cảnh sát lập tức được tin.
Cục cảnh sát Xuân Giang lần theo địa chỉ IP máy tính La Dân vào mạng tìm tới quán nét, sau đó tìm được vị trí của hắn, quyết định lập tức khống
chế.
La Dân vùng vẫy đứng dậy:
- Cái gì mà tung tin đồn thất thiệt, đó đều là điều tận mắt tôi nhìn
thấy, còn có ảnh chứng minh, các người cho rằng có thể một tay che trời
sao?
- Che nổi chời hay không tao không cần biết.
Tay cảnh sát cầm đầu đấm một phát vào bụng La Dân, làm hắn đau đớn gập người lại, cảnh sát lại túm tóc hắn kéo giật lên:
- Sự kiện cô gái nhảy lầu tự sát đã có kết luận, gia quyến đồng ý ký vào giấy hỏa táng, mày lại còn gây thêm thị phi, báo hại bọn tao không
được yên thân.
Hắn đẩy La Dân đi lên xe cảnh sát, ngay đúng lúc La Dân bước chân lên,
hắn bất thình lình ngoắc chân còn lại của La Dân, khiến La Dân mặt đập
thẳng vào cửa xe, đau tới lịm đi, mặt đầm đìa máu, còn gãy hai cái răng
cửa.
Ba tên cảnh sát còn lại cười ha hả, La Dân loạng choạng đứng dậy, tên cảnh sát cầm đầu nói:
- Đi đứng phải nhìn vào chứ, tại mày đấy nhé, đừng có tung tin đồ cảnh sát đánh người dân.
La Dân quật cường không kêu một tiếng nào bước lên xe, một lúc sau tên cảnh sát vào quán nét ra báo cáo:
- Hắn dùng máy xong không tắt đi, trong máy có gài phần mềm lưu lại
trình tự nhập mật mã, chúng tôi đăng nhập vào tài khoản của hắn, xóa bài viết đó đi, còn viết bài xin lỗi, ha ha, lần đầu tiên thấy quán nét đen chuyên cài phần mềm ăn cắp mật khẩu của khách có chỗ đáng yêu ...
Lúc này di động của La Dân rơi xuống đất vang lên, tên cảnh sát cầm đầu nhặt lên nói:
- Mẹ nó, đồ Nokia đúng là tốt, đã rơi vỡ tan nát thế này vẫn còn kêu được.
Ấn nút nghe :
- A lô, tìm ai?
Trần Thần nghe thấy có người lạ nhận điện thoại của La Dân thì hoảng sợ:
- Anh là ai, tôi tìm La Dân.
- La Dân cô tìm đang hỗ trợ cảnh sát điều tra vụ án tung tin đồn, tạm thời không thể nói chuyện với cô.
Trần Thần mặt hoa tái nhợt, chạy như bay vào thư phòng la lên:
- La Dân bị cảnh sát bắt rồi.
Lâm Tuyền đang đọc sách tức thì ngồi bật dậy, La Dân mới đi nửa ngày,
sao đã để cảnh sát bắt rồi, cầm lấy ngay di động của Trần Thần:
- A lô, La Dân là nhân viên công tác chính phủ huyện La Nhiên, nếu cậu
ta có hành vi phạm pháp, tôi mong cảnh sát thẩm vấn sau khi luật sư tới
nơi, nếu không tôi kiện cảnh sát Xuân Giang lạm dụng công quyền.
Rồi bảo với Phương Nam:
- Mau, mau, liên hệ với luật sư ở Xuân Giang, không được để La Dân ở trong tay bọn chúng.
Mấy luật sư do văn phòng sư Chương Lập giới thiệu vừa nghe nói dính líu
tới sự kiện nhà khách Tây Viên thì vội vàng từ chối, cũng không hỏi tới
thân phận người mời mình. Gọi điện thoại gần hai tiếng mới liên hệ được
với nữ luật sư, tuy tình hình này sớm dự liệu được, song không khỏi làm
người lạnh lòng.
Giọng Trương Hàm nghe rất trẻ, song Lâm Tuyền chẳng còn thời gian bận
tâm cô ta có bao nhiêu kinh nghiệm ở việc xử lý sự vụ thế này, cũng vì
người trẻ tuổi mới có nhiệt huyết và chính nghĩa như thế, hẹn Trương
Hàm gặp nhau ở cục công an thành phố.
Lâm Tuyền bảo Phương Nam, Trần Thần ở lại khách sạn, cùng Phàn Xuân
Binh, Quý Vĩnh tới cục công an, trước tiên cứ phải bảo lãnh cho La Dân
ra ngoài đã.
Trương Hàm còn rất trẻ, tuổi chỉ khoảng 23 -24, cắt tóc ngắn, mặc véc nữ gọn gàng, trông rất nhanh nhẹn tháo vát, thấy đám Lâm Tuyền từ xe
xuống, vội đi nhanh tới:
- Các vị là bạn của La Dân? Tôi là Trương Hàm của văn phòng luật sư
Trương Triệu Hòa, đây là danh thiếp của tôi, tôi đã liên hệ với cục công an rồi, chúng ta vào tìm hiểu tình hình hẵng nói.
Lâm Tuyền nhận lấy danh thiếp:
- Làm phiền luật sư Trương rồi.
Không nói thêm lời thừa nào, đi ngay vào cục công an.
Phụ trách tiếp đãi đám Lâm Tuyền là Diêu Thục Huệ một nữ cục trưởng của cục công an, Trương Hàm đưa ra yêu cầu:
- Tôi muốn gặp người đương sự, mời cục công an đưa ra lý do bắt giữ?
- Bắt giữ?
Diêu Thục Huệ cười giả dối, giọng nói mang hàm ý đe dọa:
- Cô nói nghiêm túc quá, chúng tôi chỉ mời La Dân hiệp trợ cảnh sát điều tra, khi lên xe anh ta không may vấp ngã, bị gẫy răng, đang được các
đồng chí trong cục tận tình đưa đi khám, lát nữa các vị có thể gặp rồi.
Các vị nói anh ta là người chính phủ huyện La Nhiên, song tôi tra rồi, ở đó không có người này, lừa gạt cảnh sát là phạm pháp đấy.
Lâm Tuyền nhìn nữ cục trưởng tuổi trên 40 này, mày nhíu lại, cố gắng
không để căm ghét lộ ra bên ngoài, không thèm nói với bà ta, bảo Phàn
Xuân Binh:
- Gọi điện Chu Học Nhân, bảo huyện ủy La Nhiên lập tức phát công văn,
kháng nghị cảnh sát Xuân Giang chấp pháp dã man, yêu cầu họ nghiêm túc
xử lý chuyện này.
Diêu Thục Huệ cứ nghĩ Quý Vĩnh hay Phàn Xuân Binh mới là người đứng đầu, không ngờ là chàng thanh niên nãy giờ ngồi im thít, nhìn Lâm Tuyền đánh giá, thái độ cẩn thận hơn:
- Chuyện không nghiêm trọng vậy đâu, đợi người đương sự về đã, chúng tôi chấp pháp văn minh.
- La Dân vì sự kiện nhà khách Tây Viên mà bị bắt, xin hỏi cục công an
hiện có kết luận chưa? Hôm qua tôi cũng có mặt ở lầu 6 nhà khách Tây
Viên, không biết cục cảnh sát có muốn khống chế tôi luôn không?
Mắt Lâm Tuyền ánh lên dữ dội: